Sau khi Becker rời đi, Thạch Lệ ngồi trên giường một mình, trong lòng mâu thuẫn cứ như là nước sôi, không thể bình tĩnh lại được. Nàng vẫn rất rõ con người của Thạch Thiên có rất nhiều bí mật không muốn cho người khác biết, nhưng mà không ngờ bí mật này lại kinh động như vậy, làm cho người ta khó có thể tin tưởng , quả thật giống như một câu chuyện thần thoại, nhưng nhớ lại từ sau khi quen biết với Thạch Thiên đến giờ, tựa hồ như đều được giải thích hợp lý.
Mặc dù nói thì có vẻ vớ vẩn, nhưng năng lực biểu hiện ra bên ngoài của Thạch Thiên quả thật là người thường không thể tưởng tượng được, ít nhất là được những người trong Thiên Thạch Thành Bảo xem là thần cũng không quá đáng. Chỉ bằng vào việc dùng tay chụp đạn thôi, hay là nhảy từ tầng 20 xuống chẳng những không có việc gì mà còn có thể nhảy ngược trở lại, còn có biểu hiện trên sân bóng… tất cả những năng lực ấy có vẻ rất vớ vẩn, nhưng đều là sự thật.
Từ khi bắt đầu quen biết với Thạch Thiên , Thạch Lệ đã cảm thấy quan hệ của Thạch Thiên và mình không chỉ là thân thích bình thường, mà làm cho Thạch Lệ rung động nhất chính là câu nói cuối của Becker : “Hai vị tiểu thư là thân sinh đời sau của chủ nhân”. Phải biết rằng cho đến bây giờ hai chị em nàng luôn xem Thạch Thiên là em trai, bây giờ nhớ lại, sự quan tâm của Thạch Thiên dành cho hai chị em nàng giống như sự quan tâm của trưởng bối dành cho vãn bối.
Đột nhiên biết được bí mật này, làm cho trong lòng của Thạch Lệ tràn đầy mâu thuẫn, theo suy nghĩ thông thường thì nàng cảm thấy không có khả năng, nhưng với năng lực phân tích của mình thì lại chứng minh đây là sự thật! Ít nhất là nàng tin tưởng Becker không lừa mình, mặc dù không muốn nói cho mình biết, thì cũng không cần phải kể ra những câu chuyện bịa đặt này làm gì. Còn có lòng trung thành của Laurent dành cho Thạch Thiên , tuy rằng ông ta đã một trăm ba mươi sáu tuổi nhưng vẫn không có vẻ hồ đồ chút nào.
Khó trách Thạch Thiên không bao giờ chấp nhận dưới vai của người khác, ngay cả Laurent đã một trăm ba mươi sáu tuổi cũng không dám xưng lão tử trước mặt Thạch Thiên. Nhớ đến lúc tình cảnh Thạch Thiên nói Thạch Hiểu Mẫn thừa nhận hắn là trưởng bối, rồi dẫn đến tranh cãi không ngớt, trong lòng Thạch Lệ đau xót, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười ấm áp.
Tin tức Samantha yêu Thạch Thiên , đương nhiên là ồn ào nhất tại HongKong rồi, cơ hồ những tạp chí lá cải đều biên ra những bản tình ca xưa cũ, biến đây trở thành tin tức độc nhất vô nhị. Có những chuyện được miêu tả từ hai năm trước, tức là lúc Thạch Thiên chưa được sống lại nữa. Có thể thấy được sức tưởng tượng của giới báo chí là kinh khủng cỡ nào rồi.
Từ sau khi biết Samantha muốn trở lại HongKong, tạp chí “dung nhan” đã trở thành “thánh địa” của giới phóng viên, chen chúc nhau mà đến, trong đó có cả phóng viên của các quốc gia khác, cơ hồ như muốn chen sập luôn cái cao ốc Càng Tinh vậy. Toà cao ốc này không thể không gia tăng số lượng nhân viên bảo vệ lên, nhưng hiệu quả không được như mong muốn.
May mà Samantha đã liệu trước chuyện này, đầu tiên là khuyên Thạch Thiên đừng đến tạp chí nữa, nếu không với tính tình cổ quái của hắn, sợ rằng đám phóng viên kia sẽ bị ném thẳng ra từ tầng ba mươi lăm mất, gây ra án mạng thì khổ.
