Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 167: Chương 167: Tranh dành sân.




Thạch Thiên nhớ khi mình vừa tới trường học, quả thật từng ở trong phòng tắm chỉ điểm qua Lao Thư mấy chiêu, nếu chăm chỉ luyện tập cho đến bây giờ, đánh bốn năm người bình thường cũng chỉ như ăn sáng, bất quá nếu là luận võ, như vậy đối phương khẳng định cũng sẽ có công phu, liền hỏi: \"Là luận võ gì? Đánh cùng ai?\"

Hạng Kiều nói: \"Là cùng người của Không thủ đạo quán đại học, chúng ta đi xem một chút chứ? Anh nếu không muốn đi, em cũng không đi, ở đây với anh\" trong ánh mắt tràn ngập kỳ vọng, vừa nhìn đã biết nàng rất muốn đi xem náo nhiệt.

Thạch Thiên tức giận nói: \"Sao lại là Không thủ đạo, Không thủ đạo quán cũng chạy đến trường học sao?\"

Hạng Kiều gật đầu nói: \"Ừm, Hongkong hiện nay rất nhiều trường học đều có Không thủ đạo quán, ở ngoài Không thủ đạo quán cũng rất nhiều\".

Thạch Thiên đi về phía nhà thi đấu ở bên kia, thấy không ít người đang chạy tới bên đó, tựa hồ rất náo nhiệt, hắn đối với việc thuyết giảng của Samantha thật sự là không có hứng thú, thầm nghĩ đi xem đánh nhau dường như náo nhiệt thú vị hơn, hơn nữa công phu của Lao Thư là do hắn dạy, mặc dù không tính là đồ đệ của hắn, nhưng cũng muốn xem hắn luyện tập như thế nào, nếu thất bại thì mình cũng thật mất mặt, đặc biệt là với Không thủ đạo của Uy khấu.

Vì vậy liền gật đầu đáp ứng, cùng Hạng Kiều đi tới nhà thi đấu, vừa đi vừa hỏi: \"Tiểu lão thử vì sao lại cùng tiểu uy khấu luận võ? Đánh chơi thôi hay sao?\"

Hạng Kiều nói: \"Không phải, là tranh giành sân, tiểu lão thử muốn tại trường học tổ chức một Công phu quán, Không thủ đạo quán trong trường học vừa vặn lại muốn mở rộng, nhưng trong nhà thi đấu cũng chỉ còn một gian còn trống, nên cùng xin với trường học, hiện tại còn chưa biết trường học sẽ phê cho ai dùng, cho nên bọn họ cùng lão thử ước hẹn luận võ, người nào thua thì rời khỏi\" tiếp theo cười nói: \"Bọn họ cũng không phải là tiểu uy khấu như anh nói, cơ bản là học sinh Trung Quốc, hiện tại người thích học Không thủ đạo cũng nhiều lắm. Bằng không bọn họ cũng không mở rộng ra như vậy\".

Thạch Thiên mở miệng mắng: \"Con mẹ nó, công phu của mình không học, lại đi học Không thủ đạo của tiểu uy khấu? Bọn họ không biết công phu Trung Quốc là tổ tông của Không thủ đạo sao?\"

Hạng Kiều mặc dù cũng không rõ lắm, nhưng vì lấy lòng Thạch Thiên, tự nhiên cũng gật đầu phụ họa theo Thạch Thiên.

Thật ra cái này cũng không có thể trách các học sinh, rất nhiều người học tập Không thủ đạo bởi vì đây là một vận động hạng nhất hiện nay, thậm chí là môn học để giảm béo, chứ không phải là học để đánh nhau. Không thủ đạo quả thật bắt nguồn từ quyền pháp Trung Quốc, nhưng so với quyền pháp Trung Quốc, động tác của nó lại đơn giản dễ học hơn, lại đi kèm với triết lý của Nhật Bản, rất dễ được người ta tiếp nhận, cũng trở thành hạng mục thể dục có tính chất đối kháng.

