Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 156: Chương 156: Nước mắt cảnh ti.




Lưu Ngọc San vốn ôn hòa tươi cười nhất thời cứng đờ ra, tức giận đến các thớ thịt trên khuôn mặt xinh xắn run lên nhè nhẹ, từ chóp mũi đến tên mang tai trong nháy mắt ửng đỏ, bất quá nàng thân ở cao vị nhiều năm trong kỷ luật quân đội, đã dưỡng thành khí chất uy nghiêm lạnh như băng cũng đã bị đuổi tản đi sạch sẻ, nhưng thật ra thêm vài phần tức giận, có vẻ càng làm cho nàng thêm động lòng người.

Cái này chỉ có thể trách Lưu Ngọc San là một phu nữ rất chuyên tâm với sự nghiệp, thật thời sinh viên người theo đuổi cũng không ít, đa số đều là các nam sinh ưu tú, nhưng nàng khi đó chẳng những bản thân đối với các nam sinh này vô tình cự tuyệt, lại còn chán ghét các bạn học nam nữ khác trong lúc học tập nói chuyện yêu đương, thường xuyên khuyên bảo tinh lực nên dùng vào việc học tập, không nên cùng với các nam sinh nhàm chán này lãng phí thời gian quý giá, hơn nữa thành công chia rẽ rất nhiều đôi \"uyên ương\" trong mối tình đầu.

Thời gian trôi qua, các nam sinh bắt đầu đối với nàng kính nhi viễn chi, cũng sợ bạn gái của mình quen với nàng, liền nói xấu về nàng với bạn gái cùng các bạn học khác, vì vậy tiếng xấu lan xa, càng truyền thì càng thái quá, thậm chí có người còn nói nàng có tâm lý biến thái, hơn nữa nàng tận lực không để các nam sinh quấy rầy, cũng không nể mặt bọn họ, nên sau đó còn có nam sinh nào còn dũng khí tới gần nàng? Người có chút tố chất thì gọi nàng là \"nữ tu\", tố chất kém một chút, hoặc đã cụng vào tường, ăn qua đau khổ của nàng thì trực tiếp gọi nàng là \"vu bà\".

Sau khi làm cảnh sát, Lưu Ngọc San đối với công việc cũng chuyên chú như khi học tập, vì vậy danh tiếng \"nữ tu, vu bà\" cũng đi theo đến tổng bộ, một ít cảnh viên thử dò xét mấy lần cảm thấy nàng quả nhiên danh bất hư truyền, nên cũng bỏ đi ý niệm trong đầu, chỉ cùng nàng bảo trì quan hệ đồng sự. Khi tuổi còn nhỏ, bản thân nàng cũng có lúc nghĩ về phương diện tình cảm, nhưng do công việc bề bộn nên ý nghĩ đó cũng phai nhạt.

Đến sau này tuổi càng lớn, chức vụ cũng càng cao, những người cùng lứa tuổi bên cạnh cũng đã trở thành thủ hạ của nàng, mặc kệ nàng có để ý tới họ hay không, thì những người này đều đã đối với nàng kính sợ càng gia tăng, làm sao có dũng khí có ý nghĩ khác, chức vụ cao hơn nàng thì đại đa số là đã già, số tuổi chênh lệch ít thì không nhiều, lại đều đã có gia đình. Sau khi lên làm cảnh ti nàng cũng giao tiếp nhiều, người quen biết cũng nhiều lên, hơn nữa cũng có không ít quan viên tuổi còn trẻ mà có tiền đồ, viên chức cao cấp, và thanh niên phú hào. Nhưng những thành phần tinh anh đã có sự nghiệp này vốn không phải là đồ đần, đều là người vô cùng khôn khéo, cuộc sống đều phong lưu, làm sao đồng ý tìm một cảnh ti lạnh như băng, chỉ biết là công việc về làm vợ trông nom quản lý mình, vậy không phải là tự mình đẩy mình vào lửa sao!

