Đám người Nghiêm Quốc Vĩ bắt đầu chú ý tới nhóm Braid như đàn sói lang hổ báo, trong lòng hoài nghi không biết có phải tập đoàn Tinh Hồng Cát mời đến đuổi phóng viên hay không, tuy rằng cảm thấy được động tĩnh không khỏi huyên náo, nhưng bởi vì nóng lòng muốn gặp Thạch Thiên, cũng sẽ không để ý, chính là cảm thán Quách gia quả nhiên không hổ là phú hào siêu cấp, mời đến ngay cả những \"tay đấm\" đều đi Rolls-Royce tới, xuyên qua đại sảnh có thể nhận loại xe này, tổng giá trị ít nhất cũng lên đến triệu đô.
Cũng không nghĩ những người này bắt hết nhóm phóng viên, tiến thẳng đến bao quanh bọn họ, thoạt nhìn đám người này còn hung dữ hơn hồi nãy. Nghiêm Quốc Vĩ khó hiểu nhìn nhìn tên quản lí đứng bên cạnh, phát hiện ra vẻ mặt của tên quản lí cũng mờ mịt. Hắn vội vã đưa ánh mắt đi tìm cảnh sát, lại chỉ nhìn bóng cảnh sát rời đi, bảo vệ thì đều bị dọa chạy hết, đứng cách rất xa không dám lại đây giải vây, làm bộ như không thấy gì hết.
Tên quản lí to gan, tiến lên nửa bước che phía trước người Nghiêm Quốc Vĩ, nhìn đám người đại hán thốt ra những lời lẽ nghiêm khắc: \"Các anh muốn làm gì? Nơi này… Nơi này không phải chỗ cho các anh có thể xằng bậy? Mau… Mau tránh ra, các anh đang vây quanh người nào biết không?\"
Lưu chủ nhiệm đứng bên cạnh Nghiêm Quốc Vĩ cũng tiến lên quát lớn: \"Vị này chính là Nghiêm chủ tịch hiệp hội bóng đá Trung Quốc.\"
Braid cười lạnh nói: \"Tôi mặc kệ các ông là ai, dù sao hôm nay, tôi không cho các ông lên lầu, ai ở đâu thì về nơi đó đi\" Dù sao hiệp hội bóng đá Trung Quốc cũng thuộc bộ thể dục thể thao quốc gia. Braid biết rằng vị chủ tịch hiệp hội xem như quan chức không nhỏ, Braid vẫn không cho hắn chút mặt mũi, mọi người cũng đã nhìn đám người này đối phó với các phóng viên đuổi ra ngoài như thế nào?
Nghiêm Quốc Vĩ gặp những người này chẳng phân rõ phải trái, hiển nhiên cực kỳ căm tức, chỉ là đối phương người đông thế mạnh, lại không phải do Building mời đến, hơn nữa nhìn qua cũng biết hạng người không lương thiện, nhất thời không tiện manh động, cưỡng chế cơn tức giận nói: \"Chúng tôi lên tìm người, đã được sự đồng ý của Building. Các anh không có quyền cản trở, xin tránh đường.\"
Braid ha ha cười nói: \"Tôi đoán được ông lên tìm người, nếu không cản trở các ông để làm gì? Đi mau!... Đi mau!... Building đồng ý cũng vô dụng, tôi không đồng ý.\"
Nghiêm Quốc Vĩ chưa từng bị đối xử quá đáng như vậy, thấy mình như trở thành tên hành khất đang bị xua đuổi, cơn thịnh nộ lên đến cực điểm, hơi rượu đồng thời xông, sắc mặt tím bầm, giận dữ hét: \"Mày là ai, dựa vào cái gì phải được sự đồng ý của mày?\"
Đại hán kia thấy lão Đại bị sỉ nhục, con ngươi trừng lên, chỉ chờ Braid ra lệnh một tiếng, sẽ xông lên xé xác Nghiêm Quốc Vĩ. Braid cũng không phản ứng gì nhiều, Braid nghĩ cho Thạch Thiên đỡ gặp phải một chút phiền toái không cần thiết, chỉ cần không cho những người này đi lên quấy rầy đến Thạch Thiên là được, hắn vừa mỉm cười định nói chuyện thì… Một tiếng “tinh” vang lên, cửa thang máy mở ra, mấy người đi tới. Tất cả mọi người sửng sốt, dẫn đầu đúng là Thạch Thiên, phía sau hắn chính là Samantha cùng Kim Hinh, cuối cùng là Thạch Hiểu Mẫn cùng Quách Gia Chí.
Thạch Thiên nhìn đến thang máy trạm kế tiếp nhiều người như vậy, cũng sửng sốt, Braid vội bỏ lại đám người Nghiêm Quốc Vĩ, bước nhanh đến trước mặt Thạch Thiên khom người nói: \"Chủ nhân, ngài… ngài đã xuống!\"
Thạch Thiên đáp: \"Ừ, các ngươi đang làm việc à? Còn chưa có “dọn dẹp sạch sẽ” sao?\"
Braid vội hỏi: \"Tất cả các phóng viên đều bị đuổi đi, hơn nữa tôi cam đoan tất cả các phóng viên tới hôm nay, sau này sẽ không dám đến phiền ngài\" Phóng viên bị bọn họ tóm gọn về phía sau, nếu không đáp ứng về sau không dám đến làm phiền Thạch Thiên. Đám người cũng giao hẹn rõ ràng với bạn bè, thân bằng cố hữu của các phóng viên, nếu các phóng viên còn dám tiếp tục tìm đến quấy rầy Thạch Thiên, thì sẽ không được thả trở về nữa.
