Bất Diệt

Chương 117: Chương 117: Chương 38




Băng động có diện tích vô cùng rộng lớn nằm trong lòng một ngọn núi băng, được chia làm nhiều tầng chạy sâu dưới lòng đất. Những cột sắt khổng lồ được trạm khắc các biểu tượng cổ xưa là thứ giúp cho băng động đứng vững qua ba thế kỉ, một thời nó từng là những viên gạch tô vẽ lên sự tráng lệ của tòa lâu đài hùng vĩ, khi mà loài Wolfman còn ở thời kì thống trị. Trên khắp các tường băng đều có các bức tranh được trạm trổ rất công phu và tỉ mỉ, chúng kể về khởi nguồn, sự hình thành và phát triển của loài Wolfman. Bức tranh về trận Stormborn đặt ở đại sảnh được khắc lớn nhất, kĩ càng nhất để có thể lột tả được sự bi tráng của nó, đó là một nỗi nhục và cũng là một lời nhắc nhở cho tất cả các thể hệ sau này – Báo thù.

Ngay từ lúc sinh ra những đứa trẻ Wolfman đã được huấn luyện để trở thành những chiến binh bất bại, chúng được tôi luyện trong máu và lửa, giữa băng và gió, sự dẻo dai và mạnh mẽ của loài Wolfman khiến cho bất cứ kẻ thù nào cũng phải kính nể. Khi một đứa trẻ đủ mười lăm tuổi, chúng phải vượt qua một thử thách để chính thức trở thành một chiến binh thực thụ - Đối mặt với Sói Chúa. Chúng sẽ bị giam trong động thiêng trong ba ngày, hang động này được ngự trị bởi Sói Chúa, nhiệm vụ của kẻ bị nhốt tại động thiêng là trong vòng ba ngày phải lấy được một viên đá và sống sót cho tới lúc cửa động mở ra. Viên đá mà chúng lấy được sẽ quyết định chúng giữ chức vụ lớn hoặc nhỏ trong bộ máy của đế chế Wolfman, có những viên đá có thể lấy được dễ dàng, có những viên được đặt ở những nơi vô cùng hiểm yếu, còn nếu kẻ nào có thể lấy được viên đá đeo trên cổ của Sói Chúa thì nó sẽ trở thành Sói Đen – Vua của loài Wolfman. Và khi đã vượt qua được thử thách, đứa trẻ sẽ được trao cho một chiếc áo choàng làm bằng lông sói, chiếc áo choàng này đã được các thầy tế sử dụng ma thuật để tạo ra, nó giúp cho kẻ khoác nó trở thành một con sói khổng lồ - Một chiến binh hoang dã.

Với quân đoàn thiện chiến của mình, loài Wolfman đã từng là những kẻ thống trị, khiến kẻ thù phải run sợ mà cúi đầu, đã có lúc loài người chỉ như những con vật nuôi của họ. Nhưng rồi tới khi con người trỗi dậy, thì ngay đến các chiến binh mạnh mẽ của Wolfman cũng không thể ngăn cản. Và gần đây nhất, một trận chiến mà loài Wolfman phải gạt bỏ sự kiêu hãnh của mình để tạo một liên minh với những giống loài khác nhằm hủy diệt con người, nhưng đó lại là cú ngã đau nhất trong lịch sử tồn tại của họ. Sau trận chiến đó, nội bộ của loài Wolfman đã rạn nứt, lãnh chúa của các gia tộc đấu đá lẫn nhau để giành lấy ngôi vua, kẻ nào cũng cho rằng bản thân mới xứng đáng là người đứng đầu của giống loài. Có những trận chiến đã nổ ra, phần thắng chẳng nghiên hẳn về phe nào, vì thế sau một thời gian tranh đấu không có kết quả các lãnh chúa đã kí các hiệp ước, chia cắt Băng Địa làm tám vùng đất, mỗi lãnh chúa trở thành vua của một vùng.

Bốn con người bước đi trong đại sảnh của nhà Wrokryss, một việc chưa từng có tiền lệ trước đây, Tom bình thản lướt ánh mắt qua những bức tượng cao tới ba mét xếp dọc lối đi, những bức tượng này khắc họa các công thần đã tạo dựng và đặt nền móng cho giống loài Wolfman. Đại sảnh rộng lớn này có thể chứa tới cả ngàn người, khoảng trần đồ sộ được tạo bởi những băng nhũ nhấp nhô trông qua như thể một bàn chông, trên vài băng nhũ lại được treo những viên quang thạch tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp và dịu nhẹ xuống toàn bộ đại sảnh. Ba người bước theo phía sau Tom, khuôn mặt họ có chút lo lắng khi liếc nhìn những con sói to lớn lầm lũi bước phía sau cùng hàng chiến binh dữ dằn chạy dài từ cổng lớn tới ngôi báu của nhà Wrokryss. Mặc dù ba người biết rõ khi đi với Tom chắc chắn họ luôn được an toàn nhưng bản năng vẫn khiến họ phải cảnh giác.

