Bất Diệt

Chương 57: Chương 57: Cúi đầu (1)




“Reng reng reng…..”

Những hồi chuông ngân vang khắp trong và ngoài các buồng giam, giờ đã là mười hai giờ trưa, cũng là lúc tới giờ ăn của các tù nhân.

Lão Soure tuy rằng tuổi đã xấp xỉ bảy mươi nhưng vẫn nhanh nhẹn như một chú sóc, nhảy tót từ giường trên xuống mặt đất mà không chút khó khăn. Bây giờ Dante mới nhìn rõ khuôn mặt và vóc dáng của lão già khó tính .

Lão có một dáng người loắt choắt, nhỏ con gầy gò nhưng trông vẫn rất rắn rỏi, làn da rám nắng và mái tóc hoa râm lưa thưa càng khiến cho Dante nhận ra lão là người dạn dày sương gió. Cái trán dô cùng sống mũi gãy là điểm nhấn duy nhất trên khuôn mặt của lão, một khuôn mặt chứa đầy nếp nhăn do sự bào mòn của năm tháng, nhìn mặt Soure là người ta có thể đoán ngay ra được tuổi của lão.

Dante lăn lộn trên giường mãi mà cũng chẳng ngủ được, đúng đến khi gã vừa thiu thiu thì tiếng chuông báo chết tiệt ngân lên. Gã nhỏm dậy thì lão già cùng phòng đã ở ngay trước mặt.

- Sao ông kêu buồn ngủ mà nghe chuông còn dậy nhanh hơn cả tôi là thế nào? – Dante cười khẩy, nói kháy.

- Hừ, liên quan gì đến mày! – Lão Soure khịt mũi, tiến tới gần cửa phòng giam.

Cánh cửa sắt tự động mở ra, ngay lập tức lão già nhanh chân rời khỏi căn phòng cứ như thể bị ma đuổi. Dante giờ mới vươn vai, mệt mỏi đứng dậy rồi chập chạp rời đi, vừa đi gã vừa lẩm bẩm – “Làm cứ như đang chết đói không bằng!”

Từ từ khu phòng giam chỉ cần đi qua một hành lang nằm bên phải là có thể tới ngay nhà ăn của trại. Khi Dante bước vào trong hành lang thì cũng có vài người vội vã chạy vụt qua, điều này làm cho gã có chút nghi hoặc, “Sao đứa nào cũng vội vã như thế? Chẳng lẽ đến muộn là hết suất ăn?” – Nghĩ đến đây bất giác Dante cảm thấy chột dạ, gã lập tức vắt chân lên cổ rời khỏi hành lang rộng lớn để tiến vào trong nhà ăn.

Trại giam được xây dựng vô cùng kiên cố, cách quản lí tù nhân cũng rất tiên tiến. Do tất cả các tù nhân đều đã bị mất đi Skillz nên với khả năng của họ thì chẳng thể gây ra chuyện gì to lớn, cho nên ở đây tính tự giác của tù nhân được đặt lên hàng đầu. Máy quay được đặt ở khắp mọi nơi để theo dõi nhất cử nhất động của các tù nhân, cứ đến đúng giờ quy định thì cửa phòng giam sẽ được mở ra và đóng lại một cách tự động. Nếu cửa mở ra mà tù nhân ở yên trong phòng thì chẳng sao, nhưng một khi cửa phòng giam đã đóng lại mà kẻ ở phòng đó vẫn ở bên ngoài thì ngay lập tức một nhóm quản giam sẽ xuất hiện và xử phạt bằng cách biệt giam đối tượng trong hai ngày. Còn kẻ nào có ý đồ bỏ trốn hay gây bạo động đều sẽ bị tra tấn bằng những khung hình nặng nhất. Tuy nhiên do mọi ngóc ngách đều có máy quay theo dõi hai tư trên hai tư cộng với những hình phạt tra tấn dã man được nêu ra, nên từ lúc thành lập tới nay trại ENRAGE chưa ghi nhận được một kẻ to gan lớn mật nào có hành vi bỏ trốn hay gây bạo động.

Dante vội vã tiến vào trong nhà ăn, một nơi khá rộng lớn và vuông vắn, hơn năm dãy bàn trải dài từ đầu tới cuối nhà ăn, phía tay trái là nhà bếp đồng thời cũng là nơi phân phát suất ăn cho từng người, trần nhà được lắp những ô kính khá to, chỉ cần trông qua là có thể thấy được tiết trời bên ngoài trại giam. Gã tiến gần khu nhà bếp, một tên béo xem ra là đầu bếp đang đứng trong quầy thức ăn, hắn liếc đôi mắt trố nhìn về phía Dante.

