Bất Diệt

Chương 62: Chương 62: Cội nguồn của sức mạnh (3)




- Tôi nhìn thấy khí của cậu, nó còn khá trẻ, thông qua điều đó tôi có thể dễ dàng nhìn ra cậu bao nhiêu tuổi. Còn việc vì sao tôi bị giam ở một nơi thế này với tuổi đời gần tới ba chữ số thì đó là một câu chuyện khá dài mà tôi cũng không muốn nhắc lại. Cậu biết đấy, bất kì ai cũng có những kí ức tồi tệ của riêng mình.

Người đàn ông trong bóng tối trả lời với một chất giọng buồn bã, trong câu nói của ông ta Dante loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dài rất nhỏ. Gã khẽ cựa mình thật chậm để tránh cho cơn đau hoành hành, vừa rồi khi tập luyện sự mệt mỏi đã át đi nỗi đau, nhưng giờ đây sau khi nghỉ ngơi thì cơn đau đang tăng lên gấp đôi so với ban đầu.

- Vậy là chúng ta đều có những kí ức tồi tệ, một điểm chung tuyệt vời đấy. – Dante cười khổ cất tiếng.

- Có vẻ như cơn đau đang trở lại phải không?

- Phải, nhưng tôi sẽ quen nhanh thôi.

- Được rồi, để xem tôi có thể giúp được gì!

Takezo vui vẻ lên tiếng, ông ta chậm rãi tiến về phía gã thanh niên.

Dante không hề nghe thấy tiếng bước chân, gã chỉ nghe được những tiếng sột soạt của quần áo ma sát với mặt đất, nó tạo cho gã cảm giác đối phương đang kéo lê cơ thể trên đất chứ không giống như đang bước đi.

- Ông…không đi…ý tôi là… - Dante cảm thấy bối rối không biết hỏi thế nào.

- Tôi không còn đôi chân để bước đi. – Người đàn ông hiểu gã muốn nói tới điều gì.

- Không còn…ra vậy…tôi xin lỗi.

Một cảm xúc kì lạ dâng trào trong suy nghĩ của Dante, gã cảm thấy số phận người đàn ông già nua này thật quá bi đát, chẳng hiểu sức mạnh nào lại khiến ông ta có thể lạc quan đến thế trong tình cảnh như vậy.

Tiếng sột soạt đã dừng lại, Dante cảm nhận được Takezo đã ngồi ngay bên cạnh mình.

- Cậu đưa tay ra xem nào.

Tuy rằng đã được lí giải về cái gọi là “khí” nhưng gã vẫn gần như không thể hiểu ông già này nhìn thấy được trong bóng đêm đặc kịt này như thế nào. Gã theo lời nói đưa tay ra bên cạnh, mặc dù chẳng biết đối phương sẽ làm gì nhưng gã không hề có chút nghi ngờ nào với con người này, có lẽ việc cùng cảnh ngộ đã tạo nên sự tin tưởng.

Ngay lập tức bốn ngón tay thô ráp nhưng khá ấm áp chạm vào cổ tay của Dante, giống như các thầy lang ngày xưa bắt mạch cho bệnh nhân vậy.

- Ông định giúp thế nào?- Dante tò mò hỏi, ngoài việc cảm thấy bàn tay của Takezo, gã hoàn toàn không thể nhìn thấy khuôn mặt của ông ta, mặc dù chắc chắn ông ta đang ngồi ngay bên cạnh.

Ông già không trả lời, các ngón tay thỉnh thoảng lại chuyển động như thể tìm kiếm thứ gì đó trên cổ tay của Dante. Một phút trôi qua, Takezo mới đột nhiên thốt lên.

- Không… thể tin được!

- Cái gì thế? – Dante giật mình hỏi lại.

- Cơ thể cậu….nó quá khác thường.

- Tưởng ông nói tới điều gì, bị đánh ra bã thế này thì bình thường làm sao được. – Gã thở hắt một cái sau câu nói.

- Dòng khí trong cơ thể cậu không bị bào mòn, mặc dù nó chưa kết nối với nguồn nhưng tự bản thân nó vẫn có thể sản sinh ra các dòng khí lưu chuyển trong cơ thể. Tôi chưa từng thấy cũng như đọc qua các ghi chép nào về điều này. – Giọng nói của Takezo tràn ngập sự bàng hoàng.

