Trịnh Kiến lúc ấy bị cảnh sát HongKong truy bắt trong một vụ buôn ma túy, vụ án này lúc đó do đổi trưởng Lưu Ngọc San phụ trách, trong một lần truy bắt, Trịnh Kiến dù súng chống lại, hai bên giao hỏa, bị Lưu Ngọc San bắn gục ngay tại chổ. Đây là tội phạm duy nhất Lưu Ngọc San tự tay nổ súng giết chết, nàng đương nhiên nhớ rõ. Bởi vì lúc đó Trịnh Kiến là kẻ có khả nghi trong nhiều vụ án khác, hơn nữa sau khi bị bắn gục đã bắt được một số lượng lớn thuốc phiện, bởi vì làm cho Lưu Ngọc San được khen ngợi rất nhiều, rồi một năm sau bởi vì rất có năng lực, nên trở thành nữ cảnh tử trẻ tuổi nhất HongKong, không ngờ lại gặp phải tình cảnh ngày hôm nay.
Cảnh sát ở đây bị một trận mồ hôi lạnh, nghĩ thầm, thật sự rất nguy hiểm, nếu hôm nay Lưu Ngọc San bị người ta bắn chết tại hiện trường, hoặc là chỉ bị thương thôi, thì bọn họ cũng không thoát khỏi trách nhiệm. Cho nên không cần phân phó, mọi người nhân cảnh sát đều lập tức tiến hành kiểm tra những người nằm trên mặt đất một lần nữa, để phòng ngừa có thêm chuyện xảy ra.
Thật ra cũng khó trách bọn họ sơ sẩy, dù sao con đường này cũng chật hẹp, trên mặt đất lại nằm đầy người và xe máy, làm cho hiện trường đã hỗn nay còn thêm loạn, hơn nữa lúc bọn họ đuổi tới, người của Hoành Chính Bưu đã ngã xuống đất hết rồi, không một ai đứng, đương nhiên coi nhẹ cảnh giác rồi, công việc chủ yếu là cứu hộ, khuân vác người bị thương, gây gộc khảm đao trên mặt đất cũng không kịp rửa sạch, chứ đừng nói là một khẩu súng lục nhỏ trên xe máy.
Lưu Ngọc San và Triệu Gia Minh trở vào quán mỳ, Mã Sĩ Kiệt đã ăn xong rồi, đang ngồi hút thuốc bên trong, có vẻ vô cùng thỏa mãn.
Triệu Gia Minh nói: “Mã Sĩ Kiệt, cùng chúng tôi về sở cảnh sát”.
Mã Sĩ Kiệt ném tàn thuốc xuống, cười nói: “Còn tưởng rằng các người quên tôi rồi chứ, luật sư của tôi đã chờ mọi người rồi đó, nhưng mà hắn ta cũng đang tính tiền theo giờ, nếu không đi, thì tổn thất của tôi sẽ rất lớn”.
Triệu Gia Minh trách mắng: “Mã Sĩ Kiệt có hơn một ngàn anh em mà đều có thể nuôi, còn tính một chút tiền ấy sao?”
Mã Sĩ Kiệt phản bác: “Bọn họ không phải tôi nuôi, hoàn tòa là tựa dựa vào sức mình để kiếm tiền ăn cơm, tôi chỉ cho họ một công việc thôi, anh yên tâm, đều là công việc đàng hoàng, có nộp thuế nuôi các người mà”.
Triệu Gia Minh cười lạnh: “Nói cũng phải, bây giờ không cần phải kêu bọn họ đi đánh đánh giết giết nữa? Có tiền thật sự rất tốt!”
Mã Sĩ Kiệt ngẩn người, lập tức hiểu được Triệu Gia Minh đã nhìn ra người giải quyết ba trăm người của Hoàng Chính Bưu hôm nay không phải là người của Mã Sĩ Kiệt, lại cho rằng mình tiêu tiền để mời người ngoài đến. Mã Sĩ Kiệt vốn muốn cho cảnh sát hoài nghi mình, cho nên cái này gọi là cầu mà không được. Hơn nữa, hắn cũng rõ ràng rằng, nếu càng giả bộ hồ đồ, thì cảnh sát lại càng khẳng định suy đoán của bọn họ, vì thế đứng dậy nói: “Có tiền đương nhiên tốt, chẳng qua lời nói của Triệu cảnh quan hình như còn có ý khác, tôi nghe mà không hiểu, hay là Triệu cảnh quan thiếu tiền, muốn tìm tôi hỗ trợ? Cái này nói thẳng là được rồi, có yêu cầu gì cứ đến công ty tài vụ của tôi, tôi chỉ thu một nửa tiền lời thôi”.
