Ray Richer thân là hoàng thân quý tộc Anh quốc, Chelse gia tộc là đại bộ phận tài sản tước vị Công Tước thừa kế lại, tại \"Âu Châu Thương Nghiệp\" Tạp chí còn được xếp hạng cao hơn cả nữ hoàng Anh quốc, là một vị Công Tước trẻ tuổi nhất đứng trong top mười đại phú hào, tuy tính cách vô cùng cao ngạo, không coi ai ra gì, thế nhưng không có người nào dám nói hắn là tự đại.
Từ hơn mười năm trước, Samantha mới vừa ở trên sàn diễn bộc lộ tài năng, Ray Richer đã bị phong thái của nàng khuynh đảo, trở thành một trong những người theo đuổi nàng. Nhưng ngay cả lúc đang theo đuổi Samantha, hắn cũng không giống như đám nam nhân khác, khi thấy một đám nam nhân vây quanh Samantha, hắn cũng không tới tham gia náo nhiệt. Thậm chí chỉ phái tùy tùng mời Samantha mà thôi, thái độ rất cao cao tại thượng, dường như đợi Samantha tới cầu tình hắn vậy.
Tuy Samantha chưa bao giờ cho hắn cơ hội, thế nhưng nhiều năm tiếp xúc, đối với tính cách cao ngạo của hắn nàng lại rất minh bạch. Thạch Thiên mặc nói với Samantha, thế nhưng đám người xung quanh đều nghe được, vừa dứt lời, Samantha liền nhìn thấy sắc mặt của Ray Richer trở nên âm trầm lại, chỉ sợ tùy thời có thể phát tác. Nàng vội vàng đứng giữa hai người, cơ hồ dùng ngữ khí khẩn cầu nói với Thạch Thiên: \"Ray Richer tiên sinh không biết rõ về anh, mà hắn cũng không có ác ý, anh không muốn tham gia câu lạc bộ của hắn thì nhẹ nhàng từ chối là được, ở trước mặt mọi người phản bác hắn như thế sẽ không tốt, sẽ... sẽ làm hắn mất mặt.\"
Thạch Thiên để Ray Richer đứng ở trước mặt mình hoa chân múa tay lâu như vậy là nể mặt mũi của Samantha, hắn mới không thèm để ý tới mặt mũi của Richer, trách mắng: \"Hắn cũng đâu có nể mặt mũi của lão tử, ở trước mặt bao nhiêu người mà nói muốn mua lão tử, lão tử lại giống như hàng hóa có thể mua bán sao? Ngươi hỏi mụ nội nó xem nó có bán hay không, bao nhiêu tiền, lão tử mua.\"
Người chung quanh lập tức nhịn không được ha ha cười rộ lên.
Ray Richer tức giận đến nỗi khuôn mặt tái đi, phải biết rằng \"mụ nội nó\" từng là công chúa hoàng thất Anh quốc á. Chính là niềm tự hào của Chelse gia tộc, là người đáng tôn kính nhất, hắn nhịn không được phẫn nộ quát: \"Mày nói cái gì?\" Bàn tay nắm chặt, đang nghĩ xông lên giáo huấn thằng nhóc không biết trời cao đất rộng này một phen. Thế nhưng trông thấy trong mắt Thạch Thiên bắn ra lãnh mang sắc bén, như muốn đâm vào thân thể khiến hắn cảm thấy run lên, mồ hôi lạnh ứa ra, đồng thời lập tức nghĩ lại chuyện, ngay cả một tên cướp trong tay cần súng cũng bị chết trong tay người này huống hồ, vì thế rốt cuộc hắn cũng không có bước ra.