Người khác khi nói về nàng, đều nói nàng là nữ cường nhân không cần tình cảm, cuồng với công việc vân vân… Nàng vô tình nghe được trong lòng cũng cực kỳ khó chịu, nhưng cũng không thể tùy tiền tìm một người mà gả, chỉ có thể để cho người khác tiếp tục xem nàng là quái nhân, may mắn là không ai dám nói trước mặt nàng, nên cũng không phải là không chịu được.

Không nghĩ tới thiếu niên trước mắt đã nói thẳng vào mặt nàng \"tuổi không nhỏ, nhưng lại là thân cô nương\", nghe vào trong tai chẳng khác là mắng nàng \"lão xử nữ\", nhất thời những sự đau đớn chôn dấu trong đáy lòng thiêu đốt, trong lòng giống như đao cắt, hết sức khó chịu, may mà nàng luôn xử sự tỉnh táo, tố chất tâm lý không tệ, lại có tâm lý chuẩn bị là Thạch Thiên này rất khó có thể trao đổi, chỉ là không nghĩ tới đây để chịu nhục. Lại nhớ tới thiếu niên này tối hôm qua mới vừa cứu mạng mình, vân cố nhịn xuống.

Nhưng phụ nữ có kiên cường thì cũng vẫn là phụ nữ, luôn luôn có mặt nhu nhược, đặc biệt lại đột nhiên bị người chạm đến nỗi đau ở sâu trong nội tâm, Lưu Ngọc San môi giật giật, không biết nên cùng thiếu niên ghê tởm này nói cái gì nữa, dưới sự tâm phiền ý loạn nhất thời không nhịn được, hai hàng nước mắt tuôn chảy ra.

Thạch Lệ đang đứng ở bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ nghĩ làm thế nào để giải quyết chuyện của Thạch Thiên, đột nhiên cảm thấy không khí không đúng, quay đầu lại chứng kiến Lưu Ngọc San đang khóc, thất kinh, vội hỏi: \"Sao… sao vậy? Thạch Thiên cậu làm cái gì vậy?\"

Thạch Thiên cũng luống cuống tay chân, hắn lá gan tuy lớn, nhưng đối với nước mắt phụ nữ lại có chút sợ hãi, nghĩ lại mới vừa rồi thái độ của mình chỉ là hơi chút ác liệt, cũng không dùng ngôn ngữ ác độc mắng nữ nhân này, đường đường là một nữ cảnh ti, không lẽ bởi vì mình nói nàng là thân cô nương mà khóc sao? Cái này cũng không phải chuyện mất thể diện gì, ngược lại chứng minh nàng là người đứng đắn, đổi lại mình mấy đời trước, có thể tính là ca ngợi nàng, chẳng lẽ hiện tại thế đạo đã trở thành thân không là xử nữ thì mới có thể diện sao? Dường như không nghe ai nói qua chuyện này? Bất quá lão tử cũng không tìm người hỏi qua, khó trách phụ nữ hiện tại mặc kệ có kết hôn hay không, cơ bản cũng không phải là xử nữ, đành gãi gãi đầu nói: \"Có lẽ ta nhìn lầm rồi, cô nói không chừng đã không phải là xử nữ…\" Hắn từ bề ngoài xem một người phụ nữ có phải xử nữ hay không, chỉ bằng vào kinh nghiệm, mặc dù cũng có một chút phương pháp đặc thù có thể làm, nhưng cũng không phải là tuyệt đối, thầm nghĩ cho dù lão tử nhìn lầm, ngươi cũng không cần phải khóc chứ? Thật sự là không thể nói lý!

Thạch Lệ nghe xong lời này cũng không nhịn được trách mắng: \"Thạch Thiên… cậu… cậu sao có thể nói với Lưu cảnh ti những lời vô lý này…\" rồi lại kỳ quái][vì sao hai người lại nói tới chuyện có phải là xử nữ hay không này.

