Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 142: Chương 142: Lau sạch sẽ rồi đi.




Thạch Thiên nói: “Làm gì à? Các ngươi không phải nói cửa quán hơi bẩn sao, vậy thay lão tử lau sạch sẽ rồi đi cũng không muộn...” Cầm gậy sắt trong tay uốn lại, cây gậy nhất thời bị uốn lại thành hình tròn, tùy tiện quăng xuống trước mặt ba tên này, trầm giọng nói: “Một lát lão tử sẽ đi kiểm tra, nếu mà không sạch thì cũng đừng trách lão tử không khách khí. Lão tử thật muốn nhìn xem xương của các ngươi cứng hay cây gậy này cứng”

Ba tên lưu manh làm sao mà gặp qua công phu này trước kia, cúi đầu nhìn cây gậy bị uốn thành hình tròn, lại ngẩng đầu lên nhìn Thạch Thiên, cả đám đều sợ đến mức trợn mắt, nhất thời không biết nên làm gì. Nhìn bộ dáng của Thạch Thiên tựa hồ không giống nói giỡn, hơn nữa chúng cũng không dám thử Thạch Thiên có đang nói giỡn hay không, tuy rằng hai tát vừa rồi đã làm cho đầu óc chúng choáng váng, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để biết rằng xương mình không cứng bằng cây gậy săt này, nếu mà bị Thạch Thiên bóp hoặc uốn như vậy, đừng nói là gãy xương, ngay cả cái mạng cũng khó giữ.

Bây giờ chỉ mới mười giờ thôi, đối với người HongKong mà nói, cuộc sống về đây chỉ vừa mới bắt đầu, người đi ăn uống trên đường rất nhiều, không ít người gan lớn thấy cửa quán mỳ có động tĩnh lại, đều dừng chân đứng lại nhìn, chẳng qua không dám lại gần, chỉ đứng xa xa xem, rồi cũng quay sang người bên cạnh để hỏi.

Trong đám người vây xung quanh cũng có khách của quán mỳ khi nãy, vừa rồi họ nhìn thấy ba tên lưu manh vào quán thu tiền bảo kê gây động tĩnh lớn, sợ bản thân bị lây họa, nên đã chạy ra. Phần lớn mọi người đều không chạy xa, muốn ở lại xem náo nhiệt, vừa rồi thấy ba tên lưu manh vô cùng kiêu ngạo khi nãy bị người đánh té ngã xuống, đều cảm thấy kinh ngạc, rồi được người ta hỏi, liền khẳng khái giải thích, chẳng những không giấu diếm gì, ngược lại còn khuếch đại lên rất nhiều.

Những người xung quanh cơ bản đều là dân địa phương, cũng biết chút chút về thế lực xã hội đen HongKong, nghe nói ba tên đang nằm trên mặt đất kia là thành viên xã hội đen đến thu tiền bảo kê, cũng giật mình, vừa bội phục vừa lo lắng, nghĩ thầm, cái quán mỳ này cũng quá to gan, một cái quán mỳ nhỏ xíu như vậy mà cũng dám động đến xã hội đen HongKong sao? Cho dù mấy tên côn đồ này bị đánh một trận ra trò, thì khi trở về bọn chúng sẽ kêu ngưới đến báo thù. Đừng nói là quán mỳ này có thể tiếp tục mở cửa, người trong quá không bị bọn chúng đánh chết cũng rất là may rồi.

Những người trong các quán khác nghe thấy động tĩnh, cũng chạy ra quan sát, ý nghĩ của bọn họ thì khác với những người ở đây, bởi vì ba tên bị đánh kia đã đến quán của họ thu tiền, trong lòng cực kỳ thống hận ba tên này, mặc dù bản thân không dám đánh ba tên này, nhưng nhìn thấy chúng bị đánh, trong lòng tự nhiên cũng sung sướng. thầm hô đánh hay lắm. Cũng có vài người bình thường đố kị với sinh ý của quán mỳ, thấy quán này dám đánh cả xã hội đen, thầm nghĩ, quán hồ đồn này chắc chắn phải đóng cửa, trên mặt hiện rõ nụ cười trên sự đau khổ của người khác.

Mặc dù có nhiều người nhìn như vậy, nhưng vì giữ tính mạng, ba tên lưu manh cũng chẳng quan tâm đến mặt mũi, càng không dám chạy trốn, chỉ có thể ở lại làm vệ sinh, tên tóc đỏ nghiêm mặt hỏi Thạch Thiên: “Lão đại... có thể cho mượn mấy công cụ quét dọn được không...”

