Nhưng không ngờ, thần sắc của Quách Gia Chí lại trở nên thoải mái, cười nói: “Cảm ơn cha, nói thật con căn bản là không có hứng thú với việc kinh doanh, chỉ sợ làm cha thất vọng nên mới đến tập đoàn Tinh Hồng Cát làm việc, thật ra trong nhà có rất nhiều anh chị làm đã đủ rồi, con có giúp cũng chẳng có lợi ích gì, chỉ cần cha không phản đối con đến với Hiểu Mẫn, thì những thứ khác con đều có thể từ bỏ, con đã không muốn sống dựa vào những thứ này để tự nuôi sống mình rồi, cũng muốn chăm sóc tốt người yêu, chỉ cần cha có thể chấp nhận chuyện này của con là được...”
Quách Bỉnh Liêm tức đến cả người run lên, thiếu chút nữa đã tuyên bố cắt đứt tình nghĩa cha con, nhưng ông cũng hiểu tính cách của con trai, không chịu cảnh máu chảy đầu rơi thì không quay đầu lại, giống như lúc muốn thu xếp cho nó qua Hoa Kỳ để học quản lý kinh doanh, thì nó lại càng muốn đến đại lục để học, khuyên như thế nào cũng không có tác dụng. Hơn nữa bản tính của nó rất lương thiện, chỉ là hay để tâm vào những chuyện vụn vặt, rất để ý, thì những mặt khác cũng không tệ, Quách Bỉnh Liêm cho rằng lần này nó chống đối mình chủ yếu là do bị cô gái kia mê hoặc, nếu như vậy mà từ bỏ con trai thì Quách Bỉnh Liêm cũng hơi luyến tiếc.
Nhìn thấy vẻ mặt kiên nghị của Quách Gia Chí, Quách Bỉnh Liêm cũng đau đầu, biết bây giờ có mắng hay khuyên cũng không có tác dụng, thầm nghĩ, chỉ có thể cứ để nó như vậy, mặc kệ là suy đoán của mình về Thạch Hiểu Mẫn có phải hay không, thì đầu tiên vẫn phải thu hồi tài sản trên danh nghĩa của Quách Gia Chí lại, xem như là không có tổn thất gì, để từ từ sẽ không còn kịp, xem trình độ si mê của Quách Gia Chí dành cho Thạch Hiểu Mẫn, chỉ cần Thạch Hiểu Mẫn nói thích cái gì, nó sẽ đưa cho nàng mà không chút do dự.
Hơn nữa, nếu Thạch Hiểu Mẫn biết Quách Gia Chí không còn đồng nào, đã không còn thể lợi dụng được, có lẽ nàng ta sẽ rời khỏi Quách Gia Chí, cũng không cần phải lo lắng cho chuyện của thằng con trời đánh này. Tính tình của nó rất là bướng bỉnh, lại dễ tin tưởng người khác, quả thật không thể quản lý chuyện kinh doanh, không bằng để cho nó chịu khổ một chút, có lẽ sẽ trưởng thành hơn, chờ tương lai để nó thấy rõ bộ mặt thật của Thạch Hiểu Mẫn, hết hy vọng, thì sẽ đem tài sản thuộc về nó trả lại cho nó.
Quách Bỉnh Liêm nhìn thoáng qua Thạch Hiểu Mẫn ngồi ở đại sảnh, thầm nghĩ, chờ khi tiệc rượu này chấm dứt sẽ về nhà nói lại, tài sản danh nghĩa của Quách Gia Chí mặc dù là Quách gia cho, nhưng muốn thu hồi lại cũng cần phải có Quách Gia Chí phối hợp. Ông tin tưởng rằng chỉ cần mở miệng, Quách Gia Chí sẽ không oán hận, nhưng bây giờ có Thạch Hiểu Mẫn ở đây, nếu để cho nàng ta biết chuyện này, thì rất có thể khuyên bảo Quách Gia Chí không trả lại phần tài sản này, việc này không thể không đề phòng, trầm giọng nói: “Bây giờ khách còn đang chờ, tổ chức sinh nhật của con trước, chuyện khác về nhà tính”.
Quách Gia Chí nghe cha lại “tuyên bố” như vậy, nghĩ đến về nhà cũng có thể thương lượng lại, vội gật đầu đáp ứng.
Tiệc rượu vẫn tiến hành bình thường, chẳng qua, tâm tư của cha con Quách gia căn bản là không đặt lên tiệc rượu này, bây giờ Quách Bỉnh Liêm thấy thằng con tạm thời thích thú rời khỏi cửa nhà, cũng lười giới thiệu hắn với người lớn hoặc bạn bè nữa, chỉ dẫn hắn đi gặp vài người khách quan trọng nói vài câu, rồi để cho hắn tự đi tiếp những người khác, Quách Gia Chí vốn cũng không có hứng thú với loại giao tiếp này, thấy cha cũng nhanh buông tha hắn như vậy, cầm một ly rượu tùy tiện đi dạo một vòng, rồi chuyển đến bên cạnh Thạch Hiểu Mẫn.
