Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 160: Chương 160: Lẩn trốn.




Hoàng Chánh Bưu ở trong bệnh viện đã thu được tin tức, lão Đại Hưng Nghĩa An Hạng Hoa Cường đã có lời, muốn cho hắn không thể đặt chân tại Hongkong, Trương Bá Uy thừa cơ cho người của các đường khác của Đông Thắng tiếp nhận địa bàn của hắn, công bố là vì không để cho Hưng Nghĩa An thừa cơ chiếm đi. Hoàng Chánh Bưu trong lòng mắng to Trương Bá Uy lão hồ ly, biết hành động của mình lần này đã gây nên họa lớn, đã không có cơ hội xoay người, Trương Bá Uy không có khả năng đem địa bàn đã chiếm đi nhả lại cho hắn, rất có thể sẽ đối phó với mình như với dã thú.

Thật trước khi hành động, hậu quả này Hoàng Chánh Bưu cũng đã nghĩ qua, nhưng hắn tự tin bằng vào thực lực của mình, không ai có thể động được tới hắn. Không nghĩ tới chính là, tối hôm đó lại bại thảm như thế, hơn một ngàn người bị đưa vào bệnh viện, hơn ba trăm huynh đệ trung thành với hắn nhất đều bị đả thương, mặc dù cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng toàn bộ đều thương đến gân cốt, xuống giường cũng khó khăn, chung quy không thể dẫn theo ba trăm huynh đệ này, đi xe lăn, chống nạng đi tìm Trương Bá Uy lý luận!

Hơn nữa Hoàng Chánh Bưu rõ ràng Trương Bá Uy căn bản sẽ không cho hắn cơ hội trở về mà lý luận, nhất định sẽ thừa cơ hiện tại bên mình không có ai, hạ độc thủ với hắn, sau đó giá họa cho cừu nhân của hắn trước kia. Đương nhiên, cừu nhân của mình trước kia hiện tại cũng rất có thể đã lập kế hoạch làm sao thu thập hắn, nhớ tới thủ đoạn trước kia mình đối phó với người khác, trong lòng không khỏi phát lạnh.

Hoàng Chánh Bưu biết mình đã không ở nổi tại Hongkong, tuy cảnh sát đã phái không ít người đến bệnh viện trong coi bọn họ, nhưng có thể bản thân còn đang hôn mê thì đã gặp độc thủ. Hắn hiển nhiên không thể ở tại bệnh viện chờ chết, vì vậy vào nửa đêm thừa lúc các cảnh sát canh gác không chú ý, lẻn vào phòng thay đồ của bác sĩ, đổi một bộ đồ trắng, len lén chạy ra ngoài.

Đối với những người tuổi trẻ ở Hongkong mà nói, chỉ cần trời còn chưa sáng thì điên cuồng sẽ không đình chỉ, Hoàng Chánh Bưu đẩy ra cánh cửa quán bar ở phố Bát Lan ra, âm nhạc đinh tai nhức óc đã truyền đi ra, các người tuổi trẻ đang tận tình giãy dụa thân hình, tựa hồ không làm khô kietj tinh lực trong cơ thể, thì vĩnh viễn sẽ không ngừng lại.

Côn mập mà phòng làm việc thì nhỏ, quả thật không giống phòng quản lý, Hoàng Chánh Bưu mở cửa sau khi xác định trong phòng ngoại trừ Côn mập ra thì không có người nào khác, thì mới lắc mình đi vào, đóng cửa lại hỏi: \"Côn mập, thuyền an bài tốt chưa?\"

Côn mập gật đầu nói: \"Bưu ca yên tâm, em đã an bài tốt rồi\".

Hoàng Chánh Bưu thở phào nhẹ nhỏm hỏi: \"Lúc nào có thể đi?\"

Côn mập nói: \"Lập tức có thể đi\" rồi mở ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một cái túi, đưa cho Hoàng Chánh Bưu nói: \"Đây là thứ anh nhờ em chuẩn bị\".

Hoàng Chánh Bưu mở túi ra, thấy là một khẩu súng cùng một túi đạn, nhận lấy nói: \"Cảm ơn, hiện tại tao không có tiền, đợi khi tới Thailand, sẽ trả lại cho mày gấp bội\".

Côn mập vội nói: \"Anh Bưu cái này chẳng phải xem thường Côn mập em sao, trước kia anh đã chiếu cố em. Em sao lại so đo tiền bạc với anh chứ\" Rồi lại lấy ra một gói tiền, nhắm chừng hơn mười vạn đô HongKong nhét vào tay Hoàng Chánh Bưu nói: \"Tiền này anh lấy mà tiêu, không đủ thì gọi điện cho em…\"

Hoàng Chánh Bưu cũng không khách khí, tiếp nhận tiền cười lạnh nói: \"Phần nhân tình này tao nhớ kỹ, mày cũng biết lão Đại Thailand Tháp Mật Bồng cùng tao là sinh tử chi giao, lão tử sớm muộn cũng sẽ trở lại\".