Thạch Thiên xoay người lại trách mắng: “Công cụ cái gì? Cởi áo ra mà lau, nếu lau không sạch, lão tử sẽ bắt các người dùng lưỡi liếm sạch” Rồi phất tay đi vào trong quán mỳ.

Ba tên này kinh hãi, vội cởi áo ra quỳ xuống lau, vừa lau vừa nhìn cây gậy sắt bị uốn cong, ba tên không tự chủ run lên, làm sao mà dám lười biếng.

Đơn Nghệ Nhã nhìn tình cảnh xảy ra trước mắt, trong đầu đã không còn suy nghĩ, cảm giác trống rõng, thấy Thạch Thiên trở vào, vội hỏi: “Cậu... cậu đi nhanh đi... tốt nhất là tránh khỏi HongKong một thời gian, không đủ tiền tôi cho cậu...” Xoay người lại nói với nhân viên: “Mau thu dọn đồ đạc, đóng cửa quán”.

Mấy người phục vụ cũng đang lo lắng, sợ một lát bị trả thù thì không chạy được, chẳng qua bình thường Đơn Nghệ Nhã đối với bọn họ rất tốt, lo thì có lo, nhưng thật ra không một ai chạy, lúc này nghe Đơn Nghệ Nhã kêu phải đóng cửa quán, làm sao mà còn do dự, khách trong quán cũng đã rời đi gần hết, chỉ còn lại hai người nước ngoài chưa đi, một phục vụ bước lại nói: “Hai vị, thật xin lỗi, quán chúng tôi phải đóng cửa gấp, lần sau lại đến được không?” Nhưng trong lòng lại nghĩ, không biết có lần sau hay không.

Hai người này đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng, thần sắc có chút do dự, nhưng cũng không đi ra ngoài.

Thạch Thiên đương nhiên sẽ không bỏ chạy, trước ánh mắt lo lắng của Đơn Nghệ Nhã, ngoắc tay với hai tên nước ngòai này, nói: “Lại đây!”

Hai gã nước ngoài này nghe cứ như là nhận được thánh chỉ, vội vàng chạy lại trước mặt Thạch Thiên, ánh mắt nhìn Thạch Thiên có chút lo lắng, nhưng lại có sự chờ mong, một người mới dùng tiếng Trung nói: “Thạch tiên sinh, có gì dặn dò?”

Thạch Thiên hỏi: “Ai kêu các ngươi đi theo lão tử? Là tiểu tử Braid phải không?”

Người vừa nói kia nghe vậy, vội nói: “Thạch tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi, thật ra chúng tôi không đi theo ngài, mà thấy ngài vào quán mỳ nên mới vào”.

Thạch Thiên trách mắng: “Không đi theo lão tử, làm sao biết lão tử vào quán?”

Người kia vội trả lời: “Chúng tôi luôn coi chừng gần đây, cho nên mới thấy ngài”.

Thạch Thiên tức giận mắng: “Các ngươi cho rằng ta rất ngu? Tại sao ta vừa vào là các người vào theo, ăn một chén mỳ mà mất đến ba tiếng, không phải muốn quấn quít lấy lão tử là gì...” Nói đến đây thì trầm ngâm nửa ngày rồi hỏi: “Có bao nhiêu người đến đây?”

Tên kia lúng túng nói: “Thì ra... thì ra ngài đã ... đã biết chúng tôi đi theo ngài vào...” Nghĩ thầm, mình chỉ quan sát Thạch Thiên từ xa thôi, Thạch Thiên còn không phát hiện ra mình, mà lại có thể nhận ra mình là người của Thiên Thạch Đồng Minh, chủ nhân quả nhiên thần thông quản đại.

Thật ra thì, Thạch Thiên chưa từng gặp qua bọn họ, đương nhiên cũng không nhận ra bọn họ, mà chỉ là nhìn thấy bọn họ ăn một chén mỳ mất đến ba tiếng, cảm thấy khác thường,mới cẩn thận quan sát, thì thấy được phương thức hô hấp của bọn họ chính là công pháp luyện khí mình truyền lại cho người của Thiên Thạch Thành Bảo, cách không dùng chân khí để dò xét, hai người này quả nhiên đã tu luyện công phu của Thành bảo, nhưng mà tu vi không cao, cỏ nên mới đoán rằng hai người này nhất định có liên quan đến Thiên Thạch thành bảo.

