Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 72: Chương 72: Nói rất hay




xBilei Si tức giận đến nỗi muốn thổ huyết, với một người như nàng từ nhỏ đã bị gia tộc răn dạy tư tưởng truyền thống, hoàng thất trong lòng những người như nàng đều có địa vị thần thánh bất khả xâm phạm, huống chi nàng thường lấy huyết thống hoàng thất của mình làm liềm tự hào, cũng vì thói quen được người khác ca ngợi huyết thống hoàng thất của nàng, trong lúc nhất thời bị người khác hạ xuống không đáng một xu, lại nói \"Không bằng loài chó má\" nàng sao có thể chịu được. Trong lòng âm thầm hối hận tại sao không mang theo hai gã bảo vệ tới, lại để bọn họ ở ngoài xe, bằng không nhất định cho thằng nhóc không biết trời cao đất rộng dám vũ nhục hoàng thất này biết tay.

Lưu hiệu trường cũng tái mặt cũng không thể không nói, trách cứ: \"Học trò Thạch Thiên, tại sao lại nói mấy lời đó với khách đến thăm trường, bọn họ tìm đến đây cũng là có ý tốt, không muốn đi chơi bóng thì thôi, sao lại nói lời ác ngôn như vậy, cũng quá vô lễ rồi, mau hướng tới hai vị xin lỗi đi.\"

Trong ánh mắt Thạch Thiên bắn ra hàn quang, quay về phía Lưu hiệu trường, Lưu hiệu trường phảng phất cảm thấy một cỗ hàn khí bao quanh thân thể, cản người lạnh lẽo run lên. Tiêu Vi ngồi cạnh Thạch Thiên cũng cảm thấy cỗ hàn khí này, sợ Thạch Thiên lại phát tác như lúc trước ở trong tửu điếm Tứ Quý, nàng cuống quýt nắm lấy cánh tay Thạch Thiên. Thạch Thiên thấy nét mặt lo lắng của Tiêu Vi cũng không đành lòng để nàng lo lắng nữa, hắn cũng đành nuốt lại mấy lời vừa định nói, thật muốn giáo huấn bọn họ một chút, để cho nắm tay của mình có thể xóa sạch tư tưởng quý tộc của bọn họ, hắn liền nhịn xuống.

Lưu hiệu trường thấy Thạch Thiên không để ý tới lời của hắn, cũng đành quay sang khuyên giải hai vị khách Anh quốc, vẻ mặt áy náy nói: \"Thực sự xin lỗi, hắn tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, mong các vị đừng phiền lòng...\"

Nicola an ủi Bilei Si vài câu, sau đó quay đầu nói: \"Người Anh quốc chúng ta là người có học rất biết giảng đạo lý, sẽ không chấp nhặt với người trẻ vô tri đâu....\"

Thạch Thiên không đợi hắn nói xong, cười ha ha nói: \"Phong độ của người có học? Ở trong mắt ta các đất nước các ngươi chỉ là một đám cướp biển, nhờ cướp đoạt và chính sách thực dân mới phát triển như bây giờ, đem các quốc gia khác làm nô lệ, cướp đoạt tài sản của người ta, lúc đó phong độ của các ngươi chạy đi đâu rồi? Bằng vào các ngươi cũng dám giảng phong độ?\"

\"Nói rất hay!\" Từ cửa phòng làm việc của hiệu trưởng truyền đến một tiếng tán thưởng cùng với vỗ tay, đó chính là Hạng Hồng, tiếng vô tay chính là của Hạng Kiều tam nữ. Các nàng bốn người vừa mới định vào phòng hiệu trưởng tìm Thạch Thiên và Tiêu Vi cho nên nghe được chuyện này. Lúc này Hạng Hồng mới lên tiếng tán thưởng, hơn một nửa là nàng cũng ghét đám người tự cho mình là quý tộc này, một nửa còn lại là muốn tạo quan hệ tốt với Thạch Thiên.

Hạng Kiều tam nữ cũng nửa này nửa kia, phân nửa là cùng với Hạng Hồng, các nàng tuy rằng đều là tiểu thư nhà giàu có, nhưng khi cùng tụ hội với một ít người giàu có, nhân vật nổi tiếng, đám người đó cũng chỉ xem các nàng như một người dựa vào gia thế mà thôi, chẳng muốn làm bạn với các nàng. Còn một nửa khác lại bất đồng rất lớn so với Hạng Hồng, là bởi vì dung mạo của Bilei Si cũng không kém so với các nàng, vóc người lại tốt hơn, mà ánh mắt tức giận của nàng ta lại đang nhìn chằm chằm các nàng, các nàng hận không thể xong lên móc mắt của nàng ta ra.

