Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 195: Chương 195: Thẳng thắn tự thú.




Samantha nhất thời cảm thấy rất xấu hổ, trải qua mấy ngày tiếp xúc, nàng sớm đã đem chị em Thạch Lệ trở thành bạn thân, hai chị em cũng đối đãi Samantha như là người nhà của mình vậy, trừ công việc ra, các phương diện khác cũng không có gì giấu nhau. Bình thường Samantha cùng các nàng nói đến Thạch Thiên, cơ bản là nói xấu, có đôi khi thậm chí còn nghiến răng nghiến lợi, bây giờ đột nhiên cùng Thạch Thiên làm chuyện đáng xấu hổ, hai chị em nhất định sẽ rất giật mình.

Mặc dù Samantha tương lai nếu cùng Thạch Thiên quan hệ có phát triển, chị em Thạch Lệ sớm muộn cũng sẽ biết, nhưng chuyện hôm nay phát sinh có chút đột nhiên, Samantha chính mình cũng không dự đoán được, nàng lo lắng chị em Thạch Lệ sẽ hiểu lầm mình, không muốn chị em Thạch Lệ biết trong hoàn cảnh xấu hổ này, nghĩ sau này sẽ tìm cơ hội thích hợp hơn.

May mà Thạch Lệ không có vạch trần tại chỗ, chỉ kinh ngạc nhìn nàng, Samantha bất đắc dĩ mỉm cười tỏ vẻ xin lỗi với Thạch Lệ, cúi đầu trở vào phòng.

Trên tầng thượng của du thuyền là một đại sảnh xa hoa, vách và mái có thể thu lại biến thành lộ thiên, Pirnie an bài cho các nàng ngắm mặt trời mọc ở chỗ này, đã có hơn mười nữ phục vụ chờ sẵn, ở giữa là bữa sáng thịnh soạn.

Samantha sau khi thay quần áo thì đi lên, nhìn thấy Thạch Hiểu Mẫn cùng Kim Hinh đứng ở lan can, vừa cười vừa nói. Thạch Lệ thì ngồi ở bàn ăn giữa phòng ăn một chút. Samantha do dự nghĩ thầm Thạch Lệ hẳn là đã nhìn ra, tương lai cũng sớm muộn sẽ biết, không bằng đi tìm nàng \"tự thú\", vì vậy trực tiếp đi tới bên cạnh Thạch Lệ ngồi xuống, đỏ mặt nói: \"Xin lỗi, mình mới vừa rồi đã không nói thật… mình… mình thật ra cả đêm ở trong phòng Thạch Thiên…\"

Thạch Lệ mặc dù biết Samantha có việc giấu diếm, cũng nhìn ra vết máu trên quần áo, nhưng nàng vẫn cảm thấy Samantha là nữ cường nhân chững chạc, chuyên tâm với công việc, hơn nữa có chút bảo thủ, không dám nghĩ về chuyện này, càng không nghĩ tới Samantha cả đêm ở trong phòng Thạch Thiên, kinh ngạc nói: \"Ồ… vậy Kim Hinh?\"

Samantha nói: \"Nàng… nàng cũng ở trong phòng…\"

Thạch Lệ giật mình nói: \"Cả đêm cả hai đều cùng với Thạch Thiên ở một chỗ sao?\"

Samantha mặt càng đỏ lên, gật đầu nó: \"Ừm… bạn mới vừa rồi nhất định nhìn ra trên quần áo mình không phải là vết rượu?\"

Thạch Lệ vốn đang không dám hướng suy nghĩ về phương diện này, hiện tại xem sắc mặt của Samantha, đương nhiên đoán được máu trên quần áo nàng là cái gì, cảm thấy có chút kinh ngạc khó hiểu, không nhịn được hỏi: \"Bạn cùng hắn… cùng hắn… chẳng lẽ là hắn đối với bạn… đối với bạn…\" Nàng thiếu chút nữa tưởng rằng Thạch Thiên cưỡng đoạt, nhưng nghe giọng điệu của Samantha lại cảm thấy không giống.

Samantha gật đầu, lại vội lắc đầu nói: \"Bạn đừng hiểu lầm, đây là… là mình nguyện ý… hơn nữa… hơn nữa là mình chủ động… chủ động đi tìm hắn…\" nói xong mắc cỡ không dám nhìn Thạch Lệ, thiếu chút nữa đem khuôn mặt xinh xắn vùi vào trong bộ ngực cao vút của mình mà giấu đi.

Chỉ nghe thấy \"loảng xoảng\" một tiếng, lấy sức trấn định của Thạch Lệ cũng không cầm được mà giật mình tuột tay rơi cái dĩa ở trong tay, kinh ngạc nhìn Samantha, qua một hồi lâu mới nói: \"Nói như vậy bạn cũng thích hắn? Mình còn tưởng rằng bạn đối với hắn ấn tượng không tốt, thật không nhìn ra…\"

Samantha lúng túng nói: \"Là sau khi lên thuyền mới bắt đầu, thật sự, là… là lần đầu tiên\".

