Dante có thể nhìn ra vài điều từ trong đôi mắt của Henri, chắc chắn ông ta đã biết điều gì đó, nhưng có nên nói ra hay không lại là một vấn đề cần
phải cân nhắc kĩ lưỡng. Phải chăng con rồng đó có mối liên hệ với Satan
hay Lucifer, nếu thật sự có chuyện đó thì việc công khai về hiệp ước của bản thân với chúa quỷ sẽ là điều vô cùng ngu ngốc. Có lẽ lúc này chưa
phải là thời gian thích hợp để nói ra sự thật, hơn nữa những người này
chưa thực sự khiến cho Dante tin tưởng.
- Ông biết đấy, tôi là một sát thủ, nên việc chọn cho mình một hình xăm
ngầu một chút cũng là điều dễ hiểu thôi ! – Dante bình thản cười nói.
- Thật sao? Tôi không nghĩ biểu tượng của Satan lại là một hình xăm ấn
tượng hay phá cách. – Henri đan hai bàn tay vào nhau đặt lên bàn, đôi
mắt chứa đầy nghi hoặc nhìn về phía kẻ đối diện.
- Đối với tôi thì nó khá đơn giản và độc đáo, biểu tượng của sức mạnh và chết chóc, tôi còn cần gì hơn thế ! – Dante gác hai chân lên bàn, gương mặt không chút giao động.
- Cậu là một giáo đồ của giáo phái thờ Satan ? – Giọng nói của Henri đột ngột đanh lại.
Ánh mắt của Việt Phong và Yuna đồng loạt đổ dồn về phía Dante, không
gian càng lúc càng trở nên nặng nề, sự nghi ngờ đã lộ rõ không chút giấu diếm. Phải hiểu rằng những giáo đồ của Satan bị kì thị và bài trừ ở
khắp mọi nơi trên thế giới, đó là những kẻ bị mục ruỗng tâm hồn, bán
mạng cho quỷ dữ. Trong mắt mọi người thì những kẻ này chẳng khác gì
những con quỷ đang xâm lấn mặt đất, khi các giáo đồ bị mọi người phát
hiện thì họ thường bị hành quyết một cách vô cùng dã man. – Những kẻ
phản chúa không thể có kết quả tốt đẹp.
Ánh mắt lạnh lẽo của Henri cho thấy ông đã có dự tính từ trước nếu Dante thực sự là giáo đồ của quỷ, câu trả lời của Dante sẽ quyết định số phận của gã.
Dante cảm thấy bản thân đang bị dồn vào góc tường, nói ra sự thật chẳng
khác nào tự tay kí lên bản án tử hình. Với năng lực hiện tại thì rất khó để những người kia có thể giữ gã lại đây chứ đừng nói tới chuyện giết
chóc, nhưng đối đầu với họ cũng không phải là một suy nghĩ thông minh.
- Muốn biết có đúng hay không tại sao mấy người không tự tìm hiểu !
Dante vốn không phải là kẻ dễ bị hạ gục bởi những đòn tâm lí.
Việt Phong và Yuna đưa mắt nhìn về phía Henri như chờ đợi quyết định của ông ta.
- Có lẽ tôi đã nhầm ! – Henri cười nói, khuôn mặt cũng trở nên hòa nhã như ban đầu.
Dante không nói, chỉ khẽ nhún vai tỏ ra đồng tình với câu nói của Henri.
- Đây là nguyên văn của những ghi chép trên bia đá cổ.
Nói rồi ông ta lại vuốt nhẹ tay lên mặt bàn, lập tức những kí tự trên bia đá lập thể được chuyển đổi sang ngôn ngữ thông thường.
“Hãy luôn bảo vệ mảnh đất để nó trong sạch. Bởi khi những giọt máu rơi
xuống, thấm trên xiềng xích vĩnh hằng, ngọn lửa tới từ địa ngục sẽ được
giải thoát. Biển máu sẽ tái lập, linh hồn tràn ngập mặt đất, bầu trời sẽ trở lại thế hỗn mang. Khi các chúa quỷ tung hoành, khi sải cánh đen
dang rộng cũng là lúc các thiên thần trở lại, thánh chiến sẽ được khơi
mào. Ở tại nơi bắt đầu, nơi câu chuyện được mở, ấn phong của quỷ xuất
hiện, cán cân sẽ sớm lung lay.”
Dante đọc kĩ từng chữ, Phong cùng Yuna dường như cũng mới nhìn thấy điều này lần đầu tiên. Sau một khoảng thời gian suy nghĩ gã mới chậm rãi lên tiếng.