Thạch Thiên sở dĩ đột nhiên hỏi bọn họ có bao nhiêu người đến, là bởi vì gần đây thường xuyên có cùng một cảm giác, tựa hồ bên cạnh thường xuyên xuất hiện rất nhiều người của Thiên Thạch Thành bảo, vốn hắn nghĩ rằng Thiên Thạch thành bảo muốn chuyển tổng bộ đến HongKong, phái thêm một số người đến HongKong cũng là bình thường, có lẽ là trùng hợp thôi, hơn nữa cũng do hắn lười hỏi Braid. Bây giờ nghe hai người này nói là luôn coi chừng gần quán mỳ, mới cảm thấy không trùng hợp, cảm giác không đúng, lúc nói chuyện thì bọn họ cứ ấp a ấp úng, trong lòng càng hoài nghi, quát: “Nói mau, bao nhiêu người đến, đến làm gì?”

Người kia thấy Thạch Thiên sắp nổi điên lên, trong lòng run lên, nói: “ Chúng tôi chỉ là hai người theo Braid tiên sinh đến HongKong, cùng đi có hơn một trăm sáu mươi người...”

Thạch Thiên nhớ đến ngày trước trong căn hộ cao cấp, Braid đã tự mình mang theo mấy chục người đến gặp hắn, là lão đại trong Thiên Thạch Đồng Minh, nghĩ thầm, tiểu tử Braid này dám tự mình dẫn theo một trăm sáu mươi người đến, hơn nữa toàn là tinh anh trong thành bảo, khẳng định là không phải vì để xây dựng tổng bộ mới, quát lạnh: “Lão tử hỏi các người tổng cộng đến dây bao nhiêu, không phải người của tiểu tử Braid dẫn đến...” Nghĩ thầm, mấy tên tiểu tử này nhất định là không đơn độc tiến vào, nếu có mang cũng không ít hơn Braid, cộng lại cũng khoảng mấy ngàn người...

Quả nhiên, người kia đỏ mặt nói: “Tổng cộng có hơn ba ngàn người...”

Thạch Thiên cười lạnh nói: “Hơn ba ngàn?”

Người kia lúc này đã không còn dám giấu diếm, cắn răng nói: “Ba ngàn tám trăm bảy mươi chín người, nhưng ... chưa tính nhóm lão đại của Braid tiên sinh...”

Thạch Thiên trừng mắt, tức giận nói: “Mẹ kiếp, đám tiểu tử đó không phải nói đến đây để xây dựng tổng bộ sao! Cho dù muốn làm tốt cũng không cần mang nhiều người như vậy, bọn chúng rốt cục muốn làm gì?”

Hai người này thấy Thạch Thiên đang mắng lão đại của mình, càng không dám lên tiếng, chỉ đỏ mặt cúi dầu. Thân phận của Thạch Thiên chỉ có những người trong Thiên Thạch thành bảo biết, bọn họ dù là tinh anh trong Thiên Thạch Đồng Minh, thì cũng không biết rõ được lai lịch của Thạch Thiên. Chẳng qua, Braid đã từng tuyên bố rằng, trên thế giới này lời của ai cũng có thể không nghe, nhưng không thể không nghe lời của thiếu niên trước mắt này, có thể thấy được địa vị của thiếu niên này trong Thiên Thạch thành bảo cao bao nhiêu rồi, mà nghe người này kêu nhóm người Braid bằng “tiểu tử” càng thêm xác định điểm này.

Đơn Nghệ Nhã bên cạnh nghe mà không hiểu bọn họ đang nói gì, thấy Thạch Thiên không chịu đi, trong lòng không khỏi nóng như lửa đốt. Nhân viên phục vụ bây giờ đã thay quần áo hết rồi, trong đó có một cô gái tương đối xinh đẹp, bình thường phụ trách việc chăm sóc cũng như đưa đón Đơn Nghệ Nhã, bước lại hỏi: “Bà chủ, có thể đi chưa?” Giọng nói có vẻ khá run, hiển nhiên là trong lòng cực kỳ sợ hãi.

Đơn Nghệ Nhã không trả lời cô bé này, chỉ nói với Thạch Thiên: “Thạch Thiên, tôi cầu xin cậu, đi nhanh đi, xã hội đen ở HongKong rất có thế lực, chúng ta không thể trêu vào...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.