Thạch Lệ đương nhiên tin tưởng là lần đầu tiên, cái này từ vết máu trên quần áo của Samantha có thể phán đoán ra, cau mày nói: \"Thạch Thiên này bản chất không xấu, nhưng hắn đối với phụ nữ có chút loạn, các người cùng làm với nhau lâu như vậy, hẳn là biết hắn trừ Kim Hinh ra còn có phụ nữ khác chứ? Ví dụ như… ví dụ như người mẫu\".

Samantha kinh ngạc nói: \"Cái này bạn cũng biết?\"

Thạch Lệ cười khổ nói: \"Mình tới tạp chí nhiều lần như vậy, đương nhiên có thể nhìn ra, cho nên mới cảm thấy với tính cách của bạn, lại biết rõ hắn là người như vậy, sao lại…\"

Samantha cũng cười khổ nói: \"Trước kia quả thật rất chán ghét hắn, nhưng trải qua khoảng thời gian này, cũng khống chế không được chính mình\" Tiếp theo đem những suy nghĩ mâu thuẫn trong lòng cùng những gì ngày hôm qua nói chuyện với Kim Hinh đơn giản nói cho Thạch Lệ nghe, ngay cả mặt trời mọc lúc nào cũng không chú ý tới.

Thạch Lệ mặc dù không nghĩ ra, nhưng biết Samantha sẽ không nói bậy, đặc biệt là loại chuyện này, nên tin tưởng nàng nói chính là sự thật, hơn nữa còn chăm chú, chỉ là có chút hoài nghi Samantha có phải có chút lú lẫn hay không, tính cách của nàng cùng Kim Hinh không giống nhau, yêu người như Thạch Thiên chỉ sợ sẽ chịu khổ, nhưng lại hy vọng Samantha có thể đem Thạch Thiên cải tà quy chánh, đừng phóng đãng không kềm chế được nữa, nhất thời không biết nói thế là tốt hay không nữa.

Samantha thấy Thạch Lệ cau mày không nói lời nào, sợ nàng tức giận, lúng túng nói: \"Mới vừa rồi mình không phải cố ý giấu diếm, chỉ là cảm giác được nhất thời không biết mở miệng như thế nào. Xin lỗi, đừng giận mình nhé?\"

Thạch Lệ vội nói: \"Đây là chuyện riêng của bạn, có thể nói cho mình biết đã là rất tín nhiệm mình, mình vui còn không kịp, sao có thể còn tức giận. Hắn có thể có bạn gái như bạn cũng là phúc khí, chỉ là… ài… bây giờ mình thật ra có chút lo lắng bạn trong tương lai sẽ bị Thạch Thiên làm cho tức chết, bạn thật có thể chịu được tính tình của hắn sao? Thật có thể chịu được hắn trừ bạn ra còn có nhiều nữ nhân khác như vậy sao?\"

Samantha nhẹ nhàng gật đầu, đỏ mặt nói: \"Kim Hinh có thể làm được, mình cũng có thể làm được, thật ra Thạch Thiên cũng không phải là người tùy tiện như bề ngoài thoạt nhìn, là có nguyên nhân, hơn nữa mình cũng không có hy vọng xa vời hắn có thể hoàn toàn thuộc về mình, bạn cứ yên tâm, mình đã nghĩ thông suốt điểm ấy nên tối hôm qua mới đi tìm hắn\".

Thạch Lệ thấy nàng đã tới \"cảnh giới\" si mê, cũng không thể nói gì hơn, trong lòng thầm than: có phụ nữ như Kim Hinh cùng Samantha vô tư mà theo Thạch Thiên như vậy, đừng nói là cải tà quy chánh, coi như là nam nhân có không thành thật hơn nữa cũng có thể sửa đổi được…

Thạch Hiểu Mẫn ôm Kim Hinh, hết sức phấn khởi trở lại bàn ăn vừa ngồi xuống, đã cười nói: \"Trên biển rộng xem mặt trời mọc quả nhiên khác với trước kia, khắp biển rộng lóe lên sóng vàng, quả thực là rất hoành tráng, em mới vừa rồi còn hoài nghi mình có phải còn ở địa cầu hay không. Hai chị thật nhàn nhã, cảnh sắc đẹp như vậy cũng không đi xem, lại ngồi ở đây ăn\".

Samantha mỉm cười nói: \"Ngồi ở đây cũng có thể thấy mà\".

Thạch Lệ liếc nhìn Samantha, quay đầu nhìn về phía ánh sáng chói mắt ngoài khơi, chậm rãi nói: \"Mặt trời có ý nghĩa là nó có thể cho người ta cả đời ấm áp, mặt trời mọc mặc dù đẹp, nhưng lại quá ngắn ngủi\".

Kim Hinh cười nói: \"Làm gì có cái gì mà vĩnh viễn xinh đẹp được, mặc dù ngắn ngủi, nhưng ít nhất cũng có thể lưu lại được hồi ức tốt đẹp!\"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.