Người của Thiên Thạch Thành Bảo đương nhiên sẽ không mặc kệ đám phóng viên này rồi, thủ đoạn mềm có, cứng cũng có, không tiếc tiền thu mua, rốt cục sau vài ngày cũng làm cho phần lớn giới truyền thông không đưa tin này nữa, rút phóng viên của mình rồi, chỉ còn một số ít phóng viên vẫn trấn thủ tại đây, chẳng qua không dám xông vào trong tạp chí Dung Nhan nữa, mà chỉ dám đứng xa xa chụp hình của Samantha mà thôi, để làm tài liệu chụp hình.
Hôm nay, một người đàn ông trung niên gầy gầy, sắc mặt khô vàng đi vào tạp chí xã Thiên Tư, không thèm để ý đến cô gái ngoài sảnh, trực tiếp đi đến phòng chủ biên, trợ lý biên tạp Tô Ny thấy vậy liền đứng dậy ngăn cản; “Samantha tiểu thư không đồng ý phỏng vấn…” Lại cảm thấy người trước mắt nhoáng lên một cái, đã bỏ xa nàng, đi vào trong căn phòng của Samantha
Lúc này, trong phòng trừ Samantha ta, còn có Thạch Hiểu Mẫn , Hạng Kiều, Lý Hiểu Lệ, Quách Thiến Vi đang cầm mấy bộ quần áo trang phục thảo luận cái gì đó, thấy có người vào, liền quay đầu lại nhìn.
Tô Ny vội vã đuổi theo, sau đó đỏ mặt nói: “Xin lỗi, Samantha tiểu thư…hắn… là hắn xông tới…”
Samantha nhìn người này một cái, sau đó nói với Tô Ny: “Không sao cả, em đi ra ngoài đi”
Tô Ny kinh ngạc nhìn người này một cái, sau đó gật đầu lui ra.
Thạch Hiểu Mẫn cười hì hì, nói với người này: “Giả thần giả quỷ chạy đến đay làm gì? Đã quên mình bị chị Samantha đuổi rồi sao?”
Người đàn ông kia nhoáng một cái, trong khoảnh khắc liền biến thành một thiếu niên, phản bác: “Phi! Lão tử mặc kệ!”
Hạng Kiều, Lý Hiểu Lệ, Quách Thiến Vi hô lên: “Thạch Thiên”
Thạch Thiên thầm kêu xui xẻo, cau mày nói: “Ba quỷ nhỏ các cô đến tạp chí xã để làm gì?”
Ba cô gái nhảy đến trước mặt Thạch Thiên ưỡn ngực nói: “Bọn em nhỏ chỗ nào?”
Samantha cười nói: “Các nàng lần này đã giúp em tham gia không ít buổi trình diễn thời trang tại Paris, các nàng có suy nghĩ đặc biệt, có lý giải riêng cho xu thế thời trang tương lai, cho nên em mời các nàng đến tạp chí xã để hỏi ý kiến, còn muốn đưa các nàng lên bìa nữa. Đúng rồi, anh rảnh rỗi đến tạp chí xã tìm em có việc gì thế?”
Trong lòng Thạch Thiên bấn loạn, nếu biết có ba con quỷ ở đây, có đánh chết lão tử cũng chẳng đến noi: “Đi ngang qua, vào đây nhìn xem có dâm tặc nào quấy rầy mọi người không?” Không nhịn được nhìn thoáng qua ba bộ ngực nhô cao của ba cô gái, cảm thấy nó nở nang hơn lúc mới quen, thành thục mê người, nhất thời cảm thấy ở dưới cưng cứng. Thầm nghĩ đến tạp chí xã thật sự là một hành động rất không sáng suốt, nếu mỗi ngày phải gặp mặt ba quỷ nhỏ này, sớm hay muộn gì cũng xảy ra chuyện, chỗ này không nên ở lâu, nói: “Xem ra dư âm của lão tử vẫn còn, không có dâm tặc dám đến quấy rầy mọi người, mọi người cứ tiếp tục nghiên cứu thời trang đi, tôi đi gặp bạn cũ!” Nói xong xoay người chạy như trốn ra khỏi phòng.
Samantha đương nhiên biết bạn cũ mà Thạch Thiên ám chỉ ở đây là ai, liền cầm điện thoại lên, nói: “Tô Ny, kêu tất cả người mẫu trong tạp chí xã lên phòng hội nghị, chúng ta họp”
Thạch Hiểu Mẫn bây giờ đã là trợ lý bên cạnh của Samantha, cơ bản là không cần chạy ra ngoài làm gì, nàng cũng đã nghe nói về quan hệ mập mờ của Thạch Thiên với các cô người mẫu này không ít, cũng hiểu được Samantha muốn họp chỉ là một cái cớ, liền nói: “Tiểu tử này mới là dâm tặc, chị Samantha yên tâm, em ra ngoài nhìn hắn” Nói xong liền đuổi theo.