Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 78: Chương 78: Ta là ông nội của ngươi




Nhìn người trước mắt không biết là thế hệ thứ mấy của mình, Thạch Thiên đương nhiên rất kích động, thiếu chút nữa là \"Lão lệ ngang dọc\" Rồi, nhưng hắn không trực tiếp nhận biết, nói thẳng ra chính là người thế hệ sau cũng không tin mình, nếu như nói cho nàng biết \"Ta là tổ tông của ngươi!\", nhất định nàng sẽ nghĩ là thóa mạ nàng. Sau khi tự trấn định lại tinh thần, hắn nghĩ sẽ tìm một cơ hội để tiếp cận nàng, dù sao đều là họ Thạch, lại càng dễ dàng quen biết hơn.

Thạch Lệ đem vòng đá đeo trở lại, hỏi: \"Cậu nhận ra phiến đá này sao?\"

Thạch Thiên nhân cơ hội này nói: \"Đúng vậy, ta.. Ta nghe trưởng bối nói qua, xem ra chúng ta đúng là thân thích rồi.\"

Thạch Lệ bừng tỉnh, nhưng lại hỏi: \"Không có khả năng, gia tộc ta đều là đơn truyền hơn ba trăm năm qua, không thấy có ghi chép có ai thân thích khác.\"

Thạch Thiên phản bác nói: \"Đó chỉ nói là qua ba trăm nắm đơn truyền, nhưng không có nghĩa là bốn trăm năm trước không có mấy đới nữa, ta chính là nghe tổ tông từ bốn trăm năm trước nói... Thuật lại, bằng không sao có thể nhận được ra phiến đá kia.\"

Thạch Lệ nghĩ thầm điều này cũng không sai, liền gật đầu.

Thạch Thiên để nàng càng thêm tin tưởng, nói tiếp: \"Nguyên quán của ngươi là ở Vân Nam đúng không?\"

Vậy mà Thạch Lệ lại lắc đầu nói: \"Không phải, là ở Hà Bắc, sau khi giải phóng chúng ta tới Bắc Kinh.\"

Thạch Thiên giật mình, liền hiểu ra, sau khi sống lại hắn cũng có đến thôn nhỏ ở chân núi tìm lại hậu nhân, thế nhưng lại không thấy thôn trang kia, ngay cả cảnh vật cũng đã đổi thay, chỉ còn lại một mảng hoang vắng, sau tìm một lão già ở gần đó hỏi mới biết, vài chục năm trước nơi đây đã trải qua một trận lũ bất ngờ cuốn trôi cả thôn trang, đám người trong thôn đều gặp nạn. Hắn cho rằng người mà mình muốn tìm đều đã chết rồi, thương tâm một thời gian, cuối cùng cho người đi tìm kiếm hài cốt, mà cũng không biết bộ hài cốt nào là hậu nhân của mình, cuối cùng hắn đều để người hậu táng hết, sau đó mời rời khỏi nơi đó. Bầy giờ mới biết bọn họ vẫn chưa chết, mà đã chuyển tới sống ở Hà Bắc.

Suy nghĩ cẩn thận điểm này, hắn lại hỏi: \"Gia phả đời thứ nhất nhà ngươi tên là gì?\"

Thạch Lệ cũng muốn làm rõ ràng là người đột nhiên gặp này có phải là thân thích với mình không, nàng nói: \"Thạch Kế Thành, đời còn lại tôi cũng không rõ lắm, trong gia phả từ đời thứ ba trở về trước tôi cũng không nhớ, chỉ nhớ là người đời đầu tên là Thạch Kế Thành mà thôi.\"

Trong lòng Thạch Thiên dâng lên một trận kích động, đó chính là cháu trai của hắn, tên là Thạch Thiên Thủ, hắn liền bịa chuyện nói: \"Vậy cũng không sai là mấy, tổ tông của ta tên là Thạch Kế Khẩn, là anh trai của Thạch Kế Thành, tổ tông Thạch Kế Khẩn cũng là đơn truyền mấy đời cả, cho nên có truyền lại, muốn chúng ta tìm được hậu nhân có giữ phiến đá kia, còn tả chi tiết về phiến đá đó nữa, cho nên ta mới nhận ra được.\"

