Bất Diệt

Chương 94: Chương 94: Chương 15




- Đúng vậy!

- Đơn giản nhỉ? Vậy một phần sức mạnh mà ông nói …

- Nó nằm trong người ngươi rồi.

- Làm sao để tôi có thể dùng nó?

- Tự tìm hiểu xem! – Lucifer châm chọc mỉm cười một cái quái dị.

Dante cúi xuống nhìn quanh cơ thể, tìm kiếm một sự khác lạ nào đó, chắc hẳn phải có thay đổi lộ ra bên ngoài, gã nghĩ thế.

- Trước khi rời khỏi đây, Dante. Hãy nhớ rằng con đường sắp tới sẽ vô cùng đen tối, thật khó khăn nếu ngươi cứ mãi đơn độc…. Và ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi. – Lucifer xoay người toan bước đi.

- Ông có thể đưa con bé kia rời khỏi đây? – Dante chỉ tay về phía mỏm đá.

- Tất nhiên, nếu đó là điều ngươi muốn.

- Tôi có một câu hỏi cuối cùng!

- Là gì?

- Ngày phán xét là do ông tạo ra để hủy diệt loài người?

Lucifer đã xoay người có ý định rời đi, nhưng khi nghe thấy câu nói của Dante thì lập tức quay lại, bước tới đứng cách gã sát thủ chỉ chưa tới một bước chân.

- Ngươi nghĩ những tên có cánh bảo hộ cho các ngươi để ta làm được điều đó sao?

Đi theo câu nói của tên chúa quỷ là một nụ cười chứa đầy ẩn ý, sau đó hắn lại chậm rãi bỏ đi.

- Vậy thì….

- Hãy tự tìm lấy câu trả lời. Ngươi sẽ sớm biết thôi !

Cơ thể của Rumi nhanh chóng được bao bọc bởi một vòng tròn đỏ thẫm rồi biến mất khỏi mỏm đá.

- Có khi nào đây là một cơn ác mộng không? – Gã vẫn hoài nghi nhìn khắp cơ thể.

Vừa nói dứt câu, dưới chân Dante chợt hiện lên một vòng sáng màu đỏ với những kí tự kì lạ ở viền, chuyển động nhanh dần. Ngước nhìn về phía xa, con Ceberus vẫn lười nhác nằm yên một chỗ, ba cái đầu vẫn giữ nguyên vị trí. Chỉ có những đôi mắt của chúng là hướng về phía Dante sau đó lại dời đi. Gã cũng nhanh chóng biến mất cùng vòng sáng huyền ảo.

------o0o------

Rìa tây của thành phố Zerone, nơi này được quy hoạch để trở thành một bãi rác, ở đây ta có thể nhìn thấy bất cứ thứ phế thải nào, dù là một tờ giấy gói kẹo cho đến một cái xe ô tô hai mươi chỗ, tất nhiên bầu không khí ở đây chẳng dễ thở chút nào. Những chiếc xe tái chế rác tự động đang chậm chạp làm công việc của mình.

Bãi rác lớn này khá gần những khu dân cư. Lí do khiến bãi rác nằm ngay trong thành phố bởi vì Zerone là thành phố loại ba.

Hiện nay, thành phố được phân cấp làm ba loại.

Loại một, là những thành phố sang trọng, những công trình kiến trúc kì vĩ, bầu không khí tuyệt vời, một lực lượng an ninh nghiêm ngặt, đời sống người dân luôn được đặt lên hàng đầu. Nó là thành phố của tầng lớp thượng lưu, ở trong thành phố này đa số chỉ toàn là vui chơi giải trí, những người dân ở đây đều là những nhân vật có vai vế, quyền lực và tiền tài.

Loại hai, là những thành phố bình thường, những công trình kiến trúc tất nhiên không thể bằng loại một, lực lượng an ninh ở mức độ khá. Là thành phố của tầng lớp bình dân và khá giả, ở đây có rất nhiều các cửa hàng, công ti, xí nghiệp và nông trường, dịch vụ vui chơi giải trí ở đây có nhưng không được đầu tư trọng yếu. Người dân và chính quyền hoạt động theo mô hình tự sản tự tiêu, đôi khi cũng có giao thương với những thành phố khác.

