Bởi vì mấy ngày cũng không thấy bóng dáng Trương Bá Uy, người của Trương gia rốt cuộc cảm thấy không đúng, sau khi tìm tất cả những nơi mà Trương Bá Uy có thể tới mà không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể hướng tới cảnh sát mà cầu trợ giúp. Mà một thời gian sau đó, Đông Thắng đột nhiên tuyển ra Hoàng Chánh Bưu mà tất cả mọi người đều tưởng rằng đã chạy trốn làm đại long đầu, điều này làm cho hắc đạo và cảnh sát Hongkong đều rất khiếp sợ. Mọi người cơ hồ có thể khẳng định Trương Bá Uy mất tích cùng Hoàng Chánh Bưu có liên quan, đoán được Trương Bá Uy rất có thể đã bị hại, nhưng vì cảnh sát hiện tại không phát hiện thi thể Trương Bá Uy, tạm thời chỉ có thể làm thành án mất tích, không thể làm gì được Hoàng Chánh Bưu.
Cảnh sát vốn định mượn án ở tại phố mỹ thực Cửu Long giam giữ Hoàng Chánh Bưu trước, nhưng lập tức đã có người chủ động tác động đến án, chỉ có thể để cho hắn bảo lãnh. Dù sao tại phố mĩ thực Hoàng Chánh Bưu cũng là bị người khác đánh, không đả thương người khác, cho dù không ai thay hắn gánh trách nhiệm, cũng không có thể giam giữ hắn trong thời gian dài.
Hoàng Chánh Bưu sau khi làm đại long đầu Đông Thắng, tác phong cũng sửa đổi lớn, cũng không đi đoạt địa bàn giống như trước kia, mà là phát thiếp mời, mở tiệc rượu, xã đoàn lớn nhỏ ở Hongkong đều bị yêu cầu tham gia, ngay cả Hưng Nghĩa An cũng không ngoại lệ. Bất quá Hạng Hoa Cường cùng Mã Sĩ Kiệt cũng không tham dự, phái người đi thay. Hoàng Chánh Bưu tại yến tiệc công bố muốn cùng các xã đoàn chung sống hòa bình, cũng hướng tới các xã đoàn đã đắc tội trước kia xin lỗi, làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc, không biết hắn nói là thật hay giả, bất quá thời gian sau đó, Hoàng Chánh Bưu cơ hồ không phải ở tại Macao đánh bạc, thì cũng đến quán bar chơi đùa hưởng lạc, một bộ dáng đắc chí tự mãn, quả thật phi thường an phận.
Đảo mắt đã tới lễ mừng năm mới, đó là ngày lễ để cả nhà đoàn tụ, cũng là ngày lễ mà người Hoa coi trọng nhất. Tiêu Vi trở về Thượng Hải cùng cha mẹ mừng năm mới, cha mẹ anh em của Quách Gia Chí cũng trở lại Hongkong, hắn tự nhiên phải về nhà, thuận tiện cùng mẫu thân bàn bạc chuyện Thạch Hiểu Mẫn, mong mẹ ủng hộ.
Thạch Hiểu Mẫn cùng Thạch Lệ từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau, tự lực cánh sinh, đã dưỡng thành tâm tính rất tự tôn, cũng di truyền vài phần tính cách ngạo khí của Thạch Thiên, mặc dù biết Quách Gia Chí đối với nàng là thật tâm, nhưng lần trước tại tiệc sinh nhật của hắn thái độ của Quách Bỉnh Liêm làm cho Thạch Hiểu Mẫn cảm thấy rất không được tự nhiên, cho nên tạm thời không muốn cùng Quách Gia Chí cùng nhau về Quách gia gặp mẹ hắn, càng sẽ không đi Quách gia mừng năm mới, chỉ muốn ở cùng Thạch Lệ và Thạch Thiên.
Thạch Thiên đã không nhớ rõ mình đã bao nhiêu năm chưa từng có lễ mừng năm mới, bởi vì đời trước hắn ở nước ngoài, khi đó tin tức không nhanh chóng, người trong tòa thành đối với văn hóa Trung Quốc cũng không biết, bản thân Thạch Thiên bởi vì không có thân nhân, trong đầu đối với lễ mừng năm mới cũng không quan tâm, nên cũng không nói với người hầu trong tòa thành về chuyện này, cho nên đời trước cũng không có tổ chức năm nào cả.
Khi Thạch Hiểu Mẫn đem một bộ đường trang làm lễ vật tân niên đưa cho Thạch Thiên, lại bắt hắn mặc vào, mới làm cho hắn nhớ tới có một ngày lễ như vậy. Dù sao đã mấy trăm năm không có người thân cùng hắn ăn lễ mừng năm mới, trong lòng cũng không khỏi cảm khái ngàn vạn lần, dưới sự kích động đem bộ đường trang màu đỏ tươi mặc lên trên người.
