xThạch Thiên được an bài vào một lớp học đặc biệt nhất của Trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan, số người cùng với số điểm hắn đạt được cũng tương đương, đều là hơn ba mươi người, chẳng qua ngay cả trường học cũng không biết tính nó là lớp mấy, bởi vì toàn bộ học sinh của lớp này toàn bộ đều có vấn đề nghiêm trọng, bọn họ căn bản không cảm thấy mình đang đi học, gặp môn nào hứng thú thì học một chút, gặp môn không hứng thú thì ở trong phòng học mà làm việc riêng của mình, hoặc không thèm đi học. Thời gian lâu cùng với các học sinh cùng lứa rớt lại càng xa, các học sinh khác đã kết thúc khóa, bọn họ mới bắt đầu học, cho dù đột nhiên cảm thấy hứng thú, cũng không hiểu giáo viên đang giảng cái gì. Vì thế trường học đem những học sinh này tập trung vào một lớp, thiết kế lịch học riêng cho họ, mặc kệ bọn họ có muốn học hay không, ít nhất cũng không ảnh hưởng đến các học sinh khác. Giáo viên kia sau khi làm bài test với Thạch Thiên xong, liền cảm thấy hắn có vấn đề nghiêm trọng, thích hợp vào lớp này, cho nên trực tiếp an bài vào đó.
Thạch Thiên đi theo sau Tiêu Vi, ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người nàng truyền đến cùng mùi thơm của cơ thể nàng dung hợp lại thành một hương vị kỳ diệu, say mê nên bất tri bất giác đi vào phòng học, nhất thời cảm thấy có ba ánh mắt sắc bén hướng về phía mình, trong đó hai đạo là lửa giận ngập trời, tràn ngập sát khí, nhớ rõ mấy trăm năm trước có một gã dâm tặc bị hắn biến thành \"thái giám\", cũng dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, theo cảm giác mà nhìn qua, chỉ thấy chính là hai nữ sinh vừa rồi ở tại cổng trường bị hắn vứt vào bãi cỏ, xem thần thái phảng phất như muốn xông lên đem hắn cắn xé thành từng mảnh nhỏ. Thạch Thiên chưa từng sợ người khác hung hăng với hắn, cứ việc đi vào không thèm để ý tới hai nàng, Hạng Kiều cùng Lý Hiểu Lệ nhất thời cảm thấy choáng váng đầu hoa mắt, trong đầu như bốc lửa, tức giận đến run run cả người.
Một đạo ánh mắt khác lại hoàn toàn khác, một cặp mắt xinh đẹp long lanh mở to như hai đóa hồng nở rộ, hướng tói Thạch Thiên mà chớp chớp ngoắc tới, cái mũi xinh xắn ở dưới hai mắt bởi vì kích động quá độ mà phập phồng dồn dập, xuống dưới nữa là cái miệng nhỏ nhắn kiều diễm, khóe miệng còn có một dòng nước miếng chảy xuống.
Loại ánh mắt cùng vẻ mặt này đối với Thạch Thiên mà nói, so với hai đạo ánh mắt hung ác kia còn khủng bố hơn nhiều, quả thực không thể so sánh, lập tức di chuyển tầm mắt, nhìn lên trần nhà, làm bộ hoàn toàn không thấy. Tiêu Vi dẫn Thạch Thiên đi lên bục giảng nói: \"Đây là bạn học mới của chúng ta\" rồi nói với Thạch Thiên: \"Em tự giới thiệu một chút đi\".
Thạch Thiên thầm nghĩ thực phiền toái, còn phải tự giới thiệu bản thân với lũ nhóc này, trước tiên là ở trong lòng tự xưng \"Là tổ tông\" sau đó mới nói: \"Thạch Thiên\".
Tiêu Vi thấy hắn giới thiệu đơn giản như thế, thì ngẩn ra, chỉ vào một cái bàn trống ở dãy thứ ba nói: \"Thạch Thiên, cậu ngồi ở đây\".
Trong phòng mỗi dãy có bốn chỗ ngồi, tổng cộng có tám dãy, dãy thứ ba cũng xem như là vị trí tốt, khoảng cách tới bục giảng thích hợp, vốn là không trống, nhưng dãy thứ ba sau khi bị ba nữ Hạng Kiều chiếm lấy ba vị trí, chỗ còn lại cũng không ai dám ngồi, vì thế vẫn để trống, là ở bên cạnh Quách Thiến Vi, làm cho nàng ta mừng đến muốn xông lên bục giảng mà ôm hôn giáo viên chủ nhiệm Tiêu Vi, hiện tại Tiêu Vi ở trong mắt nàng ta không phải là giáo viên, mà chính là Nguyệt lão phương đông cùng thần Tình Yêu phương Tây kết hợp lại, một tay cầm chỉ hồng, một tay cầm tên tình yêu.
