Dante ngồi bật dậy, gã cảm thấy đầu óc choáng váng như kẻ say vừa thoát khỏi
hơi men, phải mất tới mười giây gã mới định hình được không gian xung
quanh mình. Dante đang ngồi trong gian phòng bán vũ khí của Clom Bawen,
cái bàn trước mặt gã bị đổ, hàng chục khẩu súng đủ kích cỡ nằm rơi vãi
trên mặt đất, Elly đứng cách gã vài mét đang nhăn nhó xoa xoa cái lưng
của cô, còn Bawen đang tỏ ra vô cùng kinh hãi, khuôn mặt tái mét của ông được tô điểm bằng hai con mắt trợn tròn và cái mồm há hốc.
- Vừa có chuyện gì vậy? – Dante lồm cồm đứng dậy, gã lấy một tay xoa xoa thái dương.
Bawen liếc nhìn về phía Elly rồi lại nhìn về phía Dante bằng ánh mắt sợ
sệt, khung cảnh vừa xảy ra khiến ông ta cứng họng chẳng thể nói được
điều gì. Phản ứng của Clom Bawen càng khiến cho gã cảm thấy khó hiểu,
Dante chậm chạp ngoái nhìn về phía Elly.
- Tôi vừa bỏ lỡ chuyện gì?
Elly không trả lời mà ném cho gã ánh mắt đầy sự nghi ngờ.
- Thôi nào, chuyện quái gì vừa diễn ra thế, hai người đừng tỏ ra bí hiểm nữa được chứ! – Dante khó chịu lên tiếng.
- Cậu vừa ngất. – Cô nàng Vampire đáp cộc lốc.
- Vậy sao, hình như vừa có ai đó đánh mạnh vào đầu tôi thì phải. – Gã
đưa tay day nhẹ gáy của mình, tới lúc này cảm giác choáng váng mới giảm
đi.
Dante cố gắng nhớ lại, gã nhớ mình đang cầm khẩu Colt để ngắm nghía thì
một thứ gì đó siết vào ngón tay của gã và tất cả chỉ toàn màu đen, rồi
hàng loạt hình ảnh lẫn lộn chồng chéo lên nhau, mờ ảo chẳng thể nhìn rõ, nhưng có một hình ảnh gã cảm thấy khá sắc nét - Khuôn mặt một con quỷ.
- Chẳng có ai đánh vào đầu cậu cả, ngay khi cậu cầm khẩu Colt thì đột
nhiên cậu ngất đi và ngã ra sàn. Tôi vừa định chạm vào người cậu để xem
có chuyện gì đang xảy ra thì một thứ gì đó đã hất tung tôi về phía sau.
Elly dừng lời, nheo mắt nhìn Dante như thể để chắc chắn xem liệu đây có
phải người mà cô ta quen biết hay không. Gã ngơ ngác nhìn Elly sau đó
nhìn về phía Bawen và những khẩu súng vương vãi trên sàn nhà, giờ thì
Dante đã phần nào hình dung ra khung cảnh mà gã vừa bỏ lỡ.
- Tôi ngất trong bao lâu? – Gã thở hắt rồi lắc mạnh đầu.
- Chỉ vài phút. – Elly đáp.
Clom Bawen bỗng hốt hoảng kêu lên, có lẽ giờ ông ta mới hoàn hồn.
- Chắc chắn cậu ta đã bị ám, thứ trong khẩu súng, rõ ràng là thế….
- Tôi vẫn bình thường đấy chứ, ám với muội gì ở đây!
Dante tiến lên phía trước như để chứng minh cho ông ta thấy là gã vẫn
bình thường, nhưng khi gã vừa tiến lên là lập tức Bawen giật lùi về phía sau ba bước.
- Đừng lại gần tôi, đừng…. - Bawen vừa chắn tay trước mặt vừa thều thào lên tiếng.
- Thôi nào, đừng lo lắng thái quá như thế.
Dante tiến thêm bước nữa về phía Clom Bawen. Ngoài việc vừa rồi hơi váng đầu một chút thì giờ đây gã cảm thấy mình hoàn toàn minh mẫn và bình
thường, chẳng hề có hiện tượng của sự điên loạn hay bị ám. Bawen đã đúng về việc có thứ gì đó ẩn sâu trong khẩu Colt và khiến vài kẻ phát điên,
nhưng dù nó là gì thì nó cũng đã không thể kiểm soát được Dante.
Clom Bawen ngồi phịch xuống cái ghế bành, cổ ông ta rụt lại như thể nó
sẽ giúp ông thoát khỏi sự sợ hãi, Bawen vừa nói vừa thở hổn hển.
- Cậu đã không nghe lời cảnh báo của tôi, và giờ thì nó đã ám vào cậu….
cô ta bị hất văng thẳng vào chiếc bàn khi cố giúp đỡ cậu…. vì vậy… làm
ơn đừng chạm vào người tôi!