Triệu Gia Minh hừ một tiếng, nhịn xuống, không phát tác, chuyện hôm nay mặc dù ầm ĩ lớn, chẳng qua không xảy ra án mạng, người chết duy nhất là do mình bắn chết, không quan hệ với việc hắc bang chém giết nhau. Hơn nữa nhìn Mã Sĩ Kiệt vẫn sạch sẽ như cũ, không loạn chút nào, rất có thể là không tự mình ra tay. Ngay cả người của hắn cũng không có một ai, muốn cho hắn ngồi tù cũng không dễ dàng, nghĩ thầm: Xem mày kiêu ngạo được bao lâu, chỉ cần mày còn làm lão đại, làm chuyện xuống, sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay tao.
Tuy rằng đã đoán trước Mã Sĩ Kiệt sẽ không chạy trốn, nhưng Triệu Gia Minh vẫn dặn người vây quanh hắn lên một chiếc xe cảnh sát, lại dặn mọi người đưa người bị thương đến bệnh viện, rồi tập hợp mọi người bắt đầu thẩm vấn những người bị thương nhẹ, muốn từ miệng bọn họ moi ra một số thông tin của Mã Sĩ Kiệt, sau đó mới lên xe áp giải Mã Sĩ Kiệt về sở.
Thạch Thiên đang chuẩn bị rời đi, Lưu Ngọc San đã gọi hắn lại, chân thành cảm tạ: “Vừa rồi thật sự cảm ơn cậu, tôi thật không biết nên nói thế nào, cậu làm vậy quá nguy hiểm, may mà không có việc gì, nếu không tôi không biết nhìn Thạch cảnh quan thế nào, càng không biết đối mặt với bản thân ra sao, cả đời sẽ bất an”.
Thạch Thiên nhìn thấy vẻ cảm tạ trên mặt của Lưu Ngọc San, nhưng hắn cũng không chịu nổi mấy cái này, vội khoát tay nói: “Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, tôi không có việc gì, cô yên tâm...”
Lưu Ngọc San lại nói tiếp: “Tôi tên là Lưu Ngọc San, là đồng sự của Thạch Lệ, phụ trách vụ án của Samantha tiểu thư, chúng ta đã gặp nhau. Biểu hiện cùng với năng lực của cậu lúc cứu Samantha tiểu thư làm tôi rất bội phục, không biết cậu có đồng ý gia nhập cảnh sát hay không, tôi có thể bảo đảm, đưa cậu đi học tập, với năng lực của cậu thì chỉ cần cố gắng, tương lai nhất định sẽ có thành tích lớn...”
Thạch Thiên nóng muốn điên người, nói liên thanh: “Không muốn, không cần, lão tử không rảnh...”
Lưu Ngọc San nao nao, nàng vốn cho rằng Thạch Thiên đánh người bởi vì thấy bất công, thấy việc nghĩa hăng hái làm, vì cứu người khác mà có gan hy sinh mình là một thiếu niên tràn ngập tinh thần trọng nghĩa, nhất định là nằm mơ cũng muốn làm cảnh sát. Mặc dù nghe nói rằng Thạch Thiên chưa tốt nghiệp trung học nữa, nhưng xuất phát từ sự hâm mộ tài năng, nàng sẽ xin phép đặc biệt cho Thạch Thiên gia nhập cảnh sát, cái này so với việc làm bảo an của tạp chí xã có thể phát huy tài năng của hắn nhiều hơn. Không ngờ Thạch Thiên căn bản là không muốn làm cảnh sát, từ chối vô cùng rõ ràng, làm cho Lưu Ngọc San cảm thấy “quê”, lúng túng nói: “Thì ra cậu có khát vọng khác... thật... thật đáng tiếc... a... không, cậu nhất định là có lý tưởng lớn hơn nữa vậy, tôi phải chúc cậu thành công mới đúng, ha ha... về sau có gì cần giúp đỡ cứ tìm tôi hỗ trợ, nếu có thể làm tôi nhất định sẽ dốc hết sức”.
Thạch Thiên không bao giờ để trong lòng mấy chuyện này, làm sao có chuyện gì mà phải nhờ một cô gái đến giúp hắn, nhưng mà hắn cũng lười từ chối rồi, để tránh đối phương cho là hắn khách khí nữa, lại phải tốn thêm một đống nước miếng, gật đầu nói: “Được, được rồi, có việc thì nói, tôi đi trước” nói xong đi ra ngoài.
Lưu Ngọc San đuổi theo nói: “Bây giờ những con đường gần đây đều đã bị cảnh sát phong tỏa, để tôi phái xe đưa cậu về”.
Thạch Thiên cười ha hả nói: “Ai có thể cản lão tử?” Vù một cái, mất tích.
Lưu Ngọc San vừa rồi đã nghe Triệu Gia Minh nói về tốc độ của Thạch Thiên cực nhanh, bây giờ nhìn thấy làm cho nàng không khỏi giật mình, thầm nghĩ, Triệu Gia Minh quả nhiên không cường điệu, quán quân tốc độ cũng không thể sánh với hắn, không làm vận động viên thật là đáng tiếc, làm cảnh sát quả thật càng đáng tiếc hơn.