Lưu Ngọc San lại càng rơi lệ không ngừng, giống như nàng bình thường rất ít khi khóc, đem tất cả chuyên khổ sở buồn bực dấu sâu vào dưới đáy lòng, một khi phát tiết ra ngược lại so với người thường càng khó có thể ngừng.

Thạch Thiên còn không có rõ ràng nàng ta tại sao lại khóc, không biết giải thích với Thạch Lệ thế nào, hơn nữa tính cách của hắn cũng không thích giải thích với người khác, thấy Lưu Ngọc San khóc không ngừng, nhất thời phiền muộn nghĩ thầm đụng phải loại phụ nữ không thể nói lý này, thì né tránh là tốt nhất, cười khổ nói: \"Ta cũng không nói gì, nàng ta cứ như vậy, ai mà biết là chuyện gì xảy ra. Ta còn chút việc phải làm, nàng muốn biết cái gì thì ngươi cứ nói cho nàng ta biết, lão tử cáo từ trước\" nói xong thì mở cửa chuồn mất.

Thạch Lệ vốn định gọi hắn lại, nhưng nghĩ lại thì việc này quả thật là do mình nói với Lưu Ngọc San là tốt nhất, Thạch Thiên đã cứu Lưu Ngọc San, nàng nhất định đối với Thạch Thiên có lòng cảm kích, mình nói cho nàng biết, có lẽ nàng sẽ đáp ứng mình lơ đi việc xử lý mấy cái án có liên quan tới Thạch Thiên này, cái này cũng có thể tránh cho cảnh sát trực tiếp điều tra Thạch Thiên mà chạm đến tính tình thối tha của Thạch Thiên, đem chuyện này càng thêm phức tạp.

Lúc này liền nói với Thạch Hiểu Mẫn trong phòng bếp: \"Mọi người cứ tự mình ăn trước đi, chị có chuyện muốn nói chuyện với Lưu cảnh ti\" rồi không đợi Thạch Hiểu Mẫn trả lời, đã đóng chặt cửa lại, cầm khăn tay trở lại ngồi xuống bên cạnh Lưu Ngọc San, đưa cho nàng ta.

Lưu Ngọc San tiếp nhận khăn tay, cũng có chút không có ý tứ, co quắp vài cái, mạnh mẽ tự ngừng nước mắt, đỏ mặt nói: \"Thật xin lỗi, không biết tại sao đột nhiên rất muốn khóc. Ài… làm cho mọi người chê cười rồi\".

Thạch Lệ vội khuyên nhủ: \"Nhất định là Thạch Thiên đã trêu chọc chị rồi, chị không nên để ở trong lòng, người như hắn nói chuyện, làm việc đều loạn cả lên, rất không hiểu chuyện, bất quá hẳn là không có ý xấu\".

Lưu Ngọc San gượng cười nói: \"Cũng không phải… cũng không có lý do gì đâu, là bản thân tôi không nhịn được\".

Thạch Lệ thầm nghĩ Thạch Thiên công phu mặc dù tốt, nhưng không có khả năng lợi hại đến mức câu nói đầu tiên đã khiến người ta khóc, nhất định là trong lúc vô tình chạm đến chuyện thương tâm của Lưu Ngọc San không muốn người biết, khó trách mới vừa rồi Thạch Thiên thần sắc cũng rất mờ mịt, loại chuyện này cũng đều là chuyện riêng tư, cũng không nên hỏi ra, vì vậy chuyển chủ đề nói: \"Lưu cảnh ti, chị hôm nay tìm Thạch Thiên, hẳn là muốn làm rõ án Cương Điền Thái Lang sao?\"

Vừa nói tới án, Lưu Ngọc San lập tức giống như phản xạ vô điều kiện mà tỉnh táo lại, gật đầu hỏi: \"Nói như vậy, án của Cương Điền Thái Lang quả nhiên có liên quan đến Thạch Thiên?\" Thạch Lệ thở dài một tiếng, gật đầu.