Cuối cùng bốn người cũng dừng lại theo sự ra lệnh của hai chiến binh, Tom chỉ cách ngôi báu chừng hai mươi bước chân. Từ mặt đất lên tới ngôi báu là một bậc tam cấp khá cao, chắn trước bậc tam cấp này là hai chiến binh cao lớn như gấu lăm lăm ngọn giáo trong tay, sẵn sàng xiên thủng tim bất cứ kẻ nào có ý định tiến gần ngôi báu hơn nữa. Phía trên cao, một vị vua đang hướng mắt nhìn xuống, ông ta ngồi trên ngôi báu được tạo bởi thép đen một cách vô cùng thoải mái. Loài Wolfman không bao giờ mặc áo, bởi họ muốn khoe ra những chiến tích trên cơ thể mình, họ chỉ mặc quần đi giày và khoác áo choàng lông sói, ngoài ra Wolfman còn có một tục lệ đó là tết tóc theo địa vị của bản thân. Wrokryss Saman – Vua của gia tộc Wrokryss có một khuôn mặt vuông vức, lông mày dày dặn cùng bộ râu quai nón khiến ông ta lúc nào trông cũng rất đáng sợ, hốc mắt trũng sâu làm nổi bật đôi mắt xanh dương lấp lánh của Saman, đôi mắt như thể nhìn thấu tâm can kẻ đối diện. Bộ ngực trần vạm vỡ cùng đôi tay cuồn cuộn cơ bắp chứa đầy những vết sẹo và những hình xăm kì lạ, chỉ cần nhìn vào đó những kẻ khác tự khắc sẽ biết Saman đã trải qua bao nhiêu cuộc chiến. Mái tóc dài tới eo của Wrokryss Saman được tết làm chín nhánh, bắt đầu từ trán chạy dọc cho tới đuôi tóc, các chiến binh thông thường chỉ có thể tết tóc làm ba đuôi. Chiếc áo choàng lông sói màu đen sẫm phủ trên hai vai của nhà vua như hòa cùng vào màu của ngôi báu.

- Ngươi có thứ gì cho ta? - Vị vua của gia tộc Wrokryss cất giọng nhè nhẹ như thể ông ta đang ngái ngủ.

- Tôi không có thứ gì cho ngài! – Tom mỉm cười vui vẻ trong khi lên tiếng.

Câu trả lời khiến đôi mắt của Saman mở lớn thêm một chút, ông ta khẽ chau mày và liếc nhìn về phía kẻ tâm phúc đang đứng ngay cạnh mình. Gã đàn ông có nước da ngăm đen và nhỏ bé có chút sợ hãi khi nhận lấy ánh mắt của nhà vua, gã thì thầm điều gì đó rồi nhanh chóng lùi lại một bước. Wrokryss Saman chống tay lên cằm, cất giọng đều đều.

- Nếu không có thứ gì dành cho ta, thì ta không nghĩ ngươi đủ mạng để bước vào tới đây!

Mặc dù câu nói không hề có chút điểm nhấn nhưng ẩn ý sâu xa phía trong rõ ràng là một sự đe dọa, hiển nhiên Tom cùng ba người của gã hiểu rõ điều này.

- Tôi không đến để cho, tôi đến để trao đổi, thưa ngài! – Tom thận trọng đáp lại.

Nhà vua ngồi thẳng dậy, dựa lưng vào ngôi báu được tạo ra từ thép đen huyền bí, ông ta nhếch mép mỉm cười như thể đang chế giễu bốn con người nhỏ bé đứng trước mặt mình.

- Trao đổi? Ngươi dựa vào đâu để khiến ta trao đổi với ngươi?

Tom không trả lời, gã lôi từ trong người ra chiếc hộp gỗ và chậm rãi mở nó ra, ngay khi nắp hộp được mở, tất cả các chiến binh có mặt trong đại sảnh đều vội vã cúi đầu, tên thầy tế đứng cạnh nhà vua cũng không hề ngoại lệ, sự căng thẳng nhanh chóng bao trùm toàn bộ đại sảnh, nhiều kẻ còn chẳng dám thở mạnh, tất cả đều im lặng. Lúc này, chỉ một người có thể phá vỡ sự im lặng này, đó chính là nhà vua, nhưng Wrokryss Saman đang hoàn toàn bất động, đôi mắt xanh dương sâu thẳm của ông ta trừng trừng nhìn vào vật được đặt trong chiếc hộp gỗ tầm thường. Lí do khiến sau trận chiến ở Stormborn các gia tộc Wolfman lại quay ra tàn sát lẫn nhau cũng là vì vật này – Vương Thạch.