Côn mập cười nói: \"Cái này em tuyệt đối tin tưởng, phỏng chừng cũng không bao lâu anh Bưu có thể trở về. Đến lúc đó tiểu đệ còn phải dựa vào Bưu ca chiếu cố mới được, thời gian đã không sai biệt lắm, em tiễn anh đi bến tàu\".

Hai người từ cửa sau đi ra, lên xe đi, đã quá nửa đêm trên đường cũng không có nhiều xe cộ, chỉ chốc lát đã tới một bến tàu nhỏ hoang phế. Hoàng Chánh Bưu không thấy có thuyền, không nhịn được hỏi: \"Thuyền còn chưa tới sao?\"

Côn mập tắt máy xuống xe nói: \"Đã tới rồi, đang ở phía dưới, anh Bưu đi theo em\".

Hoàng Chánh Bưu tay cảnh giác thọc vào trong quần, nắm lấy súng ngắn, đi theo xuống xe theo sau Côn mập, tới bến tàu nhìn xuống phía dưới quả thật đang đậu một chiếc thuyền, bất quá là một chiếc canô, ở trên cũng không có người, không khỏi tức giận nói: \"Côn mập mày có ý gì? Lão tử muốn đi Thailand, không phải đi Đại Tự Sơn câu cá, mày muốn lão tử tự mình lái canô đi sao?\"

Côn mập vừa cởi dây thừng, vừa nói: \"Anh Bưu đừng vội, thuyền lớn dừng ở chỗ này mà nói rất bắt mắt, dễ bị cảnh sát đường thủy phát hiện, cho nên dừng ở trên biển, em tự mình đưa anh đi, anh còn có gì lo lắng\".

Hoàng Chánh Bưu chợt hiểu, cười nói: \"Tiểu tử mày sao không nói sớm…\"

Sau khi lên thuyền Côn mập điều khiển canô, khi bắt đầu tốc độ khá chậm, cũng không có bật đèn, nương ánh trăng rời xa bờ biển Hongkong mới tăng tốc, ước chừng hơn một giờ, phía trước rốt cuộc xuất hiện ánh sáng, quả nhiên là có một chiếc thuyền lớn, Hoàng Chánh Bưu mới thở phào nhẹ nhỏm, bắt tay từ trong quần ra.

Nhưng tới gần Hoàng Chánh Bưu lại phát hiện không đúng, chiếc thuyền nọ không phải là thuyền lậu, mà lại là một chiếc du thuyền xa hoa, không khỏi thất kinh, móc súng ra chĩa vào Côn mập đang lái tàu quát: \"Dừng lại, nhanh!\"

Côn mạp chỉ giảm tốc độ, quay đầu lại cười nói: \"Anh Bưu sao vậy?\"

Hoàng Chánh Bưu súng chĩa vào Côn mập, cả giận nói: \"Đừng có lừa lão tử, thuyền này là sao?\"

Côn mập cười nói: \"Thuyền này chính là thuyền tới đón anh, trên thuyền có người muốn cùng anh tâm sự, em có thể cam đoan bọn họ đối với anh không có ác ý, trong đó còn có bạn cũ của anh nữa, nếu trò chuyện xong anh còn muốn đi Thailand, bọn họ cũng nhất định sẽ đưa anh đi\".

Hoàng Chánh Bưu cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, lúc này cách chiếc du thuyền cũng gần, nhìn kỹ thì chiếc thuyền này là du thuyền lớn dài tới bay tám mươi thước, xem vẻ xa hoa bề ngoài thì giá trị ít nhất cũng phải tới mười triệu USD, coi như là lão Đại Đông Thắng Trương Bá Uy cũng mua không nổi. Thầm nghĩ chẳng lẽ là Hạng Hoa Cường lập bẫy, muốn cho mình xuống biển mò ốc? Nhưng xem bộ dáng của Côn mập quả thật không giống muốn hại hắn, nếu không cũng sẽ không đưa cho hắn súng, mà súng thật hay giả hắn có thể phân biệt được.

Hơn nữa hiện tại cho dù bắn chết Côn mập, mình thuyền nhỏ cũng không thể trốn thoát thuyền lớn được, vì vậy cũng dịu xuống, thu hồi súng hỏi: \"Là ai muốn gặp tao?\"

Côn mập ha hả cười nói: \"Anh ngẩng đầu nhìn kỹ đi, nhất định sẽ cảm thấy rất ngạc nhiên!\"

Du thuyền đã rất gần, Hoàng Chánh Bưu ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên ngạc nhiên hô lên: \"Tháp Mật Bồng…\" chỉ thấy trên boong tàu du thuyền có đứng mấy người, vị đại hán bên trái chính là sinh tử chi giao mà mình muốn đi Thailand tìm nơi nương tựa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.