Lưu Ngọc San hỏi: \"Hắn làm thế nào mà đạn lại quay trở lại đầu của Trịnh Cơ cùng Cương Điền Thái Lang?\" Ở trong lòng nàng, càng muốn biết dĩ nhiên chính là đạn trong đầu của Trịnh Cơ sao lại là viên đạn vốn bắn về phía nàng.

Thạch Lệ dùng hết thanh âm sức bình tĩnh nói: \"Hắn lấy tay tiếp được, sau đó ném trở về\".

Lưu Ngọc San mở to hai mắt cả kinh nói: \"Hả…\" rõ ràng là vẻ mặt không thể tin được.

Thạch Lệ một chút cũng không kỳ quái nàng ta sẽ như vậy. Chính mình lúc đầu nghe Thạch Thiên nói ra, nếu không phải Thạch Thiên biểu diễn mấy công phu kinh người, nàng cũng không tin. Vì vậy bắt đầu nói từ khi Thạch Thiên cứu Hạng Kiều, rồi nói đến Cương Điền Trí Tàng ở thang máy ám sát Thạch Thiên, về phần án tối hôm qua, Lưu Ngọc San hiểu rõ chi tiết hơn nàng, cũng không cần nói.

Lưu Ngọc San nghe mà trợn mắt há hốc mồm, nhưng mấy tháng tiếp xúc, biết Thạch Lệ không phải là loại người ăn nói bừa bãi, hơn nữa Thạch Lệ càng không thể vu hãm Thạch Thiên, Thạch Thiên tối hôm qua biểu hiện cũng đủ kinh người, nàng chỉ có thể tin những gì mà Thạch Lệ nói, sau khi trầm tư tiêu hóa những gì mà Thạch Lệ nói thì hỏi: \"Vậy em nếu đã sớm biết, tại sao không nói cho tổng bộ, Thạch Thiên mặc dù giết người, nhưng là đang lúc phòng vệ, đối phương lại đều là sát thủ, pháp đình nhất định sẽ tin tưởng\".

Thạch Lệ cười khổ nói: \"Cái này em đương nhiên biết, nếu Thạch Thiên thật làm chuyện xấu giết người tốt, em có thể sẽ không đem chuyện giấu diếm, nguyên nhân chính là vì biết hắn không phạm pháp thương tổn người vô tội, em mới làm như vậy\".

Lưu Ngọc San nhất thời nghĩ không rõ, ngạc nhiên nói: \"Cái này… là vì sao?\"

Thạch Lệ đương nhiên sẽ không giấu diếm điểm này, cho dù Lưu Ngọc San không hỏi, nàng cũng muốn nói ra: \"Chị nói, nếu mọi người biết có một người lấy tay tiếp được đạn, hơn nữa có thể bắn trở về giết người, thì sẽ thế nào?\"

Lưu Ngọc San ngẩn ra, run giọng nói: \"Không biết…\"

Nàng quả thật không biết, bởi vì rất khó tưởng tượng ra.

Thạch Lệ cười khổ nói: \"Em cũng không có cách nào tưởng tượng ra hậu quả, nhưng nhất định sẽ có rất nhiều người sẽ chú ý đến hắn, cũng sẽ có rất nhiều người bởi vì sợ hãi hắn mà nghĩ biện pháp tiêu diệt hắn, hắn mới mười sáu tuổi, tính cách lại tùy tiện,[không có tâm cơ gì, khó tránh khỏi sẽ bị người lợi dụng, hoặc là bị khống chế, từ nay về sau không có tự do, vậy cả đời này của hắn chẳng khác nào bị hủy đi, cho nên… em mới đem chuyện này giấu diếm đi\".

