Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 110: Chương 110: Tiền trảm hậu tấu




Trình Bội Ny không tự lái xe tới, mà là đi xe của tòa cao ốc Cảng Tinh, cho nên lúc về cũng không cần xe của cao ốc đưa, mà ngồi trên xe của Samantha. Hỏi chỗ của Trình Bội Ny xong, thì biết là cũng gần chỗ của Thạch Thiên, chỉ cách một con đường, vô cùng tiện đường, Thạch Thiên trong lòng mừng rỡ, hỏi Trình Bội Ny có thể tìm nàng đi chơi được không, Trình Bội Ny cũng chẳng phải là ngôi sao lớn gì cả, cũng không nghĩ bản thân là đại minh tinh gì, cho nên vui mừng đồng ý.

Xe đến trước nhà Trình Bội Ny, Thạch Thiên cùng Thạch Hiểu Mẫn dù sao cũng ở đối diện, cho nên xuống xe, chào tạm biệt Samantha. Trình Bội Ny khách khí mời Thạch Thiên và Thạch Hiểu Mẫn vào nhà ngồi chơi chẳng qua bây giờ đã không còn sớm, Thạch Hiểu Mẫn không thể dày mặt quấy rầy được, cho nên Trình Bội Ny cũng không miễn cưỡng, đưa số nhà và số điện thoại cho nàng, rồi tạm biệt.

Thạch Thiên và Thạch Hiểu Mẫn trở về nhà dưới lầu, cảm thấy khác thường, liền quay đầu lại nhìn thấy một chiếc Van đậu gần một cây đại thụ không xa, hai người núp trong xe đang nhìn về hướng hắn thăm dò, Thạch Thiên thầm than một tiếng, sau đó nói với Thạch Hiểu Mẫn: “ Cô tự lên đi, tôi còn có việc”

Thạch Hiểu Mẫn dù không yên tâm về cách làm việc của Thạch Thiên, nhưng lại rất yên tâm về sự an toàn của hắn, mà cô nàng này cũng hơi mệt, nên gật đầu đồng ý đi lên lầu, Thạch Thiên đi đến chiếc Van, nói: “Ra đây, hai tên tiểu tử các ngươi trốn ở đây làm gì?”

Thấy Pirnie và Rhea cười hì hì chui ra khỏi xe, Pirnie nhẹ giọng nói: “Chủ nhân, lên xe thảo luận đi, có chút việc chờ ngài quyết định” Nói xong, mở cửa xe tải ra, mời Thạch Thiên lên xe.

Chiếc Van này là do Pirnie đã nhờ người đặc chế lại, bên trong có một căn phòng nhỏ, ghế ngồi làm bằng sô pha, nhìn bên ngoài cực kỳ bình thường, dùng vào thời điểm đến tìm Thạch Thiên, để cho người khác không chú ý, sợ Thạch Thiên không vui, hủy bỏ quyền lợi đến thăm của bọn họ.

Hai người theo Thạch Thiên leo lên xe, đóng cửa lại, rồi ngồi bên trái và bên phải của Thạch Thiên, Rhea mở một cái tủ nhỏ ra, hỏi: “Chủ nhân, ngài muốn uống gì không?”

Thạch Thiên lắc đầu, nói: “Bỏ đi, có chuyện gì cứ nói”.

Pirnie nói: “Vâng, chủ nhân, chúng tôi vừa mua một khu đất tại HongKong, diện tích cũng được, khoảng một trăm ngàn mét vuông, vị trí không nằm ở khu phố sầm uất, cũng không hẻo lánh, hơn nữa lại ven biển, hoàn cảnh tương đối khá”

Thạch Thiên trừng mắt nói: “Không phải các ngươi muốn đem tòa thành đến HongKong chứ?” Hắn biết, nếu Pirnie chỉ mua đất bình thường thì căn bản là không tìm đến hắn báo cáo, nếu đã đến gặp hắn, nhất định chỉ là chuyện của tòa thành, cho nên đoán vậy.

Pirnie cười khẩn trương nói: “Chủ nhân quả nhiên lợi hại, không cần chúng tôi nói cũng đã biết chúng tôi muốn làm gì...”

Thạch Thiên tức giận nói: “Mẹ kiếp, không biết bây giờ ta không thích nhiều người sao? Không phải đã mua nhà tại HongKong rồi sao? Còn dời toàn bộ qua làm gì?”

Pirnie vội vàng giải thích: “Không phải dời toàn bộ, mà là xây dựng một khu mới, Thiên Thạch Thành Bảo đương nhiên là vẫn dùng, chỉ là người trong thành ngày càng nhiều, bây giờ tuy rằng không chen chúc, nhưng tương lai khó tránh khỏi cảnh không còn đất, muốn ở cũng không được, cho nên chúng tôi tính toán trước, cũng là vì tương lai của những người trong thành”.

