Tôi nhìn thấy Elly khóc, những
giọt nước mắt cay đắng lăn dài trên gò má, có lẽ đây mới là những giọt
nước mắt thật sự của cô ta. Elly nói tới đây để cứu anh trai mình, như
sự thật thì còn lớn hơn thế rất nhiều, cô ta muốn cứu lấy cả giống loài
của mình. Nếu tôi đứng vào vị trí của cô ta thì liệu tôi có tin tưởng
một trong những kẻ thù của mình không? Tôi chẳng tin vào lập luận của cô ta nhưng không thể phủ nhận những điều cô ta nói về con người, khai
thác – tận thu – phá hủy rồi lại di chuyển tới một vùng đất mới và bắt
đầu lại quy trình. Trong suốt chiều dài lịch sử, loài người đã kiến tạo
lên những công trình vĩ đại, những tác phẩm nghệ thuật sống mãi với thời gian cùng hàng ngàn sự sáng tạo khác nhưng tất cả những điều đó cũng
không thể che mờ đi tội ác lớn nhất – Sự hủy diệt, con người dường như
được sinh ra để gắn liền với sự hủy diệt. Mặc dù là một con người nhưng
tôi chưa từng ủng hộ những gì mà loài người đã và đang làm, nó không
giống với sự phát triển, nó giống sự cai trị nhiều hơn. Thèm khát quyền
lực và muốn sở hữu mọi thứ, áp đặt và bắt buộc mọi thứ phải phục tùng.
Tôi vẫn lặng lẽ đứng và quan sát, tôi có thể mặc kệ cô ta cho gã chủ
tịch đó xử lí, dù sao cô ta cũng đã làm một việc thật quá đáng với tôi.
Nhưng nếu cô ta thất bại, và thứ mà tên Loong đó tạo ra có thể hủy diệt
loài Vampire thì đó có thật sự là một hướng đi đúng đắn cho loài người.
Tôi chẳng biết, dù sao đó cũng không phải là thứ bản thân tôi muốn quan
tâm. Tiếng chửi rủa yếu ớt của Elly vang lên trước khuôn mặt khinh khỉnh của gã chủ tịch, cô ta trở nên thật yếu ớt và bất lực. Tôi đã nghĩ khi
nhìn thấy cô ta khổ sở như vậy thì bản thân hẳn sẽ cảm thấy hả hê và vui sướng, nhưng hiện tại thì cảm xúc của tôi chỉ là khó chịu và bức bối.
Rồi những hình ảnh đó lại hiện lên trong tâm trí, lại là cô ấy, chết
tiệt, tại sao lại là đúng lúc này chứ, ả Vampire kia thì liên quan gì
tới Lena. Càng nhìn Elly đang cố gắng chống cự lại mấy tên vệ sĩ lôi cô
ta đứng dậy thì những hình ảnh mà tôi muốn quên đi lại càng đầy ắp trong trí não.
- Trói nó lại, nó sẽ một chú chuột bạch đáng yêu giúp sản phẩm của ta
trở nên hoàn thiện! – Tên chủ tịch ra lệnh trong khi châm một điếu
thuốc.
Hai tên vệ sĩ ra sức khống chế Elly còn một tên thì nhanh chóng giao
tuýp mẫu vật cho gã chủ tịch, cầm đứa con cưng của mình trên tay Loong
thở phào nhẹ nhõm, chắc chắn hắn sẽ rất khổ sở thậm chí phát điên nếu
thứ này biến mất vĩnh viễn.
…..
Gã chủ tịch mỉm cười đắc ý, chậm rãi giương nguyên mẫu lên trước mặt để ngắm nghía, hắn không quên xuýt xoa kiệt tác của mình.
- Tuyệt đẹp, nhưng những điều con sắp làm được thì còn lộng lẫy hơn gấp nghìn lần!
Trong giây phút tưởng chừng như đã cầm chắc chiến thắng trong tay, một
khoảnh khắc lơ đãng của toàn bộ nhóm người, một bóng đen lao xuống từ lỗ hổng trên trần, tốc độ của kẻ này nhanh tới mức chẳng ai kịp nhìn ra sự xuất hiện của hắn cho tới khi Loong kinh hãi nhận thấy nguyên mẫu biến
mất ngay trước mắt mình.
Sau khi cướp lấy nguyên mẫu, Dante lao về phía hai tên vệ sĩ đang cố
gắng khống chế Elly, trong tích tắc hai tên này nhanh chóng bị đánh văng về hai hướng. Mất thăng bằng, cô nàng Vampire khụy xuống một cách vô
lực, tuy nhiên một cánh tay rắn chắc đã luồn qua eo để giữ cô đứng vững, sau đó Dante nhẹ nhàng để Elly ngồi xuống dựa lưng vào góc tường.