Lưu Ngọc San cuối cùng cũng hiểu rõ khổ tâm của Thạch Lệ, không thể không công nhận suy nghĩ của nàng cũng đúng, nhưng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Thạch Thiên thật ra đâu có việc gì phải làm, chỉ là tìm cớ chạy đi mà thôi, quanh quẩn chung quanh một hồi, tùy tiện ăn chút gì đó, bất tri bất giác sắc trời đã tối, hắn không biết Lưu Ngọc San khóc hết đã đi chưa, không muốn trở về, nên đi khu nhà cao cấp ở trên núi.

Quản gia cùng các người làm đã hiểu rõ Thạch Thiên không muốn chào hỏi, thấy hắn chỉ cúi chào rồi đi làm chuyện của mình, Thạch Thiên lên lầu qua phòng Kim Hinh thì nghe được trong phòng có động tĩnh, biết nàng có trong phòng liền mở cửa, mà cánh cửa lại khóa từ bên trong, không khỏi có chút kỳ quái.

Cẩn thận lắng nghe bên trong lại có tiếng thở dốc rất nhỏ, trong lòng cảm thấy buồn cười, biết nhất định là Kim Hinh cùng Tiêu Vi lại làm chuyện giả phượng hư hoàng. Từ Thạch Thiên thường xuyên cùng các nàng sung sướng, mỗi khi Thạch Thiên cùng Tiêu Vi làm việc, Kim Hinh cũng ăn đậu hủ của Tiêu Vi, Tiêu Vi lúc bắt đầu có cảm giác không được tự nhiên, nhưng dần dần cũng chỉ có thể mặc kệ nàng, sau đó Kim Hinh càng thêm không kiêng nể gì, khi Thạch Thiên không có ở đây thì đi khiêu khích Tiêu Vi. Tiêu Vi đang lúc súng mãn, đối với Kim Hinh lại không có gì bí mật, nhất thời quỷ mê tâm hồn cũng cùng nàng chơi trò này. Chuyện này cũng không có giấu diếm Thạch Thiên, từ đó về sau Thạch Thiên hoành hành trên người của Kim Hinh, thì Tiêu Vi cũng hạ thủ trên người Kim Hinh để báo thù cũ.

Ổ khóa này làm sao có thể làm khó được đạo tặc ngàn năm như hắn, Thạch Thiên hơi chút đã mở ra, sau khi vào cửa thì thấy phòng ánh sáng cực mờ ám, Kim Hinh cùng Tiêu Vi đang quấn lấy nhau ở trong mền, tựa hồ đang rất náo nhiệt, cũng không biết hắn vào phòng, Thạch Thiên sau khi đóng cửa lại thì trực tiếp cởi bỏ quần áo, ha hả cười nói: \"Lão tử đã trở về, các nàng chừa chút khí lực hầu hạ Lão Tử đi!\"

Hai người trong chăn mền nhất thời ngừng lại, không chút nhúc nhích, sau đó Kim Hinh đầu thò ra, vẻ mặt ngạc nhiên nói: \"Anh sao lại trở về, không… không phải nói hôm nay không trở về sao?\"

Thạch Thiên đương nhiên sẽ không nói cho nàng, mình bị một cảnh ti dùng nước mắt mà bức đi ra, cười nói: \"Lão tử biết các nàng không chịu nổi tịch mịch lại chơi trò này, cảm thấy không yên tâm, liền trở về. Ha ha…\" Nói xong thì nhảy lên trên giường, tiến vào giữa hai người, dựa theo quy củ trước đây ôm chầm lấy Tiêu Vi đã trần trụi mà hôn tới, tay đã hoạt động trên người nàng.

Mới vừa sờ soạng vài cái, Thạch Thiên đột nhiên cảm giác không đúng, cô gái đang ôm này mông to ngực nở tựa hồ so với Tiêu Vi càng đầy đặn hơn một ít, thân thể đang có chút phát run, không phải phản ứng bình thường của Tiêu Vi khi bị hắn ôm lấy, vội xốc chăn mền lên nhìn, giật mình nói: \"Hạng Hồng!!!\"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.