Thạch Thiên gật gật đầu, lại hỏi: \"Vậy các ngươi còn ở lại nhiều người như vậy để làm gì?\"
Braid đỏ mặt, đang muốn nói đám người Nghiêm Quốc Vĩ muốn tới tìm chủ nhân, chưa kịp đuổi đi thì Lưu Chủ nhiệm nhanh nhảu bước tới lớn tiếng trách cứ nói: \"Thạch Thiên, tất cả bọn họ là người của cậu, cậu hãy giải thích đi?\"
Khóe mắt Thạch Thiên đảo qua Lưu chủ nhiệm, rồi quay lại hỏi Braid: \"Tên này là ai?\"
Hiện tại, Thạch Thiên muốn xuống dưới, người của Thiên Thạch đồng minh không dám tái tự tiện hành động trước mặt chủ nhân, cho nên không đi ngăn cản, Lưu chủ nhiệm lại tiến lên vài bước nữa, hắn đứng ở trước mặt Thạch Thiên, vênh mặt trước Braid, nói: \"Tôi họ Lưu, là Chủ nhiệm của hiệp hội, mọi tầng lớp gặp vị kia cũng phải nể mặt vài phần, cho tới hôm nay đã bị sỉ nhục như thế, cho nên tôi mặc kệ làm sao được…\" Hắn lấy tay một ngón tay chỉ về Nghiêm Quốc Vĩ, nói tiếp: \"Cậu có biết vị này là ai không? Chính là chủ tịch hiệp hội bóng đá quốc gia - Nghiêm Quốc Vĩ! Bởi vì thấy cậu ở trên sân bóng phát huy tài năng xuất trúng, ngài cố ý từ Bắc Kinh bay tới để gặp cậu, thế mà bọn đốn mạt này cũng dám…\"
Không đợi Lưu chủ nhiệm nói hết, Thạch Thiên phất tay \"Cút…\" Một tiếng giòn vang, một cái tát in hằn trên mặt, khiến hắn xoay quanh tại chỗ, Thạch Thiên lên tiếng: \"Muốn chết có phải không, người của lão tử để cho ngươi có thể mắng sao?\"
Lưu chủ nhiệm quỳ rạp trên mặt đất, chỉ cảm thấy trong óc \"ong ong\" choáng váng, miệng mấp máy tựa hồ muốn nói cái gì, rồi phun ra một ngụm máu ở dưới chân Thạch Thiên, trong đó còn trộn lẫn chiếc răng nanh vừa gãy.
Nghiêm Quốc Vĩ sửng sốt hồi lâu mới phản ứng, kinh hô: \"Cậu… Cậu… Cậu dám động thủ đánh người…\"
Thạch Thiên tung ra một cước vào Lưu chủ nhiệm ở dưới chân, khiến vị họ Lưu này như muốn lao vào trạng thái hôn mê, coi vị này như trái bô-linh mà sút đến dưới chân Nghiêm Quốc Vĩ, Thạch Thiên cười lạnh: \"Tôi mặc kệ ngươi là chủ nhiệm, chủ tịch gì, còn dám đến phiền lão tử, lão tử đánh cho không còn cái răng. Cút!\"
Tuy rằng Thạch Thiên bề ngoài thoạt nhìn vẫn là thiếu niên non nớt, nhưng công phu tôi luyện ngàn năm làm cho hắn có một cỗ uy nghiêm, cả người Nghiêm Quốc Vĩ run lên, bị Thạch Thiên khí thế ép tới nói không thành lời. Thầm nghĩ Thạch Thiên chẳng lẽ là thành viên của gia tộc hắc bang quốc tế sao? Nghiêm Quốc Vĩ nhìn nhìn Thạch Thiên, lại nhìn nhìn những đại hán ngoại quốc vẫn đang vây quanh mình, càng nghĩ càng cảm thấy điều đó là rất có thể, nhất thời cả người toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cảm giác say giờ cũng phải tỉnh táo vài phần.
Từ xưa đến nay dân chúng sợ làm quan, làm quan sợ tạo phản, Nghiêm Quốc Vĩ không có việc gì thì đọc sách, giáo huấn của cổ nhân rằng: \"Hảo hán đánh không lại nhiều người\", \"Hảo hán không chấp trước mắt”, đối phương càng giống những \"hảo hán Lương Sơn”, đã biết phe mình chẳng những ít người, lại đều là trung niên, lão niên, thực lực kém xa, vội vàng bảo tên dưới quyền nâng Lưu chủ nhiệm dậy, chính mình thoái lui phía sau mấy người trong hiệp hội bóng đá HongKong.
Thạch Thiên không hề để ý đến hắn, từ túi xuất ra cuộn giấy, vẩy vẩy đầu một ngón tay chỉ về phía Chu Quốc Hào: \"Ông! lại đây\".