Brone là người đầu tiên có phản ứng với tình hình trước mắt, hắn lập tức lao về phía Dante, cú đấm như một chiếc chùy sắt tức thì được bổ thẳng
xuống. Brone là một người đột biến, năng lực của hắn khiến cho da cứng
như sắt thép ngay cả một viên đạn cũng không thể xuyên thủng, không
những thế phản xạ của hắn cũng vô cùng linh hoạt, trong nhóm vệ sĩ thì
Brone là kẻ có thực lực mạnh nhất. Dante xoay người đối mặt với tên vệ
sĩ hộ pháp, hiện tại khả năng cảm nhận của gã nhạy bén vượt xa mức độ
thông thường. Dante siết mạnh lòng bàn tay, gã đã sớm chuyển sang trạng
thái Bạo Huyết – Dồn phần lớn lực lượng của bản thân vào hai cánh tay,
ngay khi cánh tay to lớn của Brone đang ở trên không, Dante liền đấm
thẳng vào khuỷu tay của đối phương để chặn đứng toàn bộ sức mạnh từ đòn
đánh, phản lực khiến cho cánh tay hất ngược trở lại. Không dừng lại ở
đó, Dante căng người và thúc mạnh cùi chỏ vào giữa ức của Brone, cú đánh khiến cho tên vệ sĩ to lớn phải loạng choạng lùi lại phía sau. Mặc dù
có lớp da như tường đồng vách sắt nhưng nội tạng của Brone vẫn không thể chịu nổi áp lực mạnh mẽ từ cú đánh của Dante, Bạo Huyết đẩy sức mạnh cơ thể lên tới một tầm cao đáng sợ. Tuy nhiên, Dante cũng cảm thấy nhức
buốt ở những chỗ va chạm, hệt như gã đánh vào một chiếc cột thép, nhưng
với khả năng phục hồi nhanh chóng của gã thì đó không phải là một điều
đáng lo.
Toàn bộ gần ba mươi tên vệ sĩ có mặt trong gian phòng lập tức rút súng
hướng về phía Dante, ngoài ra ánh mắt của Elly cũng đang hướng về phía
gã, một ánh mắt chứa đầy sự khó hiểu.
- Sao… có thể là mày? – Loong tròn mắt như thể đang nhìn vào một thứ gì đó không có thật.
- Tại sao à? Có thể là do mấy con chó của ông chưa đủ lớn để gặm được
xương người. – Dante khẽ nhếch mép, khinh khỉnh nhìn về phía tên chủ
tịch.
Gân xanh nổi đầy trên hai thái dương của Loong, cái cảm giác lấy lại
được rồi sau đó lại bị kẻ khác giật khỏi tay quả thực không dễ chịu chút nào.
- Tao không biết mày làm thế nào để thoát được, nhưng dám bước vào đây
thì đúng là một lựa chọn ngu ngốc nhất của mày. Tốt nhất nên trả lại nó
cho tao, và sau đó tao sẽ cho mày một cái chết nhẹ nhàng và nguyên vẹn. – Gã chủ tịch vứt điếu thuốc xuống đất, nghiến răng hăm dọa, trong khi
thuộc hạ của hắn đều đã để ngón tay lên cò súng.
Dante nở một nụ cười đầy mỉa mai khi quét mắt nhìn qua đám người đông đảo trước mặt.
- Chẳng ai ngu ngốc đến mức đứng trước hang hổ mà không giăng sẵn bẫy cả, thưa ngài chủ tịch đáng kính.
- Mày nói sao? – Loong khẽ chau mày.
Dante khịt mũi trong khi tiến lên phía trước một bước.
- Tòa nhà này khá nát rồi, và ông thử nghĩ xem sẽ ra sao nếu vài trụ
chính của tòa nhà bị tác động một lực nhỏ như thuốc nổ chẳng hạn?
Lập tức một làn sóng hoang mang hiện rõ trên khuôn mặt của toàn bộ nhóm
vệ sĩ có mặt trong phòng, bọn họ hiểu tên thanh niên trước mặt định nói
tới điều gì.
- Mày đừng tưởng lừa được tao, người của tao đã vây kín toàn nhà này, các tầng đều có kẻ canh giữ…..