Kỳ thực lúc mới tới thấy ánh mắt của Bilei Si có hảo cảm với Thạch Thiên , sau lại thấy ánh mắt của hắn tức giận, cũng không phải như Hạng Kiều các nàng nghĩ. Bất quá thấy Thạch Thiên không để mắt chút nào tới Bilei Si, hơn nữa cũng không phải vì đối phương có huyết thống hoàng thất mà động tâm. Khiến các nàng cũng nhẹ nhõm không ít, bây giờ cũng hết giận, oán hận trong lòng đối với Thạch Thiên cũng biến mất, cũng đã quên kỳ thực Thạch Thiên cũng không đem các nàng để vào mắt.

Lưu hiệu trường thấy tiểu thư của Hưng Nghĩa An tới, hơn nữa rõ ràng còn có ý giúp Thạch Thiên. Hắn liền cảm thấy đau đầu, người của Thiên Thạch pháo đài đã nhờ người để Thạch Thiên tới trường Long Loan học, hiệu trưởng cũng không biết Thạch Thiên là ai. Đương nhiên bản thân hắn cũng không biết Thiên Thạch pháo đài là ở chỗ nào, cho dù nói cho hắn biết hắn cũng không kinh ngạc. Nhưng hiện tại Thạch Thiên lại có quan hệ với xã hội đen, nghĩ thầm thảo nào nhóc này lại có thái độ vô lễ với đám người Anh quốc như vậy, quý khách Anh quốc tuy rằng không thể lãng đạm, thể nhưng Hưng Nghĩa An cũng càng không thể đắc tội, dù sao đây cũng là trường học ở Hongkong, người nhà mình cũng đều ở đây cả, nghĩ vậy nên hắn vội nói: \"Nguyên lai là Hạng tiểu thư, mời vào! Mời vào!\"

Hạng Hồng cũng không khách khí, đi vào phòng hiệu trưởng ngồi xuống, Hạng Kiều các nàng ba người lại càng không biết khách khí là gì, cũng đi theo phía sau Hạng Hồng, tùy tiện ngồi cạnh Hạng Hồng tay vịn vào ghế sô pha, không hề có phong phạm giống như một vị tiểu thư con nhà giàu.

Nicola không nhận ra Hạng Hồng, thế nhưng nhìn thấy khuôn mặt niềm nở tươi cười tiếp đón của Lưu hiệu trường, cũng biết người này không tầm thường, nhưng Hạng Hồng các nàng lại vỗ tay tán thưởng Thạch Thiên, khiến hắn thực sự không chịu nổi, hơn nữa bên người Hạng Hồng có ba cô bé vỗ tay kia đều mặc đồng phục của trường Long Loan, rõ ràng cũng là học sinh nơi này, lúc này hắn quay sang phía Lưu hiệu trường trầm giọng nói: \"Lời nói của học sinh trong trường ngài khiến ta vô cùng tức giận va giật mình, ta hi vọng đây không phải kết quả do nhà trường dạy, nếu như thanh niên tại Hongkong đều như vậy, sẽ làm ảnh hưởng rât lớn đến quan hệ của Hongkong và Anh quốc.\" Hắn dừng lại một chút, sau đó ngạo mạn nói: \"Nên biết Hongkong có thể phồn vinh được như ngày hôm hoàn toàn là bởi vì được Anh quốc chúng ta hỗ trợ duy trì.\"

Hạng Hồng cười lạnh nói: \"Vị tiên sinh này nói không hoàn toàn chính xác rồi, sau khi Anh quốc biến Hongkong thành thuộc địa, tuy rằng mang đến một chút kỹ thuật và tư duy đổi mới, đối với Hongkong có một sự trợ giúp nhất định, thế nhưng lúc đại đa số người ở Hương Cảng trong mắt các ngươi đều là đám lao động rẻ mạt mà thôi, không được đối đãi công bằng, người Hương Cảng sở dĩ có thể được như ngày hôm nay, đều chỉ dựa vào nghị lực ngoan cường, tinh thần không sợ khổ, không vì bất cứ tình huống khó khăn nào mà từ bỏ mục tiêu, các ngươi làm tất cả đối với Hongkong, tất cả đã được trả sạch trên người những người lao động rẻ mạt rồi, tôi tin những điều đó vị tiên sinh này không phải là không biết.\"

Nicola hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là phản đối, nhưng lại không biết dùng lời gì để phản đối, ánh mắt lại nhìn về phía Lưu hiệu trường.

Lưu hiệu trường tại vấn đề này nào dám nói với Nicola, cũng không thể giúp hắn nói, nếu như Hạng Hồng để Hưng Nghĩa An và Hạng gia cho một đám báo chí thêm mắm thêm muối vào rồi tung ra ngoài, mình ở Hongkong sẽ như chuột chạy qua đường, người người phỉ nhổ, hắn làm như không thấy ánh mắt của Nicola, quay sang Hạng Hồng gật đầu biểu thị lòng tán thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.