Bình thường Thạch Thiên ăn mặc phi thường tùy tiện, gần như là lôi thôi, nên đã đem vẻ bề ngoài tuấn mỹ của hắn che dấu đi không ít. Lúc này sau khi mặc bộ đường trang lên, có vẻ càng thêm đẹp trai, ra dáng công tử con nhà giàu, lại càng trẻ ra vài phần. Thạch Thiên nhìn bản thân trong gương, thầm nghĩ những người khác mấy chục tuổi thì đã già cả, được người tôn trọng, còn mình mấy ngàn tuổi thì lại bị người khác xem là đứa nhỏ, khắp nơi chịu \"nhục\", trong lòng không khỏi thở dài, than thở mệnh khổ.
Chị em Thạch Lệ thấy vậy lại trước mắt sáng ngời, lần đầu tiên bị một nam nhân làm cho các nàng sinh ra cảm giác hâm mộ, thầm nghĩ khó trách siêu sao quốc tế như Kim Hinh ánh mắt nhìn Thạch Thiên cũng tràn ngập si mê như vậy, thậm chí còn hạ giá đi lấy lòng chị em họ nữa.
Thạch Hiểu Mẫn không nhịn được thở dài nói: \"Ngươi thay đổi trang phục một chút, đã ra dáng hơn nhiều, không biết trong tương lai sẽ làm mê đảo bao nhiêu cô gái nữa, ngay cả thần tượng của ta cũng không may mắn thoát khỏi, thật sự là một tai họa mà… Ngươi sau này cũng không được khi dễ thần tượng của ta, ta thấy ngươi bình thường đối với chị ấy cũng không giống thái độ của bạn trai đối với bạn gái\".
Thạch Lệ ý nghĩ trong lòng cũng không khác gì Thạch Hiểu Mẫn, nhưng vẫn cảm giác được Kim Hinh cùng Thạch Thiên tuổi chênh lệch quá lớn, ở cùng một chỗ cũng không thích hợp, nói tránh đi: \"Chị thấy em đối với Quách Gia Chí thái độ cũng không giống của bạn gái đối với bạn trai. Hay là tự kiểm điểm mình trước đi\".
Thạch Hiểu Mẫn mặt nhất thời đỏ bừng: \"Cái… cái gì mà là bạn trai, em còn chưa đồng ý hắn là bạn trai mà!\"
Thạch Lệ cười nói: \"Chị còn không hiểu em sao? Em nếu trong lòng không có hắn, ngược lại sẽ không giống đối với hắn như hiện tại, có đôi khi thật có điểm nhìn không được, thì chị đã không nói với em. Em khi bé không phải thích nhất là chuyện công chúa Lọ Lem sao? Quách Gia Chí sinh ra cũng không khác gì Hoàng tử, đối với em tốt như vậy, thậm chí không tiếc mà bỏ qua phần gia sản dể như trở bàn tay, so với Hoàng tử đối với nàng Lọ Lem còn muốn chân thành hơn, em còn muốn gì nữa?\"
Thạch Thiên cười nói: \"Ví dụ này của cô cũng không đúng, hắn thì tính là Hoàng tử chó má gì, Hiểu Mẫn cũng không phải là Lọ Lem gì đó, các cô so với công chúa còn muốn tôn quý hơn ngàn vạn lần. Có thể được Hiểu Mẫn để mắt tới là phúc khí của tiểu tử này, hắn mới là Lọ Lem thì có. Về chút gia sản đó thì tính là gì? Chỉ cần hắn hầu hạ cho Hiểu Mẫn vui vẻ, lão tử có thể cho hắn gấp mười\".
Thạch Hiểu Mẫn đỏ mặt mắng: \"Ai cần ngươi cho hắn tiền, ngươi giữ lại để kiếm vợ đi\".
Các nàng sớm phát giác hắn cũng không phải là Thạch Thiên trong tưởng tượng của các nàng ban đầu, nếu không thì làm sao có thể tùy tiện đưa ra trang sức giá trị cả triệu USD cho Thạch Hiểu Mẫn, hơn nữa Thạch Thiên một thân bản lĩnh này nếu thật sự là gia truyền, cha mẹ hắn chẳng phải là càng lợi hại sao, làm thế nào có thể dễ dàng chết vì chiến tranh ở Châu Phi. Bất quá các nàng cảm giác được Thạch Thiên có thể có nỗi khổ, nếu hắn đã không nói, các nàng cũng không hỏi hắn.
Thạch Thiên nói các nàng nghe cũng có chút phóng đại, tài sản Quách gia cũng cả chục triệu USD, nếu như tương lai chia cho con cái, thì cũng là một con số khổng lồ, càng đừng nói là gấp mười.
Các nàng cũng không biết Thạch Thiên thật ra ban đầu cũng không muốn giấu diếm bí mật của mình, thậm chí còn muốn cho hai chị em biết, từ nay về sau không xem hắn là đứa nhỏ nữa, mỗi ngày gọi hắn là \"lão tổ tông\". Chỉ là chính hắn cũng thấy rất khó tin, biết các nàng cũng sẽ không tin tưởng, muốn tìm cơ hội từ từ để cho các nàng tiếp nhận sự thật.
Hiện tại Thạch Thiên mặc dù cảm giác được cũng không phải là lúc nói cho các nàng mình là \"tổ tông\", nhưng cũng có thể làm cho các nàng tiến thêm một bước hiểu rõ mình hơn.