Mà công phu Trung Quốc môn phái phức tạp quá nhiều, chưởng pháp, quyền pháp, thoái pháp, thập bát ban võ nghệ… kể ra vô số, các loại tuyệt học lại bị các môn phái giữ làm của riêng, không muốn đưa ra ngoài, cho nên công phu chân chính lưu truyền tới nay rất ít. Đây là tư tưởng truyền thống của nhân sĩ võ lâm Trung Quốc từ mấy ngàn năm nay, bọn họ thu đồ đệ cực kỳ nghiêm khắc, cho rằng nếu thu đệ tử không tốt, thì chẳng những gây họa nhân gian, hơn nữa sẽ làm nhục danh vọng bổn môn, kể cả bản thân Thạch Thiên cũng sẽ không tùy tiện đem công phu truyền thụ ra ngoài.

Người mở võ quán nhận môn đồ cũng không ít, nhưng đại đa số võ quán truyền thụ đều là một ít công phu hoa lá bên ngoài, chỉ vì để kiếm chút bạc sống qua ngày, uy lực không lớn, cũng không thực dụng. Hiện tại truyền lưu rộng nhất cũng chính là quyền pháp thông dụng nhất coi như là Thái Cực Quyền. Trong thành phố cơ bản người cao tuổi cơ bản đều tập, nhưng Thái Cực Quyền này cùng Thái Cực Quyền của Trương Tam Phong thì không giống nhau, không hề có uy lực, các lão nhân học nó là bởi vì động tác của nó thong thả, không làm tổn thương đến bản thân, hoàn toàn là vì hoạt động gân cốt.

Mặc dù quốc gia hiện tại cũng đã đem võ thuật làm hạng mục thể dục, nhưng hiện tại võ thuật chú trọng chỉ là chiêu số bề ngoài, rất ít có chuyện luận võ đối kháng, càng giống thể thao biểu diễn, người bình thường lại nhìn không ra ưu khuyết, hiển nhiên không thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người thì đừng nói tới chuyện đi luyện tập.

Giống như Không thủ đạo mặc dù bắt nguồn từ võ thuật Trung Quốc, nhưng đơn giản hóa, chú trọng đối kháng, chẳng những thực dụng, hơn nữa hiệu quả cũng không tệ, hiển nhiên được những người tuổi trẻ hoan nghênh.

Luận võ vốn tiến hành tại trong sân của Không thủ đạo quán, nhưng không nghĩ tới lại có nhiều người tới xem như vậy, lại có rất nhiều đệ tử vốn đang tập ở trong nhà thi đấu, cũng nghe mà chạy tới, Không thủ đạo quán có vẻ chật chội, có rất nhiều người đứng ở bên ngoài vào không được, nên cũng không thể làm chỗ luận võ.

Hội trưởng Không thủ đạo quán của trường khoa học kỹ thuật Long Loan là một trong tam đại đệ tử, gọi là Dương Diệu Huy, là một trong đội viên dự bị chuẩn bị đại biểu Hongkong tham gia hạng mục Không thủ đạo tại Á vận hội tổ chức tại Quảng Châu năm nay, làm sao xem Lao Thư vào mắt, đang muốn thừa cơ hội này gia tăng danh vọng cho hội quán, đánh để quảng cáo, chờ sau khi khai giảng lại càng dễ dàng thu nhận hội viên. Vì vậy đưa trận luận võ ra sân bóng rổ, đó là sân lớn nhất trong nhà thi đấu, có thể chứa tới hơn hai ngàn người.

Lao Thư sau khi luyện công phu Thạch Thiên dạy, hiện tại trong ngoài trường học đã là bách chiến bách thắng, tin tưởng mười phần, cũng muốn nhân cơ hội này rạng danh lập vạn, hiển nhiên sẽ không phản đối, vui vẻ đáp ứng.

Khi Thạch Thiên cùng Hạng Kiều đi vào nhà thi đấu, vừa vặn nhìn thấy hội viên Không thủ đạo quán đang đi vào sân bóng rổ, còn có một đám đệ tử đi theo phía sau, liền đi theo vào, tìm một chỗ ngồi xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.