Giọng nói của Bawen tỏ rõ sự van nài, ai mà biết được điều gì xảy ra khi Dante chạm vào người ông. Gã nhún vai rồi từ tốn lùi lại phía sau, rồi
gã chợt nhìn xuống bàn tay phải của mình, khẩu Colt vẫn được gã nắm chắc trong tay một cách vô thức, có lẽ đây chính là lí do mà hai người lại
phản ứng như vậy.
Dante lại nhìn chằm chằm vào khẩu Colt King Cobra, đôi mắt của gã nheo
lại như thể đang cố lục lọi trong trí nhớ của bản thân, rồi gã chợt
ngẩng đầu và vui vẻ nói với Bawen.
- Hãy bán cho tôi khẩu súng này!
Giờ thì khuôn mặt của Bawen tỏ ra kinh hãi gấp mấy lần, ông chắc chắn gã thanh niên trước mặt đã bị ám và giờ thì gã sẽ không thể rời khỏi khẩu
Colt đó.
- Cậu… chắc chứ…. – Clom Bawen ấp úng hỏi một cách chiếu lệ.
- Tất nhiên, tôi rất thích nó.
Dante mỉm cười khi trả lời, nhưng nụ cười này đối với Bawen thật kinh
khủng, giống như việc ông đang đối mặt với một tên điên sẵn sàng giết
người vì thứ hắn muốn.
- Tôi… tặng nó cho… cậu….
- Tặng tôi?
- Phải…. cứ cầm lấy….
Dante hiểu được Bawen cảm thấy thế nào sau những thứ ông ta nghe được và sự việc vừa diễn ra trước mắt, dĩ nhiên với tính cách của gã thì chẳng
tội gì từ chối sự “rộng rãi” của ông chủ buôn vũ khí này. Gã lấy thêm
những khẩu súng đã được chọn lựa và trả tiền như đã thỏa thuận.
Ba người nhanh chóng trở lại căn phòng bán đồ cổ, Elly đã tỏ ra bình
thường, chỉ có Bawen là luôn sợ sệt và đứng cách Dante hai mét. Khi
chuẩn bị mở cửa, Dante bỗng quay lại, hành động bất ngờ này khiến cho
Clom Bawen giật bắn người, giọng nói cũng vì thế mà lạc đi.
- Gì.. gì…. vậy ?
- Ông biết tay chủ tịch thành phố tên Loong chứ? – Gã nói.
- Biết, tôi biết…. nhưng sao? – Bawen ngơ ngác hỏi lại.
- Làm sao để tôi có thể gặp ông ta?
- Dinh thự của ông ta ở cách đây ba kilomet…. nhà số hai nằm trên đường
Zerone 8. Ông ta cũng hay lui tới quán bar Sói Đỏ nằm ở cuối đường
Zerone 9. Tôi chỉ biết có thế….
…
Cánh cửa đóng sầm lại phía sau lưng Dante và Elly, gã nhún vai rồi lững
thững bước xuống những bậc thang gỗ, tiếng cót két vang lên như lời chào tạm biệt thay cho chủ nhà.
- Hẳn phải có thứ gì đó trong khẩu súng đó khiến cậu ngất đi. – Elly chợt lên tiếng.
Dante mỉm cười, xốc lại chiếc ba lô giờ đã nặng trịch bởi cả đống vũ khí phía trong, gã thản nhiên đáp.
- Tất nhiên rồi, có vẻ như trong lúc ngất đi tôi đã nhìn thấy nó.
Khuôn mặt của Elly không giấy nổi sự ngạc nhiên.
- Cậu thấy nó?
- Phải, có lẽ là một… nói thế nào nhỉ, tôi nhìn thấy một khuôn mặt quỷ. – Gã gãi gãi đầu trong lúc cố nhớ lại mớ hình ảnh lộn xộn.
- Mặt Quỷ? Như thế nào? – Elly tỏ ra khẩn trương.
- Cái mặt đỏ choét, miệng rộng ngoác với tá răng lởm chởm, hai cái sừng
khá lớn cong vút về sau, tóc nó đen sì… à mà đôi mắt của nó một bên đỏ
một bên đen. Hmmm, còn gì nữa nhỉ…
Elly tỏ ra lo lắng nhìn về phía Dante trong khi hai người vẫn rảo bước rời khỏi con hẻm.
- Vậy thì vì lí do gì mà cậu vẫn muốn giữ nó… chẳng lẽ cậu thực sự bị …ám?
- Những kẻ sở hữu khẩu súng đều phát điên, còn cô có thấy tôi giống một
tên điên không? – Gã cười một cách tinh quái rồi tiếp lời. – Tôi đã từng thấy kẻ sở hữu thứ bị nguyền rủa như thế này và chắc hẳn khẩu Colt
không chỉ có mỗi khả năng khiến người ta phát điên thôi đâu.
Elly nheo mắt nhìn vào chiếc bao lô, cô lưỡng lự hồi lâu như muốn nói ra điều gì đó rồi lại thôi, Dante nhận ra nhưng gã cũng chỉ im lặng. Hai
người hòa vào dòng người đang qua lại trên đường, tiếng ồn ã của con
người và xe cộ khiến họ dừng cuộc nói chuyện và sải bước để tới đường
Zerone 8.
