Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 12: Chương 12: Quỹ tiền tệ TS




Thạch Thiên đi vào ngân hàng, phát hiện nhân viên trong ngân hàng trên ngực đều đeo phù hiệu của TS, không khỏi ngẩn ra, thầm nghĩ ngân hàng này chẳng lẽ cũng đã bị ngân hàng TS bên cạnh thu mua sao? Tài vật mà mình cất ở trong tủ bảo hiểm không lẽ có gì ngoài ý muốn sao, dù gì cũng đã qua hơn một trăm năm rồi…

Nhưng ngân hàng TS nếu đã mua ngân hàng này, vì sao không đem đổi bảng hiệu bên ngoài ngân hàng, xem quy mô hai tòa nhà TS ở bên cạnh, hiển nhiên là tập đoàn hùng mạnh, vì sao lại cố tình lưu trữ nguyên trạng tòa nhà ở giữa này, trong thành phố cũng tính là lịch sử lâu đời này, ngân hàng này cũng xem như là kiến trúc lỗi thời, hoàn toàn không cần giữ lại.

Bất quá thực nếu tài vật gởi ở đây có gì ngoài ý muốn, hắn cũng không sợ, nếu ngân hàng TS dám chiếm đoạt đồ của hắn, hắn sẽ đem tập đoàn tài chính này trộm đến táng gia bại sản, phải trả giá đắt, xem thực lực của tập đoàn tài chính này, khẳng định là đủ để bồi thường cho hắn. Đương nhiên, Thạch Thiên bị ông trời chết tiệt bắt sống hơn hai ngàn năm, tính tình đã cực kỳ không tốt, rất có thể sau khi lấy lại những gì thuộc về mình, thì sẽ đem hai tòa nhà của tập đoàn tài chính này mà dỡ xuống cho hả giận.

Một nhân viên ngân hàng thấy Thạch Thiên đi vào ngân hàng, tiến lên cười nói: \"Ngài khỏe chứ, có cần trợ giúp gì sao?\"

Thạch Thiên nói: \"Tôi đến lấy đồ\".

Nhân viên ngân hàng kia chấn động, nhưng sau khi cẩn thận nhìn Thạch Thiên, lại khôi phục bình tĩnh hỏi: \"Là vật được cất giữ tại ngân hàng của chúng tôi?\"

Thạch Thiên nói: \"Vô nghĩa, không cất ở đây thì ta vào đây để làm gì chứ\".

Nhân viên ngân hàng cũng được huấn luyện tốt, không chút tức giận, vẫn cười nói: \"Bởi vì chỗ này đã lâu rồi không còn giao dịch, nếu của ngài vẫn còn ở trong ngân hàng của chúng tôi, vậy mời đếm tòa nhà bên cạnh làm thủ tục nhận lại\".

Thạch Thiên nhìn đại sảnh ngân hàng, quả thật là không có một người khách nào, gật gật đầu hỏi: \"Một khi đã không còn giao dịch, vậy sao ở đây vẫn mở cửa?\"

Nhân viên ngân hàng kia giải thích: \"Vốn ngân hàng đã có hơn một trăm năm lịch sử, tiền tài cùng vật phẩm giữ trong ngân hàng cũng có một số khách còn chưa đến nhận, thậm chí đã hơn một trăm năm vẫn chưa đến nhận, bởi vì ngân hàng thay đổi ông chủ, đổi tên, sợ những người khách hàng này hoặc là người thừa kế của bọn họ tìm không được nơi này, cho nên vẫn giữ lại cho đến bây giờ\".

Thạch Thiên yên lòng, cười lớn nói: \"Không tệ, không tệ, xem ra ngân hàng các ngươi rất uy tín, ta cũng không đi sai chỗ, ta tới đây để lấy thứ trong tủ bảo hiểm ký gởi ở đây đã hơn một trăm năm trước, dẫn ta đi làm thủ tục đi\".

Nhân viên ngân hàng chấn động, không dám tin tưởng nhìn Thạch Thiên, hưng phấn nói: \"Trời đất! Ngài xác định là đã cất giữ hơn một trăm năm trước chứ? Ngài… xin hỏi ngài đến từ Trung Quốc sao?\" Ngân hàng này vật phẩm giữ hơn một trăm năm trước cũng chỉ có của Thạch Thiên, hắn đương nhiên cũng biết căn nhà này sở dĩ không hủy đi, để cho bọn họ ở đây quản lý, chính là vì người khách này, nói thật nhân viên công tác ở nơi này đều cảm thấy người khách này sẽ không đến, không thể tưởng được hắn lại đột nhiên xuất hiện, xem hắn chỉ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, có lẽ là hậu nhân của người khách nọ.

Thạch Thiên nói: \"Đúng vậy\".