Đang lúc hắn không biết làm như thế nào để xuống đài, lại có người ở sau lưng vỗ nhẹ lên vai hắn, sau đó ghé vào lỗ tai hắn nói: \"Ray Richer tiên sinh là người có thân phận, không cần phải làm mất phong độ trước mắt mọi người như vậy.\"
Ray Richer quay đầu nhìn một cái, liền nhận ra người này là giám đốc Ngân hàng TS, Becker, hắn là một trong những số ít người biết được Quỹ TS, rõ ràng biết thực lực vô cùng mạnh mẽ của cái quỹ thần bí này. Lúc này cho rằng Becker tới là giải vây cho mình, vừa vặn có thể xuống đài, vì vậy cười lạnh nói: \"Tôi cũng sẽ không thèm so đo với cái loại nhóc cuồng vọng vô tri này.\"
Becker đề cao thanh âm: \"Thật ra Thạch Thiên tiên sinh không cùng câu lạc bộ Chelse cậu ký kết hợp đồng là có nguyên nhân của nói, bởi vì tôi đã dùng ba triệuro để mời cậu ta rồi.\"
\"Oa!\" Một mảnh thanh âm thán phục vang lên. Sau đó cả hoa viên trở nên yên tĩnh không một tiếng động, rất lâu sau mới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tự hồ chỉ có như vậy mới biểu đạt được lòng rung động của mọi người. Tất cả phóng viên giới truyền thông ở đây toàn bộ đều hưng phấn cơ hồ muốn phát điên, Sheryl cảnh trưởng dẫn đầu chặn đám người bọn họ lại, không cho phát tác. Giống như là cố thể triều vỡ đê tất cả đều bây lấy Becker, phía sau tiếp bước phía trước, mọi người đều chen chúc muốn lên đầu phỏng vấn.
\"Becker tiên sinh, xin hỏi ngài cùng Thạch Thiên ký kết hợp đồng là từ khi nào thế?\"
\"Becker tiên sinh. Ngân hàng TS hình như không có câu lạc bộ bóng đá, vậy có phải là các ông đã sớm mua rồi hay không? Xin hỏi là câu lạc bộ nào vậy? Có thể nói chi tiết hơn được không?\"
\"Xin hỏi Thạch Thiên, cậu muốn đá bóng ở Pháp sao?\"
\"Becker tiên sinh, Ngân hàng TS không tiếc trả giá để mời Thạch Thiên, vậy có phải là muốn quyết tâm giành được chức quán quân hay không?\"
\"Becker tiên sinh...\"
\"Xin hỏi...\"
Becker mỉm cười, vẻ mặt thong dong, trả lời toàn chuyện không đâu, nói những câu đại loại như \"Tạm thời giữ bí mật\". Thế nhưng điều này cũng không ảnh hưởng chút nào tới lòng nhiệt tình của đám phóng viên, ngược lại làm cho bọn họ càng thêm miên man bất định, có vài vị muốn đi phỏng vấn Thạch Thiên. Thế nhưng bị Sheryl cảnh trưởng cùng một đám thủ hạ ngăn lại, mà Ray Richer vừa rồi cũng bị oanh động lúc này bị đẩy sang một bên, không có người để ý tới.
Thạch Thiên vừa giật mình vừa căm tức, nhất thời nghĩ mãi mà không rõ Becker có dụng ý gì, vừa thấy Brenda đi tới bên này, một tay giữ hắn lại, trách mắng: \"Các ngươi đang làm cái quỷ gì vậy?\"
Brenda vội nói: \"Chủ nhân trước tiên ngài đừng đừng nóng giận, tôi sẽ giải thích cho ngài rõ việc này.\"
Thạch Thiên buông hắn ra, quát: \"Nói mau.\"
Brenda nhẹ giọng giải thích nói: \"Tôi cùng với Becker thúc thúc vừa rồi đã thương lượng qua, cảm thấy chỉ cần chủ nhân ngài nếu không có cùng người khác ký hợp đồng, những câu lạc bộ bóng đá kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngài, cho dù hôm nay có đuổi được Ray Richer, ngày mai sẽ lại có câu lạc bộ khác tìm tới cửa thôi.\"
Thạch Thiên cả giận nói: \"Cho nên hai tiểu tử các ngươi muốn mua lão tử trước, sau đó định lên giá?\"
Brenda sợ hãi nói: \"Không phải, không phải thế, Becker thúc thúc vừa mới nói đương nhiên đều là giả, chúng ta chỉ muốn mượn cơ hội này để truyền tin tức giả ra ngoài, khiến những câu lạc bộ kia cho rằng ngài đã bị Ngân hàng TS mua rồi, cho dù bọn họ có muốn mua ngài, cũng chỉ có thể đi tìm Ngân hàng TS trước, sẽ không dây dưa cùng ngài đâu.\"
