Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 258: Chương 258: Năm túi tiền.




Những cô gái này rõ ràng đều mặc quần áo sang trọng, thấy Thạch Thiên ăn mặc dơ bẩn, áo da cũ nát, đều hiện lên vẻ mặt không thèm ngó, đưa ánh mắt chuyển tới người khác đang trên đường. Thậm chí khi thấy Thạch Thiên đi qua bên người, lập tức tất cả đều dừng động tác vũ mị lại, ý bảo hắn mau mau lặn đi cho nước nó trong. Chỉ có số ít người phát hiện ra bộ dáng Thạch Thiên đẹp trai, trao cho hắn một nụ cười, còn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn hắn, nhưng mà đều không có ý định vẫy hắn lại. Có thể thấy được, gái gọi tại đây chỉ cần nhìn tiền không coi trọng ngoại hình khách nhân, quan trọng là ... ngươi có tiền hay không, các nàng tới đây là để kiếm tiền chứ không phải là tới tìm bạn trai hoặc tình nhân.

Thật ra cho dù các nàng có chủ động đến thông đồng cùng Thạch Thiên, hơn nữa nguyện ý phục vụ miễn phí, Thạch Thiên cũng sẽ không động tâm. Phải biết rằng hắn sau khi sống lại, tiếp xúc toàn với những nữ tử quốc sắc thiên hương, siêu cấp đại mỹ nữ như Samantha, Kim Hinh, khí chất mỗi người đều cao quý thoát tục, còn có Hạng Kiều, Lý Hiểu Lệ, Quách Thiến Vi đều là thiếu nữ đẹp tuyệt, đáng yêu như thế động lòng người, đều dây dưa không rõ đối với hắn, các nàng, mẹ nó! Đều hấp dẫn gấp ngàn vạn lần đám người này, cho nên đám gái đứng đường này sao có thể lọt vào mắt của Thạch Thiên cho được?

Nhưng mà Thạch Thiên trời sinh tính phóng đãng phong lưu, một đường nhìn qua, cũng cảm thấy thập phần thú vị. Đi đến một cái ngã rẽ, liền thấy hồng quang chói sáng, tiếng người huyên náo, so với bên này còn náo nhiệt hơn nhiều, hắn vội bước tới. Chỉ thấy người đi đường căn bản đều hướng tới một tòa lâu vũ cũ kĩ đi tới, ngọn đèn đỏ đúng là do tòa nhà đó phát ra, bóng đèn ẩn nấp sau một cái cảnh quạt lớn khiến ánh sáng trở nên chớp động.

Thạch Thiên không khỏi bị dọa cho nhảy dựng lên, không thể tưởng được hơn một trăm năm trôi qua, nơi này vẫn còn là hộp đêm, hơn nữa nhìn nhìn so với năm đó càng phồn vinh náo nhiệt hơn.

Lịch sử của khu đèn đỏ có thể nói là ngược dòng đến giữa thế kỷ mười chín. Khi đó, các nghệ thuật gia lang thang đến từ khắp nơi trên thế giới, tại bãi đất Montmartre vẽ tranh làm xiếc. Cho nên nơi này tràn ngập hương vị nghệ thuật, trở thành rất khác biệt của Paris, là một trong những nơi nhiều màu nhiều sắc nhất của thành nội. Bởi vì chuyện hoạt động nghệ thuật rất sôi nổi, hai bên con đường quanh co đá cuội gần bãi đất quảng trường Montmartre, cũng mọc lên quán cà phê nhỏ, quán bar cỡ nhỏ, làm ăn rất thịnh vượng. Về sau những gian quán nhỏ này xuất hiện một số vũ nữ, các nàng mặc váy dài tân trang, cùng với âm nhạc có tiết tấu cuồng nhiệt, vung vẩy cái mông, nâng cao khuôn đùi lên, thẳng chạm tới cả chiếc đèn chùm treo trên nóc nhà.

Lúc ấy người Anh quốc gọi loại vũ đạo này là \"Cancan\" Cho rằng nó rất phóng đãng, rất hạ lưu, cấm diễn ở Anh quốc. Thế nhưng, Cancan tại bãi đất Montmartre rất được hoan nghênh. Hàng năm đều cuồng hoan biểu diễn. Vũ công đi tới cả đầu đường để múa, mọi người từ bốn phương tám hướng chạy đến coi, kể cả người Anh quốc coi Cancan là hạ lưu cũng tới.

Sau khi cuộc chiến Prussian thất bại. Pháp lâm vào tình trạng thoái chí. Sự dèm pha cùng với sinh hoạt trác tánh tràn ngập khắp nơi, các tập đoàn tài chính tranh đấu gay gắt, chủ và thợ mâu thuẫn dâng cao. Mọi người chán ghét dân tộc chủ nghĩa giả, chỉ được cái mạnh miệng nói suông, cả dân tộc đều cảm thấy cực độ trống rỗng. Lại một lần nữa tìm về cuộc sống đọa lạc như lúc trước, người Pháp cảm thấy buồn rầu, bàng hoàng. Nhưng mà buồn rầu không phải là đặc điểm của người Pháp, bọn họ rất nhanh đi học những thứ bất cần đời để thay thế nỗi buồn, điều này đã khiến bầu không khí phóng túng tràn ngập Paris. Cho nên cái loại như khu đèn đỏ mới được sinh ra tại quảng trường Montmartre. Cancan cũng thành thành đại danh từ ở khu đèn đỏ.