- Ông nghĩ rằng tôi là … thứ được nhắc tới trong bia đá này ?
- Tôi rất muốn suy nghĩ một chiều hướng khác ! – Henri đưa tay day nhẹ
hai thái dương, những ngày qua ông ta đã suy nghĩ quá nhiều.
- Chỉ vì một hình xăm … thôi sao? Những câu từ trên tấm bia quá mơ hồ, nó không hề….
- Nhưng con rồng đã xuất hiện và lời sấm truyền đã đúng . – Henri chen ngang câu nói của Dante để nhấn mạnh vấn đề.
Gã thật sự không thể phản bác điều này, nhưng một mạng nhỏ bé của gã thì có thể có ý nghĩa gì trong cái cuộc chiến khủng khiếp kia, nếu đúng như những gì bia đá nhắc tới.
- Vậy vai trò của tôi là gì ? – Dante ngồi lại ngay ngắn, thở dài mệt mỏi.
- Nếu tôi không nhầm thì sự xuất hiện của cậu sẽ khiến cho cuộc chiến
thay đổi cục diện. Cán cân sẽ sớm lung lay ! – Henri nghiêm túc nhắc lại câu trong bia đá cổ.
- Tôi sao? Ông đùa chắc, cái mạng bé tẹo này thì làm được gì trong cái
cuộc chiến khủng khiếp kia? Chổng mông để lót đường chắc ?
- Chỉ có thời gian mới trả lời được điều này. Nhưng trước khi rõ ràng
thì tôi cần bảo vệ cậu khỏi những thế lực không phải con người. – Henri
trả lời vô cùng cương quyết.
- Thời gian? Đến bao giờ mới có thể rõ ràng đây? – Dante cảm thấy mình đang rơi vào một vòng xoáy vô hình.
- Cậu cần tới gặp vài người, họ sẽ giúp cậu tìm ra câu trả lời thỏa đáng.
- Không phải giúp tôi, mà là giúp ông. Tôi chẳng quan tâm tới bia đá mốc meo này.
Dante nói rồi nhìn về phía Yuna cùng Việt Phong sau đó mới tiếp tục.
- Nhưng dù sao mấy người cũng đã giúp tôi nên tôi sẽ chấp nhận điều này. Sau đó không ai nợ ai cả.
- Tất nhiên rồi ! – Henri khẽ gật đầu.
- Vậy mấy người mà ông nhắc tới đâu rồi?
- Họ không ở đây, cậu cứ nghỉ ngơi vài ngày, sau đó Yuna sẽ dẫn cậu tới Angen Salen.
- Angen Salen? Thành phố của các con chiên ? Thật vinh hạnh đấy. Thôi
được, tôi sẽ tới đó nhưng là sau khi giải quyết xong việc của mình. Giờ
thì tôi về phòng và làm một giấc đã, hẹn gặp lại.
Dante đứng dậy rồi lững thững rời khỏi phòng bỏ lại phía sau những ánh
mắt nhìn chằm chằm về phía gã. Sau khi Dante rời khỏi thì cũng là lúc
Việt Phong tiếp bước.
- Chuyện của ông tôi cũng hoàn thành rồi, giờ thì tôi đi đây, dính vào
mấy người thật quá kinh khủng. – Việt Phong nói rồi cũng nhanh chóng bỏ
đi.
- Mong rằng sẽ còn gặp lại cậu! – Henri cười nói.
- Thôi, cho thằng này xin! Sẽ không gặp lại đâu.
……………..
Hai ngày sau…
Trong một căn phòng với chằng chịt những máy móc, Robert Joseph đang
đứng trước sáu con người lập thể, trông qua vô cùng sắc nét, nếu không
phải thỉnh thoảng những hình ảnh bị nhiễu thì khó phân biệt được thật
ảo.
- Hạ tầng cơ sở của ông quá thấp kém rồi đấy Joseph. – Một người lên tiếng.
- Với tất cả lòng kính trọng, tôi nghĩ rằng ngài đã nhầm. – Tay giám đốc nghiến răng đáp.
- Vậy hãy giúp mọi người hiểu được vì sao ENRAGE lại bị cày nát như thế? – Hình ảnh một người phụ nữ cau có hỏi.
- Vì… chúng tôi bị tập kích bất ngờ, số lượng đối phương lại quá đông… - Joseph vội vàng phân trần.
- Bao nhiêu?
- Bao nhiêu….