Thạch Thiên hỏi Samantha: \"Đúng như thế phải không?\"
Samantha gật đầu nói: \"Cơ bản là như vậy.\"
Sắc mặt Thạch Thiên trở nên hòa hoãn một chút, sau đó nhìn đám phóng viên đang vây quanh Becker, gật đầu nói: \"Nguyên lai tiểu tử này muốn chịu tội thay lão tử...\"
Brenda thở phào, rồi lại thở dài nói: \"Chuyện này vốn là chuyện mà chúng tôt nên làm, nếu không phải ngoại giới không biết rõ TB quỹ, tôi cũng không nhường cơ hội này cho Becker thúc thúc đâu. Thật ra điều này cũng chỉ là vì chủ nhân san sẻ chút phiền não thôi, dù sao đại đa số trong mắt mọi người ngài vẫn là nhân vật chính. Ngài cũng không cần lo lắng cho Becker thúc thúc, thúc ấy từ trước đến nay vẫn luôn là người thâm trầm, rất ít khi lộ diện trước mặt công chúng, nguời khác muốn tìm cũng không phải dễ.\"
Thạch Thiên không khỏi có phần cảm động, vỗ vỗ bả vai của Brenda, rồi cầm lấy tay của Samantha cùng Thạch Lệ, nói: \"Thật ra lão tử không phải thực sự sợ đống phiền toái này, dù sao cuộc sống cũng quá nhàm chán, chẳng qua là muốn vui đùa vớ vẩn với đám người kia mà thôi, không ngờ lại hại các ngươi vì lão tử mà lo lắng như vậy. Sau này lão tử sẽ sửa đổi tính tình, tận lực nhẫn nại, các ngươi cũng không cần phải suối ngày lo lắng cho lão tử nữa, khiến lão tử cảm thấy áy náy.\"
Samantha nghĩ thầm, xú tính tình của ngươi này há lại nói là có thể sửa, nhưng mà thấy Thạch Thiên suy nghĩ tới cảm giác của nàng, hơn nữa lại cảm thấy áy náy, ngoài kinh ngạc ra còn có cảm động nữa, lần đầu tiên cảm giác được một thiếu niên không có tim không có phổi trong lòng lại có vị trí của nàng.
Ray Richer thân là hoàng thân quý tộc Anh quốc, Chelse gia tộc là đại bộ phận tài sản tước vị Công Tước thừa kế lại, tại \"Âu Châu Thương Nghiệp\" Tạp chí còn được xếp hạng cao hơn cả nữ hoàng Anh quốc, là một vị Công Tước trẻ tuổi nhất đứng trong top mười đại phú hào, tuy tính cách vô cùng cao ngạo, không coi ai ra gì, thế nhưng không có người nào dám nói hắn là tự đại.
Từ hơn mười năm trước, Samantha mới vừa ở trên sàn diễn bộc lộ tài năng, Ray Richer đã bị phong thái của nàng khuynh đảo, trở thành một trong những người theo đuổi nàng. Nhưng ngay cả lúc đang theo đuổi Samantha, hắn cũng không giống như đám nam nhân khác, khi thấy một đám nam nhân vây quanh Samantha, hắn cũng không tới tham gia náo nhiệt. Thậm chí chỉ phái tùy tùng mời Samantha mà thôi, thái độ rất cao cao tại thượng, dường như đợi Samantha tới cầu tình hắn vậy.
Tuy Samantha chưa bao giờ cho hắn cơ hội, thế nhưng nhiều năm tiếp xúc, đối với tính cách cao ngạo của hắn nàng lại rất minh bạch. Thạch Thiên mặc nói với Samantha, thế nhưng đám người xung quanh đều nghe được, vừa dứt lời, Samantha liền nhìn thấy sắc mặt của Ray Richer trở nên âm trầm lại, chỉ sợ tùy thời có thể phát tác. Nàng vội vàng đứng giữa hai người, cơ hồ dùng ngữ khí khẩn cầu nói với Thạch Thiên: \"Ray Richer tiên sinh không biết rõ về anh, mà hắn cũng không có ác ý, anh không muốn tham gia câu lạc bộ của hắn thì nhẹ nhàng từ chối là được, ở trước mặt mọi người phản bác hắn như thế sẽ không tốt, sẽ... sẽ làm hắn mất mặt.\"
Thạch Thiên để Ray Richer đứng ở trước mặt mình hoa chân múa tay lâu như vậy là nể mặt mũi của Samantha, hắn mới không thèm để ý tới mặt mũi của Richer, trách mắng: \"Hắn cũng đâu có nể mặt mũi của lão tử, ở trước mặt bao nhiêu người mà nói muốn mua lão tử, lão tử lại giống như hàng hóa có thể mua bán sao? Ngươi hỏi mụ nội nó xem nó có bán hay không, bao nhiêu tiền, lão tử mua.\"
Người chung quanh lập tức nhịn không được ha ha cười rộ lên.