Thạch Thiên trách: “Các ngươi đừng nghĩ lão tử là con nít, sợ tương lai nhiều người không đủ chỗ ở sao? Không biết rằng giá đất ở HongKong cực đắt à, mà lại đến đây xây thành? Hơn nữa hai tòa thành cách nhau xa như vậy, qua lại chẳng phải rất bất tiện sao?”

Pirnie giải thích: “ Bây giờ châu Á phát triển rất nhanh, đặc biệt là Trung Quốc, Quỹ TS cùng Thiên Thạch Đồng Minh đã muốn phát triển trọng điểm tại Châu Á, HongKong là khu kinh tế tự do, hoàn cảnh kinh doanh không hề kém Thụy Sĩ, cho nên đương nhiên là lựa chọn đầu tiên của tổng bộ rồi, xây dựng tòa thành mới ở HongKong cũng chỉ vì để mọi người tiện sinh hoạt, vì nhà trên đỉnh núi thì lại quá nhỏ”.

Thạch Thiên tức giận mắng tiếp: “Ngay cả tổng bộ cũng đưa đến? Xem ra các ngươi không chịu bỏ qua cho lão tử”.

Pirnie lúng túng: “Chúng tôi làm sao dám làm phiền ngài, đó cũng là vì yêu cầu phát triển, ngài cũng không phải đã nói là chuyện kinh doanh thì đừng đến nói với ngài sao, cho nên chúng tôi sau khi lên kế hoạch xong cũng không dám nói sớm cho ngài biết, chỉ khi nào sắp xếp xong mới dám đến tìm chủ nhân thôi”.

Thạch Thiên nhớ đến mình quả thật đã nói rằng mặc kệ chuyện kinh doanh, không thể tưởng được đám tiểu tử này lại tiền trảm hậu tấu như vậy, nhất thời không thể nói gì.

Rhea bổ sung: “Tuy rằng tổng bộ đưa đến HongKong, nhưng bình thường nếu chủ nhân không gọi, thì chúng tôi tuyệt đối không xuất hiện trước mặt ngài, làm cho ngài thấy chướng mắt, lỡ như chủ nhân có chuyện gì đó muốn làm nhưng lười, có thể ra lệnh cho chúng tôi cũng tiện...”

Pirnie lại nói tiếp: “Đương nhiên, nếu chủ nhân không cho phép chúng tôi làm, thì chúng tôi tuyệt đối không dám tiếp tục kế hoạch, bất quá... ài...”

Thạch Thiên đối với chuyện tòa thành rất quan tâm, thấy hắn lộ vẻ khó xử, liền hỏi: “Thở dài cái gì, chẳng qua sao? Có gì cứ nói”

Pirnie thở dài nói: “Kỳ thật chúng tôi cũng chỉ vì thân thể của tổ gia gia, ông rất nhớ ngài...”

Thạch Thiên khẩn trương nói: “Laurent... thân thể hắn thế nào?” Laurent là người duy nhất trên đời mà Thạch Thiên gặp hai đời, mà lại rất trung thành với Thạch Thiên, cho nên địa vị trong lòng của Thạch Thiên còn cao hơn cao hai hậu đại kia, hơn nữa hắn ta đã một trăm ba mươi tuổi rồi, Thạch Thiên nghe Pirnie đề cập đến thân thể của hắn, đương nhiên có chút lo lắng.

Pirnie nói: “ Chủ nhân trong suy nghĩ của tổ gia gia không cần tiểu bối như chúng tôi nói, trước kia khi chủ nhân chưa trở về, tổ gia gia tuy rằng vô cùng tưởng niệm, nhưng chỉ để trong lòng, chờ đợi chủ nhân trở về, bây giờ chủ nhân đã trở lại, tổ gia gia biết rõ ngài ở HongKong, không được thấy ngài, thì trong lòng khổ sở vô cùng, cho nên thân thể ngày càng suy yếu, chúng tôi thật sự vô cùng lo lắng...”

Rhea cũng thở dài nói: “Tổ gia gia dù sao cũng đã một trăm ba mươi tuổi rồi... có một số việc chúng tôi không dám làm, ông nhờ chúng tôi cam đoan với ngài, chỉ ở trong thành mới, quyết không quấy rầy cuộc sống bây giờ của ngài”

Lời này thì Thạch Thiên tin, hắn đương nhiên hiểu rõ lòng trung thành của Laurent rồi, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, cứ làm theo lời các ngươi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.