Không để cho đối phương kịp nói hết, Dante lập tức chặn họng, gã luôn
biết cách làm cho kẻ thù buộc phải tin vào những điều mình nói, những
thứ giả dối nhưng trông như thật.
- Đừng cố gắng trấn an mấy thằng đàn em của mình, cứ nhìn qua cửa sổ đi rồi ông sẽ thấy người của ông đang vây kín thế nào!
Một tên vệ sĩ vội vã ngó qua cửa sổ và nhìn xuống khoảng đất trống phía
bên dưới, mặt hắn tái mét khi nhìn thấy những cơ thể nằm la liệt trên
đất, một kẻ còn đang gục trong vũng máu. Tên vệ sĩ ấp úng lên tiếng.
- Người của chúng ta đều đã…..
- Tôi đã hỏi chúng mình có được vào đây không và chúng đã từ chối. –
Dante bình thản lên tiếng, rồi nhún vai như thể đây là một việc bất đắc
dĩ.
Gã chủ tịch sa sầm nét mặt, hắn cảm thấy sắp tức đến ói máu.
- Tao… vẫn có thể giết mày, ngay lập tức!
- Tốt thôi, một mạng đổi lấy ba mươi mạng tính ra cũng khá có lãi đấy.
Dante đút tay vào túi quần và vờ như đang nắm vào một bộ điều khiển, tay còn lại vẫn cầm tuýp nguyên mẫu, gương mặt của gã vui vẻ như thể đang
đi dạo, không hề có bất cứ biểu hiện nào của sự lo lắng hay lép vế.
Không gian trở nên yên lặng trong chốc lát, mặt đối mặt, cùng với những
suy tính riêng ở trong đầu mỗi người. Elly vẫn lặng lẽ quan sát, cô nghĩ nát óc nhưng vẫn không thể hiểu được gã đàn ông đang đứng ngay trước
mắt mình, tại sao sau tất cả những gì cô đã gây ra hắn vẫn cứu cô, tại
sao?
- Tốt nhất ông nên bảo người của mình hạ vũ khí xuống, bởi vì tôi là một người dễ sợ hãi và hay bị run tay. – Dante lên tiếng phá vỡ bầu không
khí ngột ngạt.
Gã chủ tịch lườm lườm nhìn cái gai ngay trước mắt, hắn tự rủa tại sao
không cho thằng ranh kia một viên đạn khi bản thân có cơ hội mà lại phải nhờ tới mấy thằng vệ sĩ ăn hại. Lũ toi cơm, nuôi chúng béo như những
con lợn để rồi làm chó trông nhà cũng chẳng xong, giờ thì đến việc giết
một thằng nhãi cũng bất thành, Loong thực sự đang suy xét về sự tồn tại
của đám vệ sĩ sau khi trở về. Gã chủ tịch phẩy tay, những tên vệ sĩ nhìn nhau trong vài giây rồi từ từ hạ vũ khí, chúng chẳng hề muốn bản thân
bị chôn ở cái nơi khỉ ho cò gáy này chút nào và thật may mắn là ông chủ
của chúng đã có một quyết định sáng suốt.
- Vì sao, vì sao cậu lại giúp nó? Nó chỉ là một ả Vampire không hơn
không kém, cậu cũng là con người, chẳng lẽ cậu không muốn giúp chúng ta
trở nên an toàn sao? – Loong hạ giọng thấy rõ, ông ta đang chuyển sang
kế hoạch thuyết phục đối phương.
Dante thở dài, gã liếc mắt nhìn về phía Elly và bắt gặp khuôn mặt nhợt nhạt đang chứa đựng sự khó hiểu tới mơ hồ của cô.
- Loài người không cần sự an toàn, chúng ta không bị đe dọa bởi những
loài khác, chúng ta đang tự đe dọa chính mình. Hủy diệt bất cứ giống
loài nào gây hại cho chúng ta không phải là cách hòa nhập và tồn tại
song song với thế giới này. Hãy đi những bước đi có tầm nhin xa hơn nếu
ông thực sự nghĩ tới loài người. – Dante chậm rãi lên tiếng.
- Cậu đang đùa tôi chắc! Làm sao cậu có thể đi qua cơn mưa mà không làm
ướt giầy? Làm sao cậu bước hết con đường nếu không dọn hết những vật cản trên lối đi và làm sao cậu có thể trở thành vua nếu đôi tay không vấy
máu, chàng trai? Chúng ta chỉ làm những điều cần thiết để giống loài của mình có thể tồn tại, những kẻ yếu đuối sẽ phải bị đào thải, như thế có
gì là sai?