Thạch Lệ tuy rằng cũng cảm thấy bất ngờ, thế nhưng nếu muốn lừa hắn nói mình mua được nó hắn cũng không biết, thế nhưng thấy biểu tình dật mình khi nhìn thấy phiến đá này cũng không giống như giả vờ. chắc hẳn hắn là thân thích với mình rồi. Trong lòng nàng cũng có chút vui vẻ, mẹ của nàng khi sinh em gái, do khó sinh mà mất, cha nàng là đặc công cao cấp của quốc gia, bởi vì trước đây làm nhiệm vụ bị thương, sau khi trở về vết thương cũng phát tác mà qua đời. Hai chị em từ nhỏ đã khao khát vòng tay của cha mẹ chiếu cố, đúng là thiếu khuyết tình thương, hiện tại lại có thêm một người, đương nhiên là rất vui vẻ rồi, trên mặt cũng không giấu được nụ cười, nói: \"Nghĩ không ra tại Hongkong lại gặp được một người em trai...\"

Thạch Thiên không đợi nàng nói xong, vội la lên: \"Chờ một chút, trước tiên nên nói ngươi là người đời thứ mấy đã.\"

Thạch Lệ nói: \"Tôi là đời thứ mười bảy.\"

Thạch Thiên nói: \"Vậy thì không thể gọi ta là em trai rồi, từ đời ông tổ Thạch Kế Khẩn tính xuống ra là người đời thứ mười lăm, ngươi phải gọi ta là ông trẻ mới đúng.\" Hắn nghĩ thầm dù sao Thạch Kế Khẩn thật không tồn tại, cho nên giờ lão tử cứ chiếm tiện nghi đã, cứ nói lão tử thật có một tổ tông tên là Thạch Kế Khẩn. Hắn cũng không dám đem bối phận của mình nói ra quá sớm, sợ nàng ta sẽ không tin, không tiếp thu thân phận họ hàng của hắn rồi.

Thạch Lệ tựa hồ không quan tâm tới vấn đề này, nàng nhàn nhạt cười cười, nói: \"Nguyên lai lại là trưởng bối, bất quá xưng hô là ông trẻ có điểm kỳ quái, chúng ta trực tiếp gọi tên thôi.\"

Thạch Thiên nghĩ thầm, cho ngươi gọi ta là ông trẻ còn không muốn, ta đây chính là ông tổ đời thứ mười bảy của ngươi đó. Bất quá thân thích cuối cùng cũng đã nhận, hắn quá mừng rỡ cũng không quan tâm đến chuyện này nữa, liền hỏi: \"Ta còn không biết tên của ngươi là gì đấy, mẹ ngươi cũng ở Hongkong sao?\"

Thạch Lệ buồn bã nói: \"Ta tên Thạch Lệ, hôm qua mới tới Hongkong, mẹ ta đã sớm qua đời rồi.\"

Thạch Thiên kêu \"A\" một tiếng, nghĩ thầm, nguyên lai là ngày hôm qua mới tới, thảo nào hôm qua mình mới có cảm ứng kỳ quái như vậy.

Hắn liền tiếp tục hỏi về quá khứ của nàng, hắn cũng nói qua tình huống sau khi mình tới Hongkong, Thạch Thiên biết nàng cảnh sát, nên có thể tra ra được thân phận cô nhi của hắn khi tới Hongkong, dựa theo tư liệu trên hồ sơ mà nói, bất tri bất giác hai người đã hàn huyên được gần một giờ.

Thạch Lệ nhìn đồng hồ, nói: \"Hiện tại không còn sớm nữa, ta sẽ mời ngươi đi ăn, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, mặt khác còn có một vụ án muốn tìm ngươi để hỏi một vài tình huống trong đó, được chứ?\"

Thạch Thiên đương nhiên không muốn xa nàng, cho nên đối với đề nghị của nàng hắn cầu còn không được, liền vội vàng gật đầu, cùng Thạch Lệ đi ra khỏi phòng làm việc của Tiêu Vi.