- Tôi không hiểu! – Dante dùng cánh tay còn lại gãi gãi cằm.

- Khí trong cơ thể con người nếu chưa kết nối được với nguồn thì qua thời gian nó sẽ bị bào mòn và dần suy kiệt, dẫn tới tình trạng cơ thể dần trở nên yếu đi, và tới một thời điểm mà dòng khí trong mỗi người hoàn toàn biến mất thì cơ thể họ rất dễ mắc phải vô số những căn bệnh chết người rồi nhanh chóng qua đời. Khí nếu nói dễ hiểu chính là một lớp lá chắn bảo vệ chúng ta khỏi vô vàn những sự nguy hiểm từ mọi thứ xung quanh, tùy vào kết cấu khí của mỗi người mà sự bào mòn diễn ra nhanh hoặc chậm. Muôn thú cùng cây cối ngay khi nó được sinh ra đã có thể kết nối đến nguồn, đó là lí do vì sao có những loài động vật hay cây cối có thể sống tới vài trăm năm. Con người tuy rằng có trí thông minh vượt trội, làm chủ được muôn thú cùng cỏ cây nhưng chúng ta lại không thể kết nối đến nguồn.

- Nói như vậy nếu kết nối được với nguồn thì sẽ bất tử?

- Không, dù cho có kết nối được với nguồn thì khí trong cơ thể vẫn sẽ bị bào mòn nhưng với tốc độ giảm xuống mức thấp nhất. Tùy vào sự cảm ngộ về khí của mỗi người mà dòng khí từ nguồn rót vào trong cơ thể sẽ nhiều hoặc ít, nhưng dòng khí rót vào luôn luôn nhỏ hơn dòng khí bị bào mòn trong cơ thể. Đó là lí do những người ngộ được khí thường sống rất thọ từ một trăm năm mươi tới hai trăm tuổi, thậm chí còn hơn.

- Hai trăm tuổi…. – Dante thật sự không dám tin vào điều này.

- Nhưng…cậu thì lại quá khác biệt. Cậu chưa hề kết nối đến nguồn, dòng khí của cậu lại có thể tự sản sinh, hơn nữa hình như cậu còn từng sử dụng khí rất nhiều nhưng cơ thể cậu lại có thể tự bù đắp dòng khí vừa thiếu hụt. Có khi nào….

Takezo đang nói thì giọng của ông ta nhỏ dần rồi im bặt, Dante mặc dù ngồi ngay cạnh nhưng nếu không phải tay ông ta vẫn đặt trên cổ tay của gã thì gã còn tưởng người đàn ông kì lạ này đột nhiên biến mất cũng nên.

Sự biểu cảm qua giọng nói của người đàn ông đang ngồi cạnh khiến Dante càng lúc càng cảm thấy khó hiểu pha lẫn với sự tò mò.

- Vậy cuối cùng thì cơ thể tôi….khác biệt thế nào?

Gã phải đợi tới năm phút sau mới nghe thấy câu trả lời, Takezo nói bằng một chất giọng cứng nhắc như thể chính bản thân ông ta cũng không tin vào điều mình vừa nói.

- Tôi đang nghĩ…có khi nào cậu là một phần của…nguồn.

- Sao? Một phần của nguồn ư ? – Dante chỉ thấy khó hiểu chứ không thể thấu hết sự to lớn của câu nói từ người đàn ông kì lạ ngồi cạnh.

- Vạn vật đều chỉ là các chấm nhỏ được ban phát những dòng khí từ nguồn, giống như những chiếc lá được cung cấp sự sống từ rễ cây. Trong lịch sử phát triển của những người theo đuổi cội nguồn của khí chưa hề ghi nhận một trường hợp nào bản thân có thể tự sinh ra khí, chỉ có nguồn mới thể làm được điều đó. Cậu không phải là một chiếc lá, cậu ….là một phần của rễ cây. – Giọng nói của Takezo run run tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn.

- Ông nói tôi mới nhớ là bản thân tôi không hề bị già đi. Sau khi tôi tìm ra Skillz của mình vào lúc tôi mười tám tuổi thì từ đó đến nay cơ thể tôi luôn luôn giữ nguyên không hề thay đổi cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. – Dante trầm ngâm lên tiếng.

