Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, một ông già đầu bạc vội vàng điều khiển chiếc xe ngựa đến trước đám người Thạch Lệ, la lớn: “Là Đại tiểu thư đến sao? Mau mời lên xe”
Becker vội lớn tiếng hô với ông già kia một cái: “Ông!” rồi nhảy lên xe ôm lấy ông ta.
Brenda cười với Thạch Lệ, giới thiệu: “Đây chính là ông của Becker, Aoliete, đã chín mươi bảy tuổi, chỉ nhỏ hơn Laurent hai tuổi, trong Thiên Thạch Thành Bảo chỉ có ông ta là có thể không cần gọi Laurent là tổ gia gia. Nhưng mà, lỗ tai của ông đã lãng rồi, cho nên nói hơi lớn tiếng, mong đại tiểu thư bỏ qua, mời lên xe”
Thạch Lệ vội nói: “Đương nhiên là không để ý rồi, chỉ là làm sao mà để cho lão gia gia đánh xe ngựa cho tôi được, rất là bất kính”
Brenda cười nói: “Đại tiểu thư nếu mà không chịu lên xe, thì ông sẽ rất buồn” Nói xong liền mở cửa xe.
Trong lòng Thạch Lệ thầm than, thấy ông già hơn chín mươi tuổi đang tha thiết nhìn mình, nếu mà không lên xe thì có vẻ rất không nể tình, đành phải cười xin lỗi với Aoliete, rồi bước lên xe, Brenda và Ewen cũng lên theo, còn Becker thì ngồi phái trước với Aoliete.
Becker lớn tiếng nói với Aoliete: “Ông, ông ra phía sau ngồi với đại tiểu thư đi, để con đánh xe” Giơ tay muốn chụp lấy sợi dây cương.
Aoliete đẩy tay của Becker ra, trách mắng: “Ngồi xuống đàng hoàng cho tao, mày cho rằng xe ngựa giống như ô tô hả? Mày quen thuộc bốn con ngựa này hả? Mày hiểu đặc điểm của mỗi con ngựa sao…” Giọng nói càng lúc càng to, có vẻ càng nói càng giận, giơ roi lên thoạt nhìn muốn đánh Becker
Becker đã gần sáu mươi rồi, mà giống như con nít rúc vào chỗ ngồi, che đầu nói: “Được rồi ông, Becker biết sai rồi, ai cũng biết kỹ thuật đánh xe ngựa của ông trong thành tuyệt đối là đứng đầu, không ai bằng”
Aoliete thở dài nói: “Tiểu tử này không nên đi học việc buôn bán, tương lai nếu chủ nhân muốn ngồi xe ngựa thì sao, có ai có thể ngồi đánh xe cho ngài?”
Rồi giơ tay nhéo lấy lỗ tai của Becker nói: “Muốn học đánh xe thì cứ ở lại toà thành với ông mấy năm, hôm nay có đại tiểu thư trên xe, há có thể để cho mày hồ nháo sao? Cút ra phía sau, đừng ở đây gây trở ngại ông” Becker không dám phản đối, vội tung người nhảy vào phía sau, Aoliete vung roi lên, quất một cái chát lên không trung, bốn con ngựa đồng thời bắt đầu chạy.
Becker ngồi đối diện Thạch Lệ, mặt đầy áy náy giải thích: “Ông nội của tôi và cha của ông nội và ông nội của ông nội trước kia đều là người hầu chuyên phụ trách đánh xe ngựa cho chủ nhân. Cho nên rất kỳ vọng tôi có thể học một chút, rồi sau này cũng đánh xe cho chủ nhân… haizzz… ông nội và cha đều đem thời gian cả đời buộc trên chiếc xe ngựa này, nhưng lại không có cơ hội đánh xe ngựa cho chủ nhân một lần, thời con trẻ tôi cũng không hiểu chuyện, thầm nghĩ nên vì toà thành mà làm một số chuyện thực tế, cho nên không đi theo chân của họ. Hiện tại ngẫm lại thực sự hối hận. Không thể tưởng được… Chủ nhân thật sự đã trở lại…”
Thạch Lệ trước kia tuy rằng không cưỡi qua loại xe ngựa Âu châu quý tộc mới có này, nhưng có thể nhìn ra kỹ thuật lái xe của Aoliete quả thật là cao siêu, tốc độ cân đối, không có một chút cảm giác xóc nảy, ngồi ở trên có một phen tư vị khác thường, liền hỏi Becker: “Chủ nhân trước kia là tổ tông Thạch Thiên sao?”