Thạch Thiên thấy đôi \"hoa hồng\" trên mặt nữ sinh càng muốn mở rộng thêm, làm sao mà chịu nhảy vào lửa, vội nói: \"Tôi không ngồi ở đó, tôi thích ngồi ở sau một chút\" rồi cũng không đợi Tiêu Vi an bài, trực tiếp đi xuống cuối cùng, tìm một chỗ không ai mà ngồi xuống. Quách Thiến Vi thất vọng đến cực điểm, trong lòng đại hận, ánh mắt nhìn về phía Thạch Thiên đột nhiên trở nên so với hai nữ Hạng Kiều còn muốn hung hăng ngoan độc hơn, trong cái miệng nhỏ nhắn có thể nghe được tiếng nghiến răng ken két.
Đợi sau khi Thạch Thiên ngồi xuống, Tiêu Vi bắt đầu giảng bài, nàng sở dĩ bị điều làm chủ nhiệm lớp này, là bởi vì Tiêu Vi cơ hồ là giáo viên toàn năng, môn nào cũng có thể dạy được. Phương thức giảng dạy của nàng cũng rất đặc biệt, chỉ giảng hơn mười phút, sau đó cho mọi người tự học, nàng lại hỏi mọi người hôm nay muốn học cái gì, sau đó an bài đề tài cho từng tổ. Phương thức này của nàng, cũng làm cho đại đa số các học sinh cũng không ngượng ngùng trong việc học tập, đặc biệt là học sinh nam, có cô giáo xinh đẹp như thế nhỏ giọng hỏi ngươi muốn học cái gì, cho dù cái gì cũng không muốn học, cũng phải nghĩ ra một cái gì đó.
Thạch Thiên từ trong danh mục sách học, tìm ra sử cận đại, xem xét Uy Khấu có phải thực xâm lược Trung Quốc hay không, đang cắn răng nghiến lợi, thì một người nhỏ nhắn ngồi bên cạnh hắn chào hỏi: \"Đại ca người khỏe chứ, làm quen một chút đi, tôi tên là Lao Thư\".
Thạch Thiên ngạc nhiên nói: \"Lão thử? Sao lại có người đặt tên như vậy…\"
Lao Thư nói: \"Không phải lão thử, lao trong lao động, thư trong thư phục, bất quá đại ca gọi tôi là lão thử cũng không sao, bọn họ đều gọi tôi là tiểu lão thử, tôi gọi người là Thiên ca nhé\".
Thạch Thiên đối với người này cũng sinh hảo cảm, tuy người này chỉ kêu mình là đại ca, chứ không phải là tổ tông, bất quá cũng là hiếm thấy rồi, hơn nữa kêu hắn là lão thử cũng không tức giận, trong giọng điệu tràn ngập kính nể, nghe xong hết sức dễ chịu, đối với người bạn học mới Lao Thư này gật đầu chào.
Lao Thư cùng Thạch Thiên trước sau đi vào cổng trước, vừa rồi thấy Thạch Thiên đem hai man nữ kia quẳng vào bãi cỏ, đối với Thạch Thiên rất bội phục, lại có chút lo lắng cho hắn mà nói: \"Thiên ca, anh vừa rồi gặp đại họa rồi, hai người bị anh quẳng vào bãi cỏ cũng không phải là người bình thường, anh có biết các nàng là ai không?\"
Thạch Thiên nói: \"Ta mặc kệ họ là ai\".
Lao Thư đưa ngón tay cái lên nói: \"Thiên ca thực sự là anh hùng khí khái, vừa rồi chiêu thức kia có phải là ‘thí cổ hướng hậu, bình sa lạc nhạn thức’ trong truyền thuyết hay không? Thực sự là rất đẹp, ****… thực kích thích, có thể dạy cho tiểu đệ mấy chiêu, để tiểu đệ đỡ bị người khi dễ… Ài…\"
Thạch Thiên thấy Lao Thư này trên mặt có vết xanh vết hồng, đồng phục còn có không ít dấu chân, quả thật là bộ dáng bị khi dễ, hơn nữa ấn tượng đối với hắn cũng không tệ, liền đưa tay sờ mó xương cốt trên người hắn, lắc đầu nói: \"Xương cốt của ngươi không được, học cũng không tốt hơn bao nhiêu\" Lại thấy Lao Thư vẻ mặt thất vọng, liền nói: \"Bất quá nếu ngươi muốn học, ta có thể dạy cho ngươi một ít thứ đơn giản, được bao nhiêu thành tựu thì phải xem sự cố gắng của bản thân, đối phó với mười người tám người cũng không thành vấn đề\".
Lao Thư mừng rỡ, kích động nói: \"Thật vậy sao… em có thể đánh được mười người tám người?\" Trong suy nghĩ của hắn, có thể một chọi một được với người khác, đã là kỳ tích rồi, không khỏi mắt sáng bừng lên, mơ tưởng bản thân trở thành đại hiệp, viễn cảnh đại sát bốn phương.
Thạch Thiên hiện tại cũng là tâm tính thiếu niên, nhất thời hứng khởi, tay đập trúng cây viết máy của Lao Thư đặt ở trên bàn, cây bút lập tức bị vỡ nát, làm cho mực bên trong bắn tung tóe vào hai người, Lao Thư la lên một tiếng, làm cho các học sinh đều quay lại nhìn, chỉ thấy Thạch Thiên cùng Lao Thư trên mặt cùng trên người đều là mực, vẻ mặt xấu hổ quái dị, nhất thời cười lên ha hả.