Kẻ nào lấy được Vương Thạch từ cổ của Sói Chúa, kẻ đó sẽ trở thành vua và được quyền lựa chọn người kế vị tiếp theo của mình. Nếu nhà vua không thể chọn ra người kế vị tiếp theo vì bất kì nguyên nhân nào, Vương Thạch sẽ trở lại với Sói Chúa và chờ đợi vị vua mới. Tại trận Stormborn, vua của loài Wolfman đã ngã xuống, Vương Thạch cũng theo ông ấy mà biến mất trong lúc chiến loạn, chính điều này đã khiến các lãnh chúa sau khi rút về Băng Địa đã đồng loạt nổi dậy đòi trở thành vua. Vương Thạch ngoài tác dụng chứng tỏ quyền uy của vua thì nó còn có một năng lực khác – Hiệu triệu Sói Chúa.

Viên đá đặt trong hộp gỗ chỉ để vừa lòng bàn tay, nó có hình dạng gần giống như chiếc móng vuốt và trong suốt như pha lê, trong lõi của nó có hàng ngàn các lân tinh màu tím đen không ngừng tỏa ra các tia sáng lấp lánh, phần đầu của nó được khoét một lỗ nhỏ để người sở hữu có thể đeo trên cổ.

Wrokryss Saman sau một hồi trầm ngâm liền lên tiếng.

- Ngươi tìm thấy nó ở đâu?

- Stormborn, thưa ngài! – Tom đáp.

- Làm cách nào ngươi tìm được nó? – Giọng nói của nhà vua dần trở nên nặng nề.

- Tôi không nghĩ cách tôi tìm ra nó quan trọng bằng việc hiện tại nó đang ở đây, trước mặt ngài. – Gã tiếp tục trả lời không chút lúng túng.

Saman đứng dậy, tiến về phía trước vài bước, đôi mắt của ông ta vẫn không rời khỏi Vương Thạch.

- Vậy làm thế nào ngươi biết nó là thứ có giá trị với ta?

- Điều đó có ảnh hưởng tới quyết định của ngài về vụ trao đổi này không? – Tom khẽ nheo mắt và nhìn thẳng về phía nhà vua.

Wrokryss Saman không trả lời, ông ta lướt mắt nhìn qua bốn người như thể đang muốn nhìn xuyên qua tim của họ.

- Ngươi muốn trao đổi thứ gì?

- Tôi muốn mượn năm trăm chiến binh tinh nhuệ nhất của ngài. – Tom cất Vương Thạch trở lại dưới lớp áo lông dày dặn.

“Ngươi điên rồi!” – Tên thầy tế cao giọng lên tiếng, hắn vội vã tiến lại gần nhà vua.

- Điều này không thể được, chúng ta không…..

Chưa kịp nói hết câu thì Saman đã giơ tay ra hiệu cho hắn lùi lại, tên thầy tế miễn cưỡng lùi lại nhưng ánh mắt thù địch thì vẫn hướng thẳng về phía Tom.

Nhà vua bước qua bậc tam cấp, ông ta tiến gần về phía bốn người.

- Ngươi biết mình vừa yêu cầu điều gì chứ? – Wrokryss Saman trầm giọng.

- Năm trăm chiến binh và phải là tinh nhuệ nhất trong đội quân của ngài. – Gã đáp lại rõ ràng từng chữ.

Saman chỉ còn cách Tom chưa tới bốn bước chân, so về ngoại hình gã thanh niên này chỉ cao tới cổ của nhà vua, cả bốn người trông chẳng khác nào mấy đứa trẻ con khi đứng cạnh Saman.

- Ngươi nghĩ ta sẽ trao năm trăm binh sĩ của ta vào tay ngươi, một con người sao?

- Với vật này tôi tin rằng nó có giá bằng tính mạng của cả nghìn chiến binh, thậm chí là vô giá. Vì vậy, khi tôi nói chỉ mượn của ngài con số năm trăm thì ngài đang tham gia một vụ làm ăn không thể tuyệt vời hơn! – Tom mỉm cười một cách vô cùng tự tin.

Nhà vua cũng mỉm cười, ông ta đảo mắt nhìn về phía các binh sĩ của mình đang đứng dọc hai bên sau đó lại đối mặt với gã thanh niên ngạo mạn.

- Tại sao ta phải trao đổi trong khi ta có thể lấy được nó ngay tại đây?

Cánh cổng tiến vào đại sảnh bỗng đóng sầm lại phía sau lưng bốn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.