Becker gãi quai hàm cười khổ nói: “Cái này… chủ nhân chính là chủ nhân, trước kia… chủ nhân trước kia… Khi đó tôi còn trước xuất thế, không biết chủ nhân trước kia là bộ dáng gì nữa.”
Thạch Lệ thầm nghĩ, sao mỗi lần hỏi về thân thế Thạch Thiên , câu trả lời của bọn hắn luôn né tránh. Mình vừa rồi chỉ là thuận miệng hỏi chủ nhân toà thành Thiên Thạch trước kia có phải tổ tông Thạch Thiên hay không, Becker chỉ cần trả lời có hoặc không là được hắn sao lại có bộ dáng không dám nói chủ nhân trước kia là ai. Bọn họ nếu nhiều thế hệ đều là người hầu trung với Thiên Thạch Thành Bảo, không có khả năng không biết chủ nhân trước kia là ai. Chẳng lẽ đó cũng là bí mật không thể nói sao? Bọn họ nếu đem mình cùng Thạch Hiểu Mẫn trở thành tiểu chủ nhân Thiên Thạch Thành Bảo , chẳng lẽ ở trước mặt mình cũng không thể nói sao?
Còn nữa, vừa rồi Becker nói tổ tông hắn đều là vì chủ nhân của Thiên Thạch Thành Bảo mà đánh xe ngựa, như vậy phụ thân của Thạch Thiên đâu? Ông của Thạch Thiên đâu? Bọn họ cũng không ở Thiên Thạch Thành Bảo sao? Becker mới vừa rồi còn nói cái gì không thể tưởng được chủ nhân thật sự đã trở lại, đây là ý gì?
Tiếng nhạc vui vẻ đem Thạch Lệ giật mình tỉnh lại, phát hiện xe ngựa đã xuyên qua đại môn toà thành mà tiens Thiên Thạch Thành Bảo , hai bên đứng hai hàng lão nhân, thổi kèn hát hò, rất là náo nhiệt, mặt khác còn có mấy chục đứa bé đuổi sát ở sau xe ngựa.
Xe ngựa chậm rãi đứng ở trước một toà nhà trong thành bảo, Thạch Lệ mới vừa đi xuống xe ngựa, hai phụ nữ đã dâng lên một lẵng hoa tươi. Lấy sự lão luyện của Thạch Lệ, đối với đội ngũ già trẻ nhiệt tình nghênh đón như vậy, cũng luống cuống tay chân, không biết làm sao.
Aoliete nhảy xuống xe ngựa, nói với đám người: “Giải tán, giải tán, đại tiểu thư vừa tới cần nghỉ ngơi, mọi người đều đi chuẩn bị, buổi tối ở quảng trường mở tiệc, đến lúc đó đến bái kiến Đại tiểu thư , trước đó ai cũng không được quấy rầy Đại tiểu thư” Thiên Thạch Thành Bảo trừ Laurent ra thì Aoliete bối phận cao nhất, mọi người tuy rằng không tình nguyện, cũng chỉ lưu luyến mà tản di.
Aoliete xoay người hành lễ với Thạch Lệ, lớn tiếng nói: “Đại tiểu thư, tai ta hỏng mất rồi, làm cho người mệt mỏi, mong đại tiểu thư tha thứ, tạm thời để cho Becker cùng Brenda đi cùng người.”
Thạch Lệ nào dám sai sử Aoliete gần trăm tuổi, vội gật đầu nói tốt, khom người hoàn lễ. Aoliete đã nhảy lên xe ngựa, ra roi mà đi.
Becker nhìn xe ngựa khuất bóng, thở dài: “Ông ta cuối cùng cũng vì chủ nhân toà thành chạy xe một lần, nhất định là vội vã đi chúc mừng…” rồi xoay người cùng Brenda tiến lên hỏi Thạch Lệ cần nghỉ ngơi hay không, Thạch Lệ lắc đầu nòi: “Tôi không mệt, có thể dẫn tôi đi chung quanh xem không?”
Becker gật đầu, chỉ vào nhà lầu phía sau nói: “Phòng của đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư ngay tại bên trong, chúng ta từ nơi này bắt đầu đi, đại tiểu thư thuận tiên xem phòng có vừa lòng hay không luôn.”
Thạch Lệ nói: “Tôi cũng chỉ tới đây lần đầu, không cần phải chuyên môn đề phòng cho tôi cùng Hiểu Mẫn, quá lãng phí.”
Becker vội giải thích: “Không lãng phí không lãng phí, phòng ở chỗ này chỉ có chủ nhân một mình ở, rất nhiều phòng vốn để không, đại tiểu thư không cần mới lãng phí.”