Ray Richer tức giận đến nỗi khuôn mặt tái đi, phải biết rằng \"mụ nội nó\" từng là công chúa hoàng thất Anh quốc á. Chính là niềm tự hào của Chelse gia tộc, là người đáng tôn kính nhất, hắn nhịn không được phẫn nộ quát: \"Mày nói cái gì?\" Bàn tay nắm chặt, đang nghĩ xông lên giáo huấn thằng nhóc không biết trời cao đất rộng này một phen. Thế nhưng trông thấy trong mắt Thạch Thiên bắn ra lãnh mang sắc bén, như muốn đâm vào thân thể khiến hắn cảm thấy run lên, mồ hôi lạnh ứa ra, đồng thời lập tức nghĩ lại chuyện, ngay cả một tên cướp trong tay cần súng cũng bị chết trong tay người này huống hồ, vì thế rốt cuộc hắn cũng không có bước ra.
Đang lúc hắn không biết làm như thế nào để xuống đài, lại có người ở sau lưng vỗ nhẹ lên vai hắn, sau đó ghé vào lỗ tai hắn nói: \"Ray Richer tiên sinh là người có thân phận, không cần phải làm mất phong độ trước mắt mọi người như vậy.\"
Ray Richer quay đầu nhìn một cái, liền nhận ra người này là giám đốc Ngân hàng TS, Becker, hắn là một trong những số ít người biết được Quỹ TS, rõ ràng biết thực lực vô cùng mạnh mẽ của cái quỹ thần bí này. Lúc này cho rằng Becker tới là giải vây cho mình, vừa vặn có thể xuống đài, vì vậy cười lạnh nói: \"Tôi cũng sẽ không thèm so đo với cái loại nhóc cuồng vọng vô tri này.\"
Becker đề cao thanh âm: \"Thật ra Thạch Thiên tiên sinh không cùng câu lạc bộ Chelse cậu ký kết hợp đồng là có nguyên nhân của nói, bởi vì tôi đã dùng ba triệuro để mời cậu ta rồi.\"
\"Oa!\" Một mảnh thanh âm thán phục vang lên. Sau đó cả hoa viên trở nên yên tĩnh không một tiếng động, rất lâu sau mới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tự hồ chỉ có như vậy mới biểu đạt được lòng rung động của mọi người. Tất cả phóng viên giới truyền thông ở đây toàn bộ đều hưng phấn cơ hồ muốn phát điên, Sheryl cảnh trưởng dẫn đầu chặn đám người bọn họ lại, không cho phát tác. Giống như là cố thể triều vỡ đê tất cả đều bây lấy Becker, phía sau tiếp bước phía trước, mọi người đều chen chúc muốn lên đầu phỏng vấn.
\"Becker tiên sinh, xin hỏi ngài cùng Thạch Thiên ký kết hợp đồng là từ khi nào thế?\"
\"Becker tiên sinh. Ngân hàng TS hình như không có câu lạc bộ bóng đá, vậy có phải là các ông đã sớm mua rồi hay không? Xin hỏi là câu lạc bộ nào vậy? Có thể nói chi tiết hơn được không?\"
\"Xin hỏi Thạch Thiên, cậu muốn đá bóng ở Pháp sao?\"
\"Becker tiên sinh, Ngân hàng TS không tiếc trả giá để mời Thạch Thiên, vậy có phải là muốn quyết tâm giành được chức quán quân hay không?\"
\"Becker tiên sinh...\"
\"Xin hỏi...\"
Becker mỉm cười, vẻ mặt thong dong, trả lời toàn chuyện không đâu, nói những câu đại loại như \"Tạm thời giữ bí mật\". Thế nhưng điều này cũng không ảnh hưởng chút nào tới lòng nhiệt tình của đám phóng viên, ngược lại làm cho bọn họ càng thêm miên man bất định, có vài vị muốn đi phỏng vấn Thạch Thiên. Thế nhưng bị Sheryl cảnh trưởng cùng một đám thủ hạ ngăn lại, mà Ray Richer vừa rồi cũng bị oanh động lúc này bị đẩy sang một bên, không có người để ý tới.
