Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 330: Chương 330: Đuổi xuống máy bay




Người đàn ông này chính là một trong năm đặc công đã bị Thạch Thiên bắt tại Paris, chẳng qua Thạch Thiên niệm tình cha của Thạch Lệ là một đặc công TQ, cho nên không nặng tay huỷ diệt trí nhớ của hắn, chỉ thuận miệng cảnh cáo hắn về sau đừng xuất hiện trước mặt mình, sau đó điểm huyệt ngủ của hắn.

Lúc này, Thạch Thiên thấy hắn không để ý đến sự cảnh cáo của mình, chẳng những xuất hiện trước mặt mình, hơn nữa còn nói rõ là đến tìm mình, trong lòng tự nhiên có chút căm tức, chẳng qua thấy hắn tựa hồ có vẻ bất đắc dĩ, cho nên cố nén tức giận nói: “Ngươi có chuyện gì muốn tìm lão tử?”

Người kia nói: “Thạch tiên sinh, việc này nhất thời không thể nói rõ được, có thể mời ngài và Thạch Lệ xuống máy bay rồi tôi kể rõ cho mọi người biết”

Thạch Thiên tức giận, đứng dậy chuẩn bị ném người này xuống máy bay thì Thạch Lệ vội vàng đứng dậy, dùng ánh mắt cầu khẩn Thạch Thiên đừng làm bậy, quay đầu lại hỏi người kia: “Tôi là Thạch Lệ, anh có thể nõi rõ cho tôi biết là tại sao phải xuống máy bay không?”

Người kia nói: “Xin chào Thạch tiểu thư! Tôi tên là Y Chính Hiền, đây là thẻ căn cước của tôi” Nói xong liền móc một cái thẻ ra cho Thạch Lệ.

Thạch Lệ mở thẻ ra coi, nhìn nhìn, không khỏi ngẩn người, thầm nghĩ “Cục trinh sát bảo vệ đối ngoại” chỉ phụ trách theo dõi nhân viên cơ cấu bên ngoài cùng học sinh du học cũng như điều tra về những tổ chức phản động bên ngoài mà thôi, mà Thạch Thiên không phải hai loại trên, không có khả năng tham gia tổ chức phản động gì, chẳng biết tại sao lại tìm đến hắn, nghi hoặc trả thẻ căn cước lại cho người kia.

Y Chính Hiền sau khi nhận lại thẻ căn cước của mình, mỉm cười nói với Thạch Lệ: “Trước kia tôi đã từng thực tập trong cục hoạt động gián điệp, khi đó nghe nói về sự tích của cha cô Thạch Nghị Hiên. Hôm nay có thể gặp cô thật sự làm cho tôi cảm thấy rất vinh hạnh”

Thạch Lệ nghe người ta nhắc cha, trong long buồn bã, chẳng qua nghe ngữ khí của Y Chính Hiền rất chân thành, phát ra từ nội tâm, vả lại cũng rất tôn kính Thạch Thiên, không giống như sẽ gây bất lợi cho Thạch Thiên nói: “Không phải là chúng tôi không chịu phối hợp với công việc của anh, chỉ là chúng tôi đi Mỹ là có chuyện gấp, hơn nữa máy bay sắp cất cánh rồi, nếu anh yêu cầu chúng tôi xuống máy bay, ít nhất cũng cho chúng tôi một lý do hợp lý chứ?” Thật ra nàng cũng hy vọng rằng Thạch Thiên cũng có thể xuống máy bay, tạm thời không đi Mỹ, nhưng không biết tìm một lý do để cho Thạch Thiên nghe lời, cho nên đành bó tay.

Y Chính Hiền nhìn thoáng qua Thạch Thiên cẩn thận nói: “Thật ra…nếu cô và Thạch tiên sinh không rời cái máy bay này, thì nó sẽ không cất cánh đâu…”

Thạch Lệ không khỏi chấn động, không ngờ Cục an toàn quốc gia không cho Thạch Thiên đi Mỹ, không cho phép cái máy bay này cất cánh. Thấy Thạch Thiên căm tức nắm tay áo của Y Chính Hiền vung quyền lên muốn đấm cho một cái, vội ôm lấy cánh tay của Thạch Thiên, khuyên: “Thạch Thiên, ngài đừng xúc động, Y Chính Hiền hình như không có ác ý, nghe hắn nói trước đã”

Thạch Thiên thu lại khí kình trên tay, làm giảm áp lực trên ngực Y Chính Hiền, hắn liền giải thích: “Tôi biết mọi người đến Mỹ vì chuyện Kim Hinh, nhưng mà chuyện của Kim Hinh thoạt nhìn không đơn giản như bề ngoài, xin tin tưởng toi, đem chuyện này cho chúng tôi giải quyết được không? Tình huống cụ thể để xuống máy bay, tôi sẽ nói cho các người biết, nơi này nói chuyện không tiện”

Thạch Thiên chửi: “Lão tử không cần các người hỗ trợ, cũng không cần biết tình huống gì, làm cho máy bay cất cánh đi” Hắn thấy Y Chính Hiền đứng đây vì chuyện của Kim Hinh, hơn nữa thấy hắn có lòng tốt, cho nên bớt giận một chút, sắc mặt cũng ôn hoà hơn một chút.