Loại ba hay còn gọi là những thành phố ổ chuột, những công trình ở đây chủ yếu là được khôi phục lại từ những đống đổ nát. Những thành phố loại ba thường do một nhóm người gây dựng nên, nhóm này là những phần tử cực đoan, khủng bố, những công ti chuyên sản suất vũ khí hoặc hàng cấm. Chúng chiêu mộ những kẻ lang thang, nghèo khó, những người không được các thành phố chấp nhận, thậm chí chúng còn bắt người và buộc họ trở thành công dân trong thành phố của chúng. Những người dân ở đây tất nhiên sẽ có cuộc sống bình thường, nhưng họ chỉ được lựa chọn một công việc duy nhất, đó là làm trong các nhà máy của chúng, tất nhiên họ vẫn sẽ được trả lương để chi tiêu trong sinh hoạt hàng ngày. Lực lượng an ninh thì chỉ tập trung ở những nơi trọng yếu của thành phố, còn lại thì rất lỏng lẻo, chính vì vậy mà người dân ở đây thường đối mặt với rất nhiều nguy hiểm. Ngoài ra, khác với thành phố loại một và loại hai, tại đây những khu buôn bán, giải trí đều do những kẻ cầm đầu thành phố tạo ra và quản lí.

Một vòng sáng mở ra, Dante rơi khỏi vòng sáng ngã phịch xuống những túi rác màu đen đang bốc mùi. Lại một lần nữa đi xuyên qua một đường hầm ma quái kết nối giữa địa ngục và mặt đất, Dante có cảm giác mặt đất đang dập dềnh như sóng, đôi mắt hoa lên trong chốc lát. Nếu có thể hẳn gã sẽ nằm lại một lúc để tình trạng choáng váng giảm bớt, nhưng hàng trăm thứ mùi khó chịu sộc thẳng vào mũi như tiếp sức cho cơ thể mệt mỏi của gã đứng dậy. Chống hai tay vào những túi rác ngổn ngang, Dante nặng nề đẩy cơ thể nặng trĩu của mình đứng dậy.

Gã thở dài, phủi đám bụi dính trên người. Nhìn gã giờ chẳng khác nào một tên ăn mày. Người thì cởi trần, dính đầy đất cát, để lộ ra dấu hiệu quỷ trên ngực trái cùng ba vết sẹo lớn chạy từ sống lưng ra tới trước bụng. Cái quần thì đã rách nát như vừa bị một đám mèo hoang lôi ra làm đồ chơi, giầy thì cũng chẳng khá hơn là bao, nó đã há mõm từ bao giờ.

Dante đảo mắt nhìn quanh, hé mắt nhìn lên mặt trời trên đỉnh đầu, dựa vào vị trí của mặt trời gã có thể đại khái đoán ra được khoảng thời gian. “Chín giờ sáng.” – gã lẩm bẩm, rồi chậm rãi lê bước rời khỏi nơi chứa đầy những đống phế thải bốc mùi khó chịu.

Rời khỏi bãi rác, gã đi dọc trên một con phố tiện thể liếc nhìn xung quanh, những người dân đi trên đường thì đủ mọi loại. Có kẻ thì xăm trổ đầy mình, đầu tóc dị hợm, nhìn qua cũng biết là tay du côn. Có cô nàng thì tóc nhuộm bốn màu, khuyên tai, khuyên mũi, khuyên rốn đủ cả, ăn mặc thì chỉ đủ che những chỗ cần thiết, có lẽ là gái gọi. Đi lướt qua Dante là một lão già râu tóc rối bời, ăn mặc rách rưới, khoác trên mình một cái ba lô đã bạc phếch. Có người ăn mặc cũng khá bình thường, vừa đi vừa đọc báo. Vài đứa trẻ con mặt mũi lấm lem nô đùa nhau bên cạnh một chiếc đu quay đã rỉ sét. Tuy nhiên hầu như mọi người dân ở đây đều toát lên một điểm chung đó là sự mệt mỏi và chán nản.

Ở đây không giống như Wallen, mỗi người phải đeo một tấm thẻ để xác định danh tính. Tại Zerone mọi người chẳng phải đeo gì hết, nhưng những người dân ở đây tuyệt nhiên bị cấm ra khỏi thành phố, trừ khi là được phép từ những kẻ cầm đầu nơi này. Người dân ở đây cũng không bị ép buộc phải làm việc, nhưng nếu họ không làm thì họ sẽ không thể có tiền để trang trải cuộc sống, còn nếu họ muốn làm việc thì chỉ có một công việc duy nhất cho họ mà thôi.

Sau tầm hai mươi phút đi dọc dãy phố, cuối cùng Dante cũng gặp được một quầy giao dịch Saz. Quầy giao dịch này nằm cạnh một cửa hàng tạp hóa. Phía trên của quầy giao dịch được đặt hàng chữ nổi lớn – NH.Co. NH chính là ngân hàng duy nhất trên thế giới, mọi giao dịch đều thông qua đây, tất cả các thẻ thanh toán trên thế giới đều là của ngân hàng này.