Đồng thời lúc đó cũng là thời kỳ phát triển rất mạnh của hắc đạo Pháp, lúc ấy là thời kỳ toàn dân mệt mỏi chán nản, khiến các gia tộc hắc bang càng thêm phồn vinh cường đại, gia tộc bị Thạch Thiên mang người hầu tới tiêu diệt, gia tộc Polk khi đó được coi là gia tộc lớn nhất nước Pháp, thậm chí còn là đệ nhất đại hắc bang ở Châu Âu.

Thạch Thiên đối với loại phóng đãng diễm vũ Cancan này ấn tượng khắc rất sâu, cũng rất đồng tình, lúc này thấy khu đèn đỏ so với Lorant còn muốn trường thọ hơn, y nguyên như lúc trước, hắn cơ hồ không có lưỡng lự bước tới cánh cửa khu đèn đỏ.

Vừa đi đến cửa, một vị da đen thân hình cao lớn, ăn mặc Tây phục đứng trước cửa, duỗi tay ra ngăn hắn lại, trầm giọng nói: \"Tiên sinh, mua vé mới có thể tiến vào.\" Tuy xưng Thạch Thiên là tiên sinh, thế nhưng ngữ khí lãnh đạm, ánh mắt nghiêm khắc, cơ hồ nhìn ra Thạch Thiên cái loại này không thể mua nổi phiếu mà đòi nghĩ tới đi vào nơi dành cho người da trắng. Mà Thạch Thiên sau khi nghe vậy, vẻ mặt cũng chứng minh cho ánh mắt vừa rồi của hắn.

Hơn một trăm năm chưa từng tới, Thạch Thiên lúc này nào biết đâu rằng khu đèn đỏ hiện tại tuy được xưng là tổng hội đệ nhất hộp đêm của thế giới, thế nhưng trên thực tế đã không còn mang tính chất hộp đêm của hơn một trăm năm trước rồi, bây giờ nó đã biến thành một tòa biểu diễn sảnh ca múa biểu diễn rất to rồi, là một điểm du lịch nổi tiếng của Paris.

Người tới xem hoàn toàn không giống như quần chúng lúc xưa nữa, hiện tại người tới xem căn bản đều văn minh, đều là đến xem kịch cũ của Paris. Diễn viên biểu diễn tuy vẫn như cũ là lớn mật lõa lồ múa, thế nhưng bây giờ nó được coi như một nghề quang minh chính đại, không giống như vũ nữ trăm năm trước, vì lấy lòng một hoặc vài nam nhân có tiền mà các nàng cố gắng nở nụ cười.

Khu đèn đỏ ngày nay là một công ty giải trí kinh doanh rất có hiệu quả và đường hoàng của Pháp, người xem hơn phân nửa là người ngoại quốc, hoặc những người Pháp ở ngoại tỉnh. Ở đây không có cung cấp vấn đề tình dục, vũ đạo nổi tiếng cũng không còn hành nghề mại dâm nữa, tú ông cũng không làm người môi giới như trước, thậm chí khu đèn đỏ đã trở thành con đường tắt cho rất nhiều vũ nữ biến thành minh tinh, không ít cô gái múa ở đây có mộng tưởng như vậy, trên thực tế quả thật có rất nhiều vũ nữ ở khu đèn đỏ về sau thành công tiến vào thế giới điện ảnh và truyền hình, trở thành minh tinh rực rỡ.

Thạch Thiên nhìn sang bên cạnh một cái, quả nhiên thấy du khách đều tới một cái quầy để mua vé, trên cửa còn bày một cái biển lớn, dùng tiếng Pháp cùng Anh ngữ để ghi rõ giá, vé thường là một trăm hai mươiro, cùng một ly đồ uống miễn phí.

Hắn có khi bá đạo dã man, nhưng đó là đối với người không vừa mắt, còn không đến mức cố ý không dùng tiền mua phiếu, dùng quyền đầu đánh người để tiến vào khu đèn đỏ xem diễm vũ. Chỉ có thể cười khổ đối với tên bảo vệ kia một tiếng, sau đó sờ vào túi áo da, rồi lại lục quần, cuối cùng rời đi.

Nào biết bên trong túi đầy chặt tiền, móc ra nhìn một cái, một bên là hai túi tiền, bên kia lại có ba túi tiền.

Thạch Thiên mừng rỡ, nghĩ thầm thì ra vừa rồi tên kia bị lão tử lột quần áo là một tên móc túi, hơn nữa tay nghề cũng không tệ lắm, lại có thể trộm nhiều như vậy. Hắn cười thầm nói: \"Ngươi khẳng định không ngờ sẽ bị lão tử là lão trộm cắp ngàn năm nẫng tay trên, nhưng mà ngươi cũng không tính là bị thiệt, coi như là hiếu kính tổ sư gia đi, những tên móc túi khác cho dù muốn hiếu kính, lão tử cũng không thu đâu.\"

Một bên đắc ý một bên mở năm túi tiền ra, lấy ra một nắm tiền bên trong, cơ bản trong mỗi cái ví đều có hơn một ngàn thậm chí mấy ngànro hoặc đôla, nhưng lại có rất nhiều chi phiếu, xem ra cũng đều là người có tiền cả. Nhưng mà cũng không thể nói tên móc túi này quá tinh mắt, bởi vì đến Vendome đi mua sắm đều là người có tiền, muốn cố ý tìm một người nghèo để trộm cắp, lại càng khó hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.