Tiêu Vi không biết cảnh sát tìm Thạch Thiên cụ thể là có chuyện gì, nhớ tới tính tình ngang bướng của Thạch Thiên, nàng đang lo lắng hắn có đúng hay không chọc vào chuyện phiền phức gì rồi, nàng đứng ngoài cửa lo lắng một hồi, thật lâu sau mới thấy hai người đi ra, vội vàng đón tiếp hỏi: \"Nói xong hết rồi à? Không có việc gì chứ?\"

Thạch Lệ nói: \"Chưa nói xong, tôi sẽ dẫn cậu ấy đi ăn cơm rồi tiếp tục nói chuyện.\"

Tiêu Vi nhìn Thạch Thiên một chút, thấy sắc mặt hắn lộ vẻ vui mừng, không giống hình dạng gặp phiền phức, lúc này mới yên tâm, lại sợ mình lộ vẻ quá quan tâm đến Thạch Thiên, sẽ khiến nữ cảnh sát này nhìn ra mình và hắn có quan hệ. liền đỏ mặt nói lời cáo từ rồi trở lại phòng làm việc. Kỳ thực giáo viên quan tâm đến học sinh của mình cũng là chuyện bình thường, chỉ là nàng \"Có tật giật mình\", quá lo lắng khiến người khác biết, cho nên mới khẩn trương thái quá như thế.

Sau khi lên xe, Thạch Lệ nói: \"Ngươi nếu như hiện tại chưa đói bụng, tôi nghĩ trước tiên đi đón em gái của tôi đã, nếu như đã là thân thích rồi cũng nên để cho hai người làm quen, nàng nhất định sẽ rất cao hứng đó.\"

Thạch Thiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức kích động nói: \"Ngươi còn có một người em gái nữa sao?\"

Thạch Lệ mỉm cười nói: \"Đúng vậy, vừa nãy quên nói cho ngươi biết, nó gọi là Thạch Hiểu Mẫn.\"

Trong lòng Thạch Thiên lại dâng lên một nỗi vui mừng nữa, nghĩ không ra bỗng nhiên lại có thêm một người thân nữa, hắn vội nói: \"Còn chưa có đói, mau chạy nhanh đến đón nàng đi.\"

Thạch Lệ nhìn hắn cao hưng như thế, lộ rõ vẻ chân tình, trong lòng cũng rất vui, tuy rằng tính ra đúng là người thân cách mầy trăm năm, khoảng cách hơn mười thế hệ, nhưng \"Hai\" Mạch đều là con của một người, ngoại trừ em gái ra hắn đúng là một người thân duy nhất rồi, tự nhiên bây giờ nàng đã coi Thạch Thiên trở thành một người họ hàng gần rồi. Thạch Thiên lại là một đứa trẻ mồ côi, không bằng chính mình có một đứa em gái, cũng khó trách khỏi hắn lại kích động như vậy, nàng than nhẹ một tiếng, lái xe ra khỏi trường học.

Kỳ thực đột nhiên đụng phải một người thân thuộc có tính tình chân thành tha thiết như vậy, Thạch Lệ sao lại không kích động đây, chỉ là thói quen xử sự của nàng quá lãnh đạm, cho nên biểu tình cũng vẫn bình thường mà thôi.

Xe chạy đến một tòa khách sạn, Thạch Lệ nói: \"Ngươi ở trong xe chờ ta, ta đi gọi nó tới.\"

Thạch Thiên nhìn một chút tòa khách sạn này, lớp vữa bên tường ngoài đã bong ra từng mảng rồi, nội thất bên trong nhất định cũng không khá hơn chút nào, hắn đau lòng nói: \"Các ngươi ở chỗ này sao?\"

Thạch Lệ nói: \"Chỉ là tạm thời thôi, chờ khi tìm được phòng bọn ta sẽ không ở chỗ này nữa.\" Vốn là cục cảnh sát đã an bài chỗ ở cho nàng rồi, thế nhưng bọn họ lại không biết Thạch Lệ còn có một cô em gái nữa cũng tới Hongkong, Thạch Lệ cũng không muốn phá hỏng quy củ của cục, cho nên quyết định ra ngoài tìm phòng ở, tạm thời để Thạch Hiểu Mẫn ở ngoài khách sạn. Đương nhiên lãng đạo cục thấy nàng ra ngoài thuê phòng như vậy liền quyết định cấp cho nàng một căng phòng phụ, mà Thạch Lệ cũng không có cự tuyệt.