Trong quá khứ, khoảng thời gian mà Dante không bao giờ muốn nhớ tới thêm lần nào nữa, nhưng gã biết điều đó là bất khả thi, những cơn ác mộng,
những hình ảnh bất chợt hiện hữu như một chứng ảo giác chớp nhoáng, tất
cả như thể muốn chế nhạo cái nghị lực cố gắng quên đi của gã. Và giờ thì Dante đang nhớ lại cảnh tượng khủng khiếp đó, một lần nữa. Hình ảnh một tên sát thủ hiện lên trong đầu của Dante, hắn có mái tóc xoăn tít, làn
da đen sạm bởi nắng gió, khuôn mặt bình thản cùng đôi mắt chết chóc tới
rợn người. Hắn đã nhận nhiệm vụ giết người mà Dante yêu thương nhất,
chính vào thời khắc đó số phận của gã đã rẽ sang một hướng khác. Dante
thấy hắn đứng phía trong ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực, nếu có thể,
Dante chắc chắn sẽ không cho kẻ đó cái chết dễ dàng như vậy. Nhưng có
một điều mà cho tới tận bân giờ gã vẫn không thể hiểu được – một nụ
cười, tên sát thủ ngập chìm trong ngọn lửa đỏ nhưng hắn lại mỉm cười đầy khoái trá khi nhìn về phía Dante.
Sẽ chẳng có gì đáng phải khơi gợi lại mọi chuyện nếu nó không liêu quan
tới khẩu Colt King Cobra, tên sát thủ đó cũng sở hữu một thứ bị nguyền
rủa giống như khẩu Colt mà Dante đang sở hữu, có lần hắn đã kể về nó với mọi người trong nhóm và gã vẫn còn nhớ rất rõ chuyện này.
- Này… NÀY DANTE!
Giọng nói khiến gã giật mình nhìn lên, vừa đúng lúc gã áp sát mặt mình
vào một cây cột điện lớn, nếu không có câu nói của Elly thì trán của gã
chắc đã có thêm một cục u nho nhỏ. Dante bước qua một bên, tránh cây cột điện và liếc nhìn cô nàng Vampire một cách ngại ngùng.
- Đang nghĩ gì thế? – Elly chay mày lên tiếng.
- Tôi đang nghĩ về thứ giống với khẩu Colt mà trước đây tôi từng thấy. – Dante thành thật trả lời.
Hai người đi qua bốn dãy phố, càng ngày những căn nhà hai bên đường càng trở nên đẹp đẽ, có vẻ như càng gần trung tâm thì sự cầu kì càng trở nên quan trọng, nơi này chắc chỉ dành cho những kẻ có địa vị trong thành
phố sinh sống. Những bộ quần áo mọi người dân sống ở khu này cũng chỉnh
chu và sạch sẽ hơn nhiều so với lớp người sống ở vùng cách xa trung tâm. Phong cách ăn mặt đơn giản và có phần lôi thôi của hai người khiến cho
người dân ở nơi này chú ý, những tầng lớp dưới thường rất ít khi tới
đây. Tuy nhiên, Dante và Elly chẳng để ý tới điều đó, họ tiếp tục đi qua thêm một dãy phố nữa và đặt chân tới đường Zerone 8. Nằm ở số hai là
một biệt thự khá đẹp được xây theo phong cách cổ điển kết hợp giữa mái
vòm và những trụ đá lớn, cùng cánh cổng bằng đồng được chạm trổ tinh
xảo, rộng sáu mét cao tới hơn ba mét cũng đủ nói lên địa vị của chủ nhân ngôi nhà.
- Giờ thì sao? – Elly lên tiếng.
- Tìm một nơi đủ cao để quan sát.
Ánh mắt của Dante nhanh chóng hướng về sân thượng của một căn nhà nằm
đối diện với biệt thự của tay chủ tịch Loong. Gã tiếp tục nhìn xung
quanh và thấy rằng có một con hẻm ở ngay gần ngôi nhà, đây là một thuận
lợi không nhỏ. Dante không chút chần chừ tiến về phía con hẻm nằm ngay
trước mặt, Elly lặng lẽ bước theo phía sau.
Giờ đã là sáu giờ chiều, những áng mây được đổi màu bởi hoàng hôn đang
buông xuống, vài cơn gió nhẹ lướt trên mái tóc vàng của Elly khi cô tiến vào trong con hẻm cùng với Dante. Con hẻm này khá dài, nó được thông
với một con phố khác, vài người vẫn đang qua lại trong con hẻm, họ đều
liếc nhìn rồi vội vã bước nhanh để tránh xa hai người.
- Có vẻ như chúng ta gây chú ý khi xuất hiện ở đây thì phải? – Dante lên tiếng trong khi đưa mắt nhìn quanh.
- Chắc do phong cách ăn mặc! – Elly nhận định trong khi ngoái nhìn một bà cô mặc bộ đồ vàng ởn diêm dúa đi lướt qua.