Ngẩn người ra một chút, thì phía sau đã truyền đến tiếng của Đơn Nghệ Nhã: “Lưu cảnh quan, cô không cần tức giận hắn, hắn chỉ là hơi quái dị thôi, dường như đối với ai cũng có bộ dáng không kiên nhẫn, sợ người khác không ghét hắn hay sao ấy”.
Lưu Ngọc San nghe vậy, ngẩn người hỏi: “Thì ra cô cũng là bạn của hắn, tôi còn tưởng hắn thật sự là khách đến ăn mỳ”
Đơn Nghệ Nhã cười nói: “Thật ra hắn đến trị liệu chân cho tôi, ăn mỳ chỉ là thuận tiện thôi, nhưng mà mỗi lần đến hắn lại nói là do đến ăn mỳ, cho nên mới trị liệu cho tôi, cô thấy hắn có phải là quái nhân hay không?”
Lưu Ngọc San cảm thán: “Quả thật có chút quái dị, chẳng qua cũng không thể trách” Lại tò mò hỏi: “Hắn cũng biết y thuật?”
Đơn Nghệ Nhã nhất thời hưng phấn, kích động nói: “Đúng vậy, chân của tôi đã đi rất nhiều bệnh viện nước ngoài nhưng cũng không trị được, đã mất đi tri giác hơn hai năm, tôi còn tưởng rằng cả đời này sẽ không có khả năng đứng lên. Nhưng hắn chỉ xoa bóp đùi tôi mấy tháng, liền khiến cho hai chân của tôi khôi phục lại cảm giác, nghe hắn nói tôi có thể nhanh chóng đứng lên”.
Lưu Ngọc San cảm thấy khó tin, nhưng biết một người bị tàn phế hai năm, không thể nào lấy chân của mình ra nói giỡn, không ngờ được thiếu niên này thần kì như vậy, hảo cảm đối với lại tăng lên gấp trăm lần, nảy sinh ý định đi tiếp cận hắn, hoàn toàn muốn hiểu biết hắn.
Triệu Gia Minh mang Mã Sĩ Kiệt trở về sở cảnh sát, thì đại luật sư nổi tiếng ở HongKong Cố Hàn Phong quả nhiên đã đợi ở đây, làm cho hắn nhíu mày, trong lòng biết rằng quá trình thẩm vấn Mã Sĩ Kiệt nhất định là có không ít khó khăn, chỉ có thể kí gửi hy vọng lên người của đám thủ hạ Hoàng Chính Bưu để tìm ra manh mối, tìm ra những “tay đấm” do Mã Sĩ Kiệt mời đến, tìm ra chứng cớ xử lý hắn.
Mã Sĩ Kiệt vốn đã rất quen thuộc phòng thẩm vấn của sở cảnh sát, vẻ mặt thoải mái nhìn Cố Hàn Phong, cười nói: “Cố luật sư, thật xấu hổ, đã để ông đợi lâu”.
Cố Hàn Phong cũng cười thoải mái, nói: “A Kiệt, cậu quá khách khí rồi, tôi cũng chỉ vừa mới đến không lâu, hơn nữa chuyện của Hạng lão tiên sinh phân phó, tôi ở đây chờ mấy ngày cũng được” Xoay người nói với Triệu Gia Minh: “Triệu cảnh quan, xin hỏi đương sự của tôi bây giờ được các người mang về với tư cách gì? Là hỗ trợ cảnh sát điều tra, hay là đối tượng bị hoài nghi?”
Triệu Gia Minh trầm giọng nói: “Vụ án hôm nay là do Lưu Ngọc San cảnh tư phụ trách, tôi chỉ chịu trách nhiệm tra hỏi Mã Sĩ Kiệt. Nhưng mà tôi cũng có thể nói cho ông biết, chúng tôi có li do hoài nghi hắn tham gia vào vụ việc đánh nhau xảy ra trên phố mỹ thực ở Cửu Long thành”.
Cố Hàn Phong cười nói: “Nếu như vậy, đương sự của tôi chính là hỗ trợ điều tra”.
Triệu Gia Minh cười lạnh nói: “Đúng vậy, ông có thể yên tâm, chúng tôi bây giờ tiến hành lưu Mã Sĩ Kiệt bốn mươi tám giờ, hỗ trợ chúng tôi phá án, hy vọng các người phối hợp”.
Cố Hàn Phong cười nói: “Triệu cảnh quan yên tâm, đương sự của tôi là một thương nhân hợp pháp, đương nhiên sẽ tuân thủ pháp luật của HongKong, nếu hỗ trợ cảnh sát điều tra, bây giờ tôi yêu cầu muốn được nói chuyện riêng với đương sự của tôi, Triệu cảnh quan, xin thứ lỗi, tránh mặt một chút”.