Quách Bỉnh Liêm nhìn thấy rồi lắc đầu, càng quyết định đuổi hắn ra khỏi nhà, mặc dù cũng có chút bất đắc dĩ. Một lát sau, Quách Gia Nhân đi xuống, nói cho Quách Bỉnh Liêm biết Dương Tân Kiệt không bị thương, nghỉ ngơi một chút sẽ hồi phục, đã tự mình rời đi rồi. Cái này thì Quách Bỉnh Liêm cũng không cảm thấy bất ngờ, Dương Tân Kiệt hôm nay đã mất hết mặt mũi, nếu mà còn xuống để tiếp tục tham gia tiệc rượu thì mới là kì quái, nhưng mà vẫn lắc đầu thở dài một tiếng.
Lúc này, trong đại sảnh vang lên tiếng nhạc, vốn hôm nay là do Quách Gia Chí ra nhảy mở màn, nhưng khi Quách Gia Chí mời Thạch Hiểu Mẫn lên sân nhảy, cục tức trong bụng của Thạch Hiểu Mẫn vẫn còn chưa tiêu tán hết, quay mặt sang một bên. Quách Gia Chí không mời được Thạch Hiểu Mẫn, cũng không dám đi mời cô gái khác, ngồi đối diện Thạch Hiểu Mẫn giải thích quan hệ của hắn và Lý Khả Tâm.
May là Quách Gia Nhân coi như cũng thông minh, thấy thế vội mời một cô gái vào nhảy, mới có mấy đôi nam nữ bước ra nhảy chung. Những người khác thì vẫn còn đang nói chuyện, trò hề vừa rồi đã làm tăng đề tài nói chuyện của họ rồi, chỉ là không dám nói lớn tiếng, sợ chọc đến Thạch Thiên, thì sẽ bị như Dương Tân Kiệt, cho nên không khí có vẻ hơi lạnh lẽo.
Nhảy được một chút, quản gia của Quách gia mang theo vài người phục vụ mang đến một cái bánh kem khá là cao, Quách Gia Chí mới chịu đứng dậy từ phía đối diện Thạch Hiểu Mẫn, bất kể là nói thế nào, thì bánh kem vẫn phải cắt, chẳng qua, khách nhiều lắm, Quách Gia Chí thật ra chỉ cắt vài miếng, phần còn lại để cho nhân viên phục vụ.
Vài phút cắt bánh kem kết thúc, vốn bữa tiệc này là để mọi người có hoạt động giao tiếp, xúc tiến quan hệ. Nhưng tiệc rượu hôm nay thì không có loại không khí này, nhân vật chính thì chỉ lo vây quanh Thạch Hiểu Mẫn, Quách Bỉnh Liêm thì nặng nề ngồi một bên, nét mặt nghiêm túc, mọi người đều có thể nhìn thấy sự mất hứng, Trần lão tiên sinh đầu tiên là người chào tạm biệt Quách Bỉnh Liêm, những người khác thấy có người rời đi, tiệc rượu cũng kết thúc một cách qua loa.
Thạch Thiên đưa Samantha và chị em Thạch Lệ về biệt thự, rồi mang Kim Hinh trở về khu nhà cao cấp để ở. Ngày hôm sau đến cao ốc Cảng Tinh, cũng vừa vặn đụng Samantha và chị em Thạch gia đến đi làm, bởi vì buổi chiều còn có phiên tòa phúc thẩm, nên Samantha cần phải đi làm nhân chứng, cho nên Thạch Lệ đi theo đến tạp chí xã cũng là bình thường, thì lại nhìn thấy Quách Gia Chí mang một cái ba lô đứng trước cửa tạp chí xã.
Samantha không nhịn được trêu chọc: “Quách thiếu gia sao hôm nay đến sớm vậy? Đuổi đến thật nhanh... hôm nay sao không mang hoa?” Bình thường Quách Gia Chí đến đều là đã đi làm, sau đó mới mang hoa tươi đến tạp chí xã tìm Thạch Hiểu Mẫn, bây giờ thấy hắn không có mặc quần áo đi làm, lại còn mang một cái ba lô, cảm thấy kỳ quái.
Quách Gia Chí xấu hổ cười nói: “Đến shop bán hoa thì vẫn chưa mở cửa, vả lại tôi cũng không có chỗ đi, nên đứng đây chờ mọi người luôn!”
Samantha cười nói: “Chờ chúng tôi? Người nào không biết cậu đứng đây chờ Hiểu Mẫn chứ, được rồi, hai người cứ nói chuyện đi, tôi không làm phiền vợ chồng son đâu”
Thạch Hiểu Mẫn xấu hổ đến đỏ mặt, nói: “Chị Samantha... ai là vợ chồng son với hắn...” Xoay người lại trách mắng Quách Gia Chí: “Về sau trong giờ làm việc đừng tìm tui nữa, tui còn phải làm việc, không rảnh như đại thiếu gia không cần làm cũng không lo ăn mặc”.
Quách Gia Chí gãi gãi đầu nói: “Mình... mình bây giờ cũng đang lo ăn mặc rồi...”