Nhân viên ngân hàng nói: \"Mời ngài đi theo tôi\" rồi rất cung tất kính dẫn Thạch Thiên đến gian khách quý ở trên lầu, gian khách quý này Thạch Thiên còn nhớ rõ, chính là gian phòng mà năm đó hắn đến gởi vật phẩm, trong phòng đồ đạc bố trí tựa hồ không có thay đổi gì, chỉ là nhân viên tiếp đãi ngồi ở sau bàn công tác đã đổi người, sau khi đi vào đây nhân viên ngân hàng nói: \"Quản lí, đến đây… đến đây… ngài đây tới lấy đồ…\"

Người quản lý này sau khi được ngân hàng phái đến đây làm việc, mười mấy năm qua cơ hồ không có gì để làm, mỗi ngày đều nhàn rỗi ở trong gian khách quý này, không tiếp đãi người khách nào. Hắn cũng đã sớm an phận, chuẩn bị cứ ngồi như vậy cho đến khi về hưu, nghe nói trước hắn đã có năm vị quản lý cũng ngồi như hắn cho đến khi về hưu rồi, cho nên đã có tâm lý chuẩn bị, dù sao công việc này tuy nhàn rỗi, không có chỉ tiêu, nhưng tiền lương lại cao, nhiệm vụ chỉ có một, chính là chờ người đến lấy đồ trong tủ bảo hiểm nọ. Lúc này thấy nhân viên ngân hàng dẫn theo một người chừng mười lăm, mười sáu tuổi tiến vào gian khách quý này, lại nói chính là vị khách hàng thần bí mà ngân hàng của hắn đã chờ đợi hơn một trăm năm nay, giật mình đứng lên nói: \"Thực đến đây lấy đồ chứ?\"

Không đợi nhân viên ngân hàng kia đáp, Thạch Thiên đã tiến lên nói: \"Đúng vậy, ta tới bắt lấy đồ trong thủ bảo hiểm, mật mã là 975168465846APGT\".

Người quản lí mời Thạch Thiên ngồi xuống, đem mật mã nhập vào máy tính, quả nhiên chính xác, hai tay có chút run rẩy cầm lấy điện thoại, gọi đến Tổng bộ ngân hàng TS cách vách, hưng phấn nói: \"Mr.Pirnie, đến đây… đúng… đến đây, là họ, mật mã đúng… ok… ok…\"

Thạch Thiên đợi viên quản lí gác điện thoại, không kiên nhẫn nói: \"Ta có thể lấy đồ của ta chưa?\"

Viên quản lí vẻ mặt tươi cười nói: \"Lập tức có ngay, lập tức có ngay, Tổng giám đốc bảo tôi mời ngài ngồi đợi một chú, ông ấy lập tức sẽ tới đây…\"

Thạch Thiên thầm nghĩ Tổng giám đốc sao lại muốn đến gặp mình, bất quá xem bộ dáng thì bọn họ cũng không giống như là muốn làm gì xấu, cứ xem thử ra sao, cũng không ảnh hưởng gì. Chỉ chốc lát đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo là có hơn mười người mặc vest đi vào, người đi trước chừng hơn năm mươi tuổi nói: \"Ở đâu? Ở đâu?\"

Viên quản lí chỉ vào Thạch Thiên nói: \"Mr.Pirnie, chính là vị này\".

Mười mấy người kia đều giật mình nhìn Thạch Thiên, phảng phất như cảm thấy người tới lấy đồ nên không phải là hắn, nhưng một khi mật mã đã đúng thì sẽ không sai, Pirnie cùng mười mấy người đi đến trước mặt Thạch Thiên, cùng cúi người làm cho Thạch Thiên bị dọa nhảy dựng, thầm nghĩ ta chỉ đến ngân hàng lấy đồ, có cần dùng đại lễ như vậy không, nghe giọng điệu vừa rồi của viên quản lí, trong những người này có cả Tổng giám đốc.

Quả nhiên, người tên Pirnie hơn năm mươi tuổi này tự giới thiệu: \"Ngài khỏe chứ, tôi là Pirnie Tổng giám đốc Quỹ tiền tệ TS (gọi tắt là quỹ TS), Quỹ TS từ khi thành lập đến nay chỉ hy vọng ngài đến đây, hôm nay rốt cuộc đã đợi được ngài đến\".

Thạch Thiên nghi hoặc nói: \"Các người đợi ta làm gì?\"

Pirnie nói: \"Kể từ hôm nay, tất cả mọi sản nghiệp của Quỹ TS đều thuộc về ngài\".

Thạch Thiên lại hoảng sợ, thầm nghĩ không phải là tài vật của ta đã bị các ngươi đánh mất đi, cho nên chuẩn bị đem cái quỹ gì đây giao cho ta làm của bồi thường chứ, nghĩ vậy liền hỏi: \"Vậy vật ta cất giữ ở đây còn không?\"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.