Thạch Thiên đang nghĩ có nên đón hai chị em nàng về khu nhà cao cấp hay không, nhưng lại sợ các nàng trong lúc nhất thời không tiếp thu được, hoài nghi thân phận củ hắn, không tiếp thu hắn là người thân nữa. Hơn nữa khu nhà cấp cao còn có Tiêu Vi và Kim Hinh đang ở, không thuận tiện. Thạch Thiên trước đây muốn làm cái gì thì làm cái đó, căn bản không để ý đến người khác nhìn hắn thế nào, không đem người khác để ở trong lòng, nhưng đối với hai hậu nhân mà Dương Nhu truyền xuống, hắn sao có thể không để trong lòng đây? Bằng không với tính cách cuồng ngạo của Thạch Thiên, sao cần phải để Thạch Lệ tin tưởng hắn là thân thích với nàng, sao cần phải nói dối về họ hàng như thế?

Nhìn Thạch Lệ đi vào khách sạn, trong lòng Thạch Thiên khẽ động, hắn chạy xuống xe tìm đến một trạm điện thoại công cộng gọi cho Tát Cát. Tát Cát cũng có cấp cho Thạch Thiên một số điện thoại để liên lạc, lập tức điện thoại được thông, bên kia là giọng nói đầy hưng phấn của Tát Cát, hỏi Thạch Thiên có cái gì phân phó.

Thạch Thiên nói: \"Lập tức đi tìm cho ta một căn biệt thự, có ba phòng ngủ, không nhiều không ít, không nên quá tốt cũng không nên quá kém, thế nhưng nhất định phải dễ chịu, vị trí... Vị trí cần phải gần cục cảnh sát.\" Hắn muốn để Thạch Lệ khi đi làm được thuận tiện hơn.

Tát Cát nói: \"Vâng, thưa chủ nhân, thế nhưng ngài cần một căn phòng gần cục cảnh sát nào?\"

Thạch Thiên sửng sốt một chút, hắn còn không biết Thạch Lệ làm ở cục cảnh sát nào nữa, vì vậy liền nói: \"Từng cục cảnh sát đều phải chuẩn bị một căn, nhớ là phải nhanh, đêm hôm nay ta tìm ngươi lấy phòng, không có thì đưng trách ta!\"

Tát Cát vội nói: \"Vâng vâng vâng, tôi lập tức sẽ đi ngay, sau khi tìm được phòng thì tôi phải tới đâu để tìm ngài?\"

Thạch Thiên nói: \"Không phải ta đã nói là buổi tối sẽ về biệt thự tìm ngươi sao, cứ chờ điện thoại của ta là được.\" Sợ chị em Thạch Lệ ra khỏi khách sạn không tìm thấy mình, hắn liền cúp điện thoại rời đi. Vừa vặn thấy Thạch Lệ cùng một cô gái mắt to đi từ khách sạn ra, trông tóc cô bé kia hơi ướt, hình như là mới tắm xong, Thạch Thiên vội vàng đi tới đón, kích động nói: \"Ngươi chính là Thạch Hiểu Mẫn sao?\"

Thạch Hiểu Mẫn đúng là vừa mới tắm xong liền bị Thạch Lệ kéo xuống, Thạch Lệ sợ Thạch Thiên chờ không được, cho nên còn chưa kịp nói với nàng chuyện về Thạch Thiên, Thạch Hiểu Mẫn thấy một người người xa lạ mới gặp đã nói tên nàng ra, nàng kỳ quái nói: \"Cậu là ai vậy?\"

Thạch Thiên kích động nói: \"Ta là ông của ngươi đó!\"

Thạch Hiểu Mẫn ngẩn ngơ, trừng to mắt cả giận nói: \"Ngươi bị điên à, dám chiếm tiện nghi của ta, muốn tìm cái chết có đúng hay không...\" Nàng liền vung nắm tay nhỏ bé hướng tới Thạch Thiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.