- Mới đến hả? – Tên béo hất hàm, cộc lốc lên tiếng.

- Đúng, người mới được thêm suất ăn hả? – Dante hớn hở ra mặt.

- Thêm cái đấm, chú mày đến muộn quá nên đồ ăn hết cả rồi, chỉ còn cơm và ít canh thôi.

Nói rồi tay đầu bếp đẩy về trước mặt Dante cái khay gồm một bát to cơm cùng một bát canh bé tẹo như cho mèo húp, nhìn vào cái khay gã trợn mắt như thể tên béo kia đang đùa mình. Đất có thổ công sông có hà bá, Dante hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân, liền xuống nước cầu cạnh.

- Anh trai có thể cho thằng em thêm chút đồ ăn mặn không, chứ thế này làm sao em nuốt nổi!

- Số chú đen thôi, lần sau chịu khó xuống sớm một chút, chứ giờ thật sự là không còn! – Tên đầu bếp nhún vai, khinh khỉnh trả lời.

Dante thấy thái độ kiên quyết của đối phương thì cũng thở dài chả muốn nói thêm, gã xoay người rời khỏi khu nhà ăn để tìm chỗ ngồi. Giờ đây các dãy bàn đều đã chật kín, trông thoáng qua cũng phải lên tới cả ngàn người chứ chẳng thể ít hơn. Dante thầm trách mình ngu ngốc, tại sao không nhanh chân đi theo lão Soure, giờ thì đẹp rồi, vừa phải ăn cơm không lại còn chẳng có chỗ mà ngồi. Gã nhìn qua một lượt thì thấy có vài mạng đang ngồi bệt dưới đất ở một góc nhà ăn, nói dễ nghe thì trông cứ như một lũ ăn mày, còn nói khó nghe thì giống một bầy chó đang bị xích ra một chỗ ăn riêng, trông thảm hại vô cùng. Giờ Dante mà không tìm được chỗ ngồi thì chắc chắn gã phải đứng ăn, mà dù cho gã đứng hay ngồi, có gia nhập hội với đám ở góc phòng kia không thì cũng chẳng khác nhau là mấy. Tất nhiên với lòng tự trọng cao như núi, Dante chắc chắn sẽ không thể để cho bản thân mất mặt ngay trong ngày đầu gia nhập vào cái trại giam chết tiệt này được. Gã căng mắt nhìn vào những hàng ghế đã chật ních người mong tìm được một chỗ chen chân, rồi gã chợt nhìn thấy một chiếc bàn trống nằm ở cuối nhà ăn.

Bưng cái khay, Dante vội vã tiến lại gần nơi mà gã vừa tia được, chiếc bàn này hoàn toàn không có ai ngồi, ít nhất cũng phải đủ chỗ cho sáu bảy người. Tại sao mấy tay ngồi ở góc nhà kia không lại đây ngồi mà phải chui ra đó, làm gì có chuyện họ không nhìn thấy chỗ này. Ngay tại chiếc bàn kế bên, mọi người cũng ngồi di dít vào nhau chứ tuyệt đối không dám xâm phạm đến một li ở cái bàn trống này. Dante cảm thấy có điều gì đó thật kì lạ, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra được là có chuyện gì. Nhưng dù thế nào thì gã cũng sẽ ngồi ở đây, cũng chẳng thể có phương án tốt hơn, gã không thể đứng ở một góc mà ăn như một thằng lập dị được.

Đặt chiếc khay xuống mặt bàn, Dante ung dung ngồi vào chiếc bàn trống, những kẻ ngồi gần đó vừa thấy gã thanh niên đặt mông xuống thì nhếch mép cười một cách kì lạ rồi đánh mắt nhìn nhau, sau đó lại tiếp tục ăn uống như bình thường. Thái độ của họ diễn ra rất nhanh nên Dante gần như không thể nhận ra được, hơn nữa gã cũng chẳng có tâm trí mà nhận ra, nhìn vào bát cơm trắng cùng cái chén canh gã thật lòng không biết phải ăn như thế nào, nhưng mấy hôm nay dạ dày của gã đã sớm đói mốc meo lên rồi.

Tiếng bát đũa khua khoắng cùng câu chuyện câu trò đang xôn xao cả nhà ăn như một cái chợ thì đột nhiên âm thanh được hạ xuống rõ rệt, như thể có ai đó đã chỉnh lại volume của tất cả mọi người.