- Bao nhiêu kẻ tấn công nhà tù?
- …. Bốn… thưa ngài….
- Bốn kẻ cướp tù, một phạm nhân đào thoát, nhà tù bị hư hại ba mươi phần trăm, sáu đấu sĩ thiệt mạng cùng với hàng chục quản giam khác. Nó thật
sự dễ nghe sao Joseph?
- Chúng…chúng đã lên kế hoạch từ trước…hơn nữa…hơn nữa ta đã đánh giá sai lầm về tên phạm nhân đã trốn thoát….
- Đánh giá sai?
- Năng lực của hắn không thể chỉ bị treo giải có một triệu rưỡi Saz….
- Nói tiếp đi.
- Hắn ta có khả năng kháng lại Collapse, phá vỡ phòng giam kiên cố nhất
và…. Và….. một mình hắn đã hạ sáu đấu sĩ cùng với các quản giam một cách dễ dàng….
Vài tiếng bàn tán to nhỏ giữa sáu người, sau đó một người đàn ông khẽ gằn giọng.
- Ông chắc chắn về điều đó chứ?
- Tôi… xin lấy danh dự của mình để đảm bảo thưa ngài….
- Vậy ta sẽ định giá lại số tiền treo thưởng là bao nhiêu?
- 20 Triệu Saz, bất kể còn sống hay đã chết!
- Kiến nghị được thông qua. Sự việc lần này không phải hoàn toàn do lỗi
của ông, khiển trách sẽ được giảm nhẹ, kinh phí sửa chữa sẽ được chuyển
tới trong hôm nay. Cuộc họp kết thúc.
Các hình ảnh nhanh chóng biến mất, gian phòng sáng rõ trở lại, Joseph
vẫn đứng yên tại chỗ, gương mặt tỏ ra vô cùng giận dữ, cả người tay giám đốc run lên bần bật, các thớ thịt như đang nhảy múa.
- Mày không thể thoát khỏi tay tao đâu! Cứ đợi đấy ôn con.
………….
Zendai Sin – vùng đất nằm sâu trong một vách núi nằm xa xa về phía đông, đây là vương quốc do dòng họ Minsail toàn quyền cai quản. Nơi này được
coi là khởi nguồn của Ninja, nơi duy nhất đào tạo ra các Ninja trên toàn thế giới. Mặc dù vùng đất này thuộc chế độ vương quyền, không thuộc sự
quản lí của chính quyền thế giới nhưng lại khá thoải mái trong vấn đề
giao thương , những người ra vào nơi này không hề phải đi qua một khâu
kiểm tra nghặt nghèo nào. Những người thực thi luật pháp và bảo vệ thành phố toàn bộ đều là các Ninja.
Theo di nguyện của ông lão trong phòng biệt giam, Dante nhanh chóng lên
đường đi tới Zendai Sin. Gã là một kẻ vô cùng rõ ràng trong vấn đề ân
oán, có ơn sẽ báo ơn, có oán thì trả gấp mười. Gã nợ một mạng thì sẽ
dùng mạng để hoàn thành lời hứa, đó là cách sống của tên sát thủ lang
thang này.
- Ông ta có cần kĩ tính đến thế không? Tôi đã nói là sau khi xong việc
sẽ trở lại chỗ mấy người để đi đến Angen Salen còn gì! – Dante vừa đi
vừa làu bàu.
- Chẳng ai biết được cậu có vô tình quên lời mình hứa hay không ! – Yuna đi bên cạnh nhún vai nói.
- Tóm lại, mấy người sợ tôi chuồn mất chứ gì! – Gã bĩu môi tỏ ra khó chịu.
- Ai mà biết được! Mà còn bao lâu nữa mới tới đây? Chúng ta đi bộ từ ga tàu cũng được hai tiếng rồi.
- Chúng ta vừa đi qua khe núi, trong bản đồ thì chỉ cần đi qua nốt khu
rừng này là vào tới địa phận của Zendai Sin, chắc chỉ chốc lát nữa là
tới.
Hai người đang ở trong khu rừng với những thân cây cao tới vài chục mét, mặt đất được phủ một lớp đệm bằng những chiếc lá úa nên vô cùng mềm
mại, thỉnh thoảng mới có vài tia nắng lọt qua được những tán lá rậm rạp
của khu rừng. Dante và Yuna đang mải đôi co thì bất chợt một tiếng rú
vang lên cắt đứt cuộc tranh luận, âm thanh này có phần quen thuộc với
Dante.