Gã lấy tay kéo mạnh cái cửa kính đã ố màu và bị dán đầy tờ rơi để bước vào bên trong. Phía trong chỉ vỏn vẹn hơn hai mét vuông, sát tường được đặt một chiếc máy khá lớn, cao qua đầu người, vỏ được làm bằng kim loại bóng không gỉ, màn hình hiển thị chiếm một nửa diện tích chiếc máy.

“Xin chào quý khách! Xin quý khách đưa ra yêu cầu!” – Một giọng nói vang vang từ chiếc máy cất lên, đồng thời trên màn hình cũng xuất hiện dòng chữ yêu cầu.

- Mất thẻ, yêu cầu cấp lại. – Dante ngáp dài.

“ Xin quý khách cập nhật thông số!”

Dante nhanh chóng đặt tay lên màn hình, sau đó bỏ ra, vân tay của gã liền được lưu lại, vô số những ma trận kí tự xuất hiện, chạy dọc màn hình. Chiếc máy quét nằm giữa màn hình, quét qua hai mắt của Dante. Sau một hồi tổng hợp dữ liệu, ảnh của gã liền hiện lên trên màn hình, bên cạnh là những thông tin chi tiết.

“ Xin quý khách đồng ý để tạo thẻ!”

- Đồng ý!

“Đã tạo thẻ thành công! Xin quý khác đưa ra yêu cầu!”

- Kiểm tra tài khoản!

“Tài khoản của quý khách là 25.000 Saz”

Dante dựa lưng vào một bên kính, gương mặt tỏ ra khó xử, vò vò đám tóc rối bù của mình gã chán nản ra lệnh.

- Chuyển 20.000 Saz vào số tài khoản ABZ865301, tên chủ tài khoản Forst Sukova.

“Quý khác có để lại lời nhắn nào không?”

- Có lẽ một thời gian nữa tôi mới về, hãy chăm sóc lũ trẻ cẩn thận.

Rời khỏi quầy giao dịch, với một tấm thẻ nhỏ màu nâu sẫm có ghi vài thông tin của chủ thẻ trên tay, Dante đủng đỉnh bước vào cửa hàng tạp hóa ngay bên cạnh.

Cửa hàng này khá rộng, bán đủ các đồ dùng từ ăn uống, quần áo cho tới đồ gia dụng. Gã nhanh chóng chọn lấy vài bộ quần áo, một cái ba lô, những đồ ăn thức uống mà gã ưa thích cùng vài vật dụng cần thiết.

Quay trở lại quầy thanh toán, khi để những thứ vừa lấy lên bàn, tay chủ cửa hàng liền ném cho gã một cái nhìn khó chịu. Lão ta liếc nhìn Dante từ trên xuống dưới, sau đó lại nhìn đống đồ trên bàn.

- Mới tới à? – Lão quét các món đồ qua máy thanh toán, hỏi cộc lốc.

- Phải ! – Gã thở dài, liếc nhìn lại phía sau xem có thứ gì có thể lấy thêm.

- Dân lang thang à! – Lão cười nhạt.

Dante nheo mắt nhìn đối phương, rồi cũng nhếch mép cười.

- Rất có thể.

- Mười bảy Saz và ba Saz tiền thuế, tổng cộng là hai mươi Saz. – Tay chủ hàng khinh khỉnh nhìn gã.

- Mấy đồ lặt vặt này mà cũng đánh thuế sao? – Dante khẽ chau mày.

- Không mua thì cút! – Lão hất hàm tỏ ra thách thức.

Gã thở dài, cầm tấm thẻ rồi dùng tay viết lên đó số hai mươi. Tấm thẻ thanh toán này sẽ chỉ nhận vân tay của chủ thẻ, nên kẻ khác có lấy được cũng vô dụng.

Sau khi viết lên số hai mươi, mặt thẻ liền hiện lên dòng chữ màu trắng nhấp nháy – “Chuyển hai mươi Saz”. Gã nhanh chóng quẹt thẻ vào chiếc máy thanh toán, cầm lấy đống đồ rồi rời khỏi. Trước khi đi Dante không quên ném cho tay chủ một cái nhìn khinh bỉ. Ngay khi gã rời khỏi cửa hàng tạp hóa, tay chủ quầy không khỏi tiếc nuối lẩm bẩm: “Biết vậy nói đại thành ba mươi Saz.”

Nhiệt độ ngoài trời lúc này khá oi bức, những đám lớn dày như bông cũng phần nào khiến cho ánh nắng trở nên dịu đi đôi chút, thỉnh thoảng có vài cơn gió chao lượn qua các ngóc ngách trong thành phố. Mặc dù là buổi sáng nhưng bao trùm cả thành phố vẫn là một sự um ám khó tả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.