Từ phía hành lang, có sáu tên tù nhân khệnh khạng bước vào trong nhà ăn, tên nào cũng cao to tới gần hai mét, cơ bắp cuồn cuộn, lộ ra khỏi bộ áo tù là những hình xăm chằng chịt ở cổ và mu bàn tay. Sáu tên tù nhân mới vào hiên ngang đi giữa những dãy bàn, bọn chúng đi tới đâu là mọi người vội vã ngồi khép nép, cắm đầu vào bát cơm không dám ngẩng lên, xem ra những tên tù nhân này có địa vị rất lớn ở trong trại giam.

Chúng tiến lại gần nhà bếp, tay béo vừa rồi còn nói hết thức ăn thì bây giờ khúm núm đưa ra sáu cái khay đầy ắp toàn những thức ăn nóng hổi thơm phức.

- Sao hôm nay xuống sớm vậy, anh Ergo? – Tên đầu bếp cố nặn ra một nụ cười thân thiện nhất có thể, hai tay xoa xoa vào nhau nhìn rõ nực cười.

Tên phạm nhân đứng giữa chẳng thèm trả lời, chỉ thở hắt một cái rồi cầm lấy cái khay xong bỏ đi. Sáu tên tù tiến lại gần đúng chiếc bàn mà Dante đang ngồi, chúng dừng lại chằm chằm nhìn vào gã thanh niên to gan dám chiếm chỗ, bọn chúng không nói không rằng lừ lừ tiến tới. Tên Ergo đặt chiếc khay xuống bàn, chậm chạp ngồi đối diện với Dante nhưng hắn tuyệt nhiên không thèm liếc gã lấy một cái.

Ban đầu Dante cũng chỉ nghĩ đám người này tìm chỗ ngồi giống mình, nhưng ngay sau đó gã nhận ra vài điều.

- Ôn con, ai cho mày ngồi đây? – Một tên đứng ngay cạnh gã lên tiếng dọa nạt.

Tới lúc này Dante mới ngẩng đầu nhìn lên, xung quanh là năm tên tù nhân mặt mày bặm trợn, trước mặt gã là một tòa núi thịt, to như một con bò mộng, cái mặt góc cạnh cùng một con mắt có một vết sẹo chạy dài kết hợp với mái tóc cắt sát da đầu, thực sự khó mà tìm ra nửa điểm thân thiện từ kẻ đối diện.

Dante vẫn vui vẻ trả lời như thể không nhận ra sự đe dọa.

- Vẫn còn nhiều chỗ trống, mọi người có thể cùng ngồi!

Cả nhà ăn giờ đã im bặt, dù cho một cái kim rơi cũng có thể nghe thấy rõ ràng, vô số đôi mắt đổ dồn về phía chiếc bàn trống, vài tên tù thở dài rồi lại lặng lẽ quay đi, dường như họ đã biết trước cái kết của chuyện này.

- Lại là một thằng ma mới, thảo nào vẫn chưa biết luật lệ! – Một tên tóc xù bóp bóp mấy đốt tay, cười nhạt.

- Mày nhìn thấy mấy thằng ngồi ở góc phòng chứ? - Tên tù nhân buộc tóc đuôi ngựa tì tay xuống bàn hất hàm hỏi.

- Có, nhưng sao? – Dante thản nhiên trả lời.

Ngay khi gã vừa nói dứt câu thì cả cơ thể nhỏ con của gã đã bị lôi ngược về sau, cái mông rơi bịch xuống đất, nằm ngã chỏng gọng.

- Có thì tốt, mấy thằng đó cũng giống mày, không hiểu luật nên bị chúng tao phạt một tháng phải ngồi ở góc phòng đó mà ăn cơm. Có lẽ mày cũng nên nhập bọn với chúng nó.

Nói dứt câu, tên buộc tóc đuôi ngựa đạp mạnh xuống bụng của Dante, nhưng gã đã nhanh chóng lăn người qua một bên để né tránh rồi đứng bật dậy , lườm lườm nhìn về phía năm tên tù đang bao vây mình. Nếu so sánh cơ thể của Dante với những tên này thì thật chẳng khác nào so sánh giữa trẻ con và người lớn, nhìn qua đã thấy không hề cân sức.

Tên Ergo thì vẫn chậm rãi gắp thức ăn bỏ vào miệng, chẳng hề quan tâm tới mọi việc đang diễn ra ngay trước mặt hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.