- Skillz sao? Năng lực của cậu là gì? – Takezo chợt hỏi.

- Tự phục hồi, cơ thể tôi có khả năng tự phục hồi các vết thương dù lớn hay nhỏ. – Gã nhún vai đáp.

Takezo cười lớn và ngân dài, một điệu cười vô cùng sảng khoái.

- Ông cười cái gì?

- Chàng trai, cậu nhầm rồi, đó không phải dị lực, đó là khả năng của khí. Thật không ngờ, cả đời tôi có nghĩ cũng không thể ngờ. – Ông ta tiếp tục cười vang.

- Chẳng hiểu ông nói gì, tôi đã bị mấy tay quản giam tiêm một chất dịch khiến cho Skillz của tôi biến mất. Nếu khả năng của của tôi không phải là Skillz mà là “khí” như ông nói, thì sao chất kia vẫn có tác dụng?

- Hợp chất mà cậu bị tiêm là Collapse, nó kiềm hãm tất cả các dây thần kinh liên quan tới các hoạt động siêu năng, vì thế dù là gì thì cũng bị kìm hãm. Bản thân tôi cũng bị chúng tiêm hợp chất này nên mới không thể sử dụng được khí. Nhưng hợp chất này sẽ không thể kìm hãm được cậu lâu đâu, nếu đúng như tôi dự đoán thì chỉ cần một tháng là cơ thể cậu sẽ miễn dịch với Collapse. – Takezo phấn khởi giải thích, dường như ông ta đang bị kích động bởi thông tin thu thập được từ Dante.

- Làm sao ông biết?

Dante vừa nói hết câu thì từ bên ngoài gian phòng vang lên những tiếng bước chân nện mạnh trên cái cầu sắt. Takezo lập tức thì thầm vào tai của Dante.

- Cậu hãy nhớ kĩ, cơ thể chỉ là một lớp vỏ bọc, đừng để nó đánh lừa cũng như kìm hãm dòng khí trong cơ thể cậu. Khí giống như nước, nước không có hình dạng, nó vô hình nhưng bản chất lại hữu hình, hãy bỏ qua thể xác để nhìn vào sâu bên trong cơ thể, đừng để ý tới cảm xúc, hãy chú tâm tới dòng chảy.

- Tôi không….

Dante chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy tiếng sột soạt xa dần, người đàn ông kì lạ đã nhanh chóng trở về vị trí ban đầu của mình. Ngay sau đó là tiếng ken két của cánh cửa sắt được mở ra, những ánh sáng yếu ớt ùa vào trong phòng nhưng như thế cũng đủ khiến cho gã cảm thấy chói mắt đến mức không thể mở ra. Hai nách gã bị sốc lên một cách thô bạo bởi hai cánh tay lực lưỡng, Dante lờ mờ nhìn thấy ba bóng người, dựa vào hình dáng thì có thể thấy đây là ba tên quản giam.

Dante được lôi xềnh xệch ra ngoài, rồi tiếp cánh cửa sắt được đóng lại vang lên.

- Vì mày là phạm nhân mới tới, hơn nữa lại đang bị thương nên được châm trước chỉ bị biệt giam trong vài tiếng để cảnh cáo. Nếu còn tái phạm thì mày sẽ phải ở trong đó dài dài đấy thằng nhãi. – Tên quản giam đi trước cao giọng đe dọa.

- Thực ra chúng tao lo mày chết trong đó nhiều hơn! – Tên quản giam đang lôi Dante lên tiếng rồi kết thúc bằng một giọng cười lạnh lùng.

Đầu gã gục xuống để tránh những ánh đèn chiếu vào đôi mắt chưa quen ánh sáng, đôi chân kéo lê trên chiếc sàn sắt đã han rỉ, mặc dù vẫn đang bị cắn xé bởi vô số những vết thương trên khắp cơ thể nhưng Dante lại chẳng hề bận tâm, điều duy nhất gã nghĩ đến trong đầu lúc này là lời nói mà phút cuối người đàn ông kia cho gã. Nó có ý nghĩa gì và nó có tác dụng gì? Mọi thứ trở nên quá mơ hồ cũng như kì lạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.