Thạch Thiên vừa giật mình vừa căm tức, nhất thời nghĩ mãi mà không rõ Becker có dụng ý gì, vừa thấy Brenda đi tới bên này, một tay giữ hắn lại, trách mắng: \"Các ngươi đang làm cái quỷ gì vậy?\"
Brenda vội nói: \"Chủ nhân trước tiên ngài đừng đừng nóng giận, tôi sẽ giải thích cho ngài rõ việc này.\"
Thạch Thiên buông hắn ra, quát: \"Nói mau.\"
Brenda nhẹ giọng giải thích nói: \"Tôi cùng với Becker thúc thúc vừa rồi đã thương lượng qua, cảm thấy chỉ cần chủ nhân ngài nếu không có cùng người khác ký hợp đồng, những câu lạc bộ bóng đá kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngài, cho dù hôm nay có đuổi được Ray Richer, ngày mai sẽ lại có câu lạc bộ khác tìm tới cửa thôi.\"
Thạch Thiên cả giận nói: \"Cho nên hai tiểu tử các ngươi muốn mua lão tử trước, sau đó định lên giá?\"
Brenda sợ hãi nói: \"Không phải, không phải thế, Becker thúc thúc vừa mới nói đương nhiên đều là giả, chúng ta chỉ muốn mượn cơ hội này để truyền tin tức giả ra ngoài, khiến những câu lạc bộ kia cho rằng ngài đã bị Ngân hàng TS mua rồi, cho dù bọn họ có muốn mua ngài, cũng chỉ có thể đi tìm Ngân hàng TS trước, sẽ không dây dưa cùng ngài đâu.\"
Thạch Thiên hỏi Samantha: \"Đúng như thế phải không?\"
Samantha gật đầu nói: \"Cơ bản là như vậy.\"
Sắc mặt Thạch Thiên trở nên hòa hoãn một chút, sau đó nhìn đám phóng viên đang vây quanh Becker, gật đầu nói: \"Nguyên lai tiểu tử này muốn chịu tội thay lão tử...\"
Brenda thở phào, rồi lại thở dài nói: \"Chuyện này vốn là chuyện mà chúng tôt nên làm, nếu không phải ngoại giới không biết rõ TB quỹ, tôi cũng không nhường cơ hội này cho Becker thúc thúc đâu. Thật ra điều này cũng chỉ là vì chủ nhân san sẻ chút phiền não thôi, dù sao đại đa số trong mắt mọi người ngài vẫn là nhân vật chính. Ngài cũng không cần lo lắng cho Becker thúc thúc, thúc ấy từ trước đến nay vẫn luôn là người thâm trầm, rất ít khi lộ diện trước mặt công chúng, nguời khác muốn tìm cũng không phải dễ.\"
Thạch Thiên không khỏi có phần cảm động, vỗ vỗ bả vai của Brenda, rồi cầm lấy tay của Samantha cùng Thạch Lệ, nói: \"Thật ra lão tử không phải thực sự sợ đống phiền toái này, dù sao cuộc sống cũng quá nhàm chán, chẳng qua là muốn vui đùa vớ vẩn với đám người kia mà thôi, không ngờ lại hại các ngươi vì lão tử mà lo lắng như vậy. Sau này lão tử sẽ sửa đổi tính tình, tận lực nhẫn nại, các ngươi cũng không cần phải suối ngày lo lắng cho lão tử nữa, khiến lão tử cảm thấy áy náy.\"
Samantha nghĩ thầm, xú tính tình của ngươi này há lại nói là có thể sửa, nhưng mà thấy Thạch Thiên suy nghĩ tới cảm giác của nàng, hơn nữa lại cảm thấy áy náy, ngoài kinh ngạc ra còn có cảm động nữa, lần đầu tiên cảm giác được một thiếu niên không có tim không có phổi trong lòng lại có vị trí của nàng.