Y Chính Hiền cười khổ: “Việc này tôi không làm chủ được, cho dù Thạch tiên sinh có đánh chết tôi thì cái máy bay này cũng không thể cất cánh được”

Thạch Lệ tựa hồ đã đoán được ý của Y Chính Hiền càng không hy vọng Thạch Thiên đến Mỹ, thừa cơ khuyên nhủ: “Hay là chúng ta xuống nghe Y Chính Hiền nói về chuyện của Kim Hinh trước, ít nhất cũng chẳng mất gì, dù sao…dù sao chúng ta ngồi ở đây thì máy bay này cũng không thể cất cánh đâu, ngược lại còn làm trễ hành trình của người khác”

Braid lúc này cũng đứng lên nói: “Hay là để tôi dẫn người đi điều tra rõ tình huống bên kia trước, có lẽ không cần ngài tự mình ra tay, chúng ta vẫn có thể mang Kim Hinh tiểu thư về” Vốn hắn cũng mặc kệ là Kim Hinh phạm tội gì, thì Thiên Thạch Đồng Minh đều có năng lực làm cho nàng được thả ra, thậm chí muốn dùng sức mạnh để cứu ra cũng không khó. Nhưng nghe Y Chính Hiền nói như vậy, cũng không dám tuỳ tiện hành động, tuy rằng không thấy thẻ căn cước của Y Chính Hiền, nhưng Y Chính Hiền nói tiếng phổ thông, có năng lực làm cho máy bay không cất cánh, nhất thời đoán ra người này là do chính phủ TQ phái đến, hơn nữa thân phận hiển nhiên là không tầm thường.

Thạch Thiên tuỳ tâm sở dục đã quen, mặc dù biết Y Chính Hiền không có ác ý, nhưng vẫn không cam lòng bị ép xuống máy bay như vậy, trừng mắt Braid: “Ngươi có thể lái máy bay không?”

Braid lộ vẻ khó xử nói: “Máy bay nhỏ thì đã lái qua vài lần, nhưng loại lớn như vậy phỏng chừng….phỏng chừng không được…”

Thạch Thiên mắng: “Phế vật!” Thầm nghĩ nếu không phải ở Mỹ cách quá xa, cách biển lớn mênh mông, lão tử mới cần cái máy bay này, nếu lão tử sử dụng khinh công tuyệt thế của mình, tốc độ hoàn toàn không chậm hơn máy bay, nhưng mà, dùng trên mặt nước thì tiêu hao rất nhiều nỗ lực, không có khả năng giữ tốc độ này đi qua Thái Bình Dương để đến Mỹ được, hơn nữa khí hậu trên biển thay đổi liên tục, cũng là một trở ngại không nhỏ, không đến mười ngày nửa tháng căn bản không đến được Mỹ.

Trong lòng Hạng Hồng không muốn Thạch Thiên xuống máy bay, nhưng chẳng qua cũng được chỉ cần thế lực của Thiên Thạch Thành Bảo ở Mỹ tận tâm hỗ trợ, bản thân Thạch Thiên có đi hay không cũng không sao cả, cho nên khuyên: “Anh ở HongKong chờ tin của bọn em đi, em sẽ đem tình huống của Kim Hinh nói cho anh biết”

Thạch Thiên biết mình cho dù có ngồi tiếp, thì cũng chỉ có thể ngồi nhìn mọi người, không bằng cứ tính toán phương pháp khác, buồn bực đẩy Y Chính Hiền ra, đi ra ngoài khoang, vừa đi vừa nói: “Vậy đi xuống nghe ngươi nói chuyện của Kim Hinh có chỗ nào không đơn giản, nếu không đủ phức tạp, lão tử đập nát miệng của ngươi”

Y Chính Hiền đã từng nhìn thấy thử đoạn độc ác của Thạch Thiên, nghe vậy không khỏi rùng mình một cái, lấy tay sờ miệng ,rồi cùng Thạch Thiên và Thạch Lệ đi xuống máy bay


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.