- Nhưng chuyện đó thì liên quan gì tới thứ này? – Dante khoanh tay, tỏ ra khó hiểu.
Bà Riine nghiêm nét mặt nhìn gã trong chốc lát, rồi kẽ thở dài.
- Cậu ngu ngốc hay giả vờ không hiểu ? Thanh đao này vốn là một mảnh
băng trong biển băng vĩnh cửu, cậu nhóc ạ! Và tôi thực sực có chút băn
khoăn là làm thế nào một vật được chôn sâu ở tầng địa ngục thứ mười tám
lại nằm trong tay cậu?
Dante dựa lưng vào ghế, đôi mắt mở lớn, ngắm nghía kĩ thanh Destroy, gã
không ngờ rằng thanh đao này lại có nguồn gốc sâu xa và to lớn như vậy. Dù vậy, trong giây lát, gương mặt ngạc nhiên của gã đã chuyển sang
trạng thái đăm chiêu, lờ đi câu hỏi của bà lão, gã cất giọng, bàn tay vô thức đưa lên vê vê cằm.
- Vậy khả năng của nó là khóa mọi năng lực của bất cứ ai mà nó chạm vào, phải không?
- Để khống chế quyền năng của Satan phải cần đến một biển băng vĩnh cửu, thanh đao này được tạo ra từ một mảnh băng trong đó tất nhiên năng lực
của nó cũng tương tự tuy nhiên khả năng cũng chỉ giới hạn ở mức nhất
định. Nếu nó gặp phải một năng lực đủ mạnh, chắc chắn nó sẽ trở nên vô
dụng. – Bà Riine vươn tay cầm lấy tách trà và nhấp một ngụm.
- Năng lực đủ mạnh? Điều này có phần mơ hồ quá! – Gã đăm chiêu như thể đang muốn nhìn xuyên qua băng đao.
- Tôi cũng chỉ có thể biết đến thế, nhưng nếu chỉ là năng lực của con
người e là chẳng thứ quyền năng nào có thể vượt qua được sự kìm hãm của
thanh đao này. – Giọng nói của bà già lộ rõ vẻ e dè.
Gã gật gù mấy cái rồi đưa tay chạm vào thanh Destroy, nó lập tức biến
thành một làn khói xanh nhạt tan vào không khí. Gã từ tốn đứng dậy,
gương mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh như không.
- Cám ơn vì đã thẩm định giúp tôi nguồn ngốc của nó. Tất cả mất bao nhiêu để tôi thanh toán?
Bà Riine lắc đầu, chậm rãi đứng dậy.
- Chẳng đáng bao nhiêu, cậu không cần trả tiền cho việc này. Nhưng tôi thực sự muốn biết cậu có thứ này bằng cách nào!
- Mỗi người đều có một bí mật của riêng mình! – Gã mỉm cười rồi rời khỏi bàn.
Trước khi Dante ra khỏi phòng, tiếng của bà Riine lại vang lên phía sau.
- Cậu không nên dùng nó, Dante! – Giọng nói không giấu được sự lo lắng.
- Tại sao?
- Chẳng có thứ nào đến từ Địa Ngục mà tốt lảnh cả!
Gã ngoái lại trong giây lát rồi xoay người, vui vẻ nói.
- Cám ơn vì dịch vụ miễn phí, bà Riine.
Dante đã rời khỏi phòng, bà ta chậm chạp ngồi lại chiếc ghết, đôi mắt
nhìn xa xăm như đang xuyên vào một không gian khác, gương mặt già nua
chứa đầy vẻ ưu tư, “Thật tồi tệ.” – Bà lẩm bẩm, có vẻ như còn vài điều
mà bà ta chưa nói với gã.
Đi xuyên qua phòng khách, Dante nhanh chóng rời khỏi cửa hàng, chẳng hề
để ý tới gã Tom tuy tay cầm quyền sách nhưng lại dán chặt mắt vào mình,
gương mặt tỏ ra bí hiểm như thể đang toan tính về một việc nào đó.
Giờ thì gã đã phần nào hiểu được sức mạnh của thanh Destroy, tên Loong
chết thảm dưới lưỡi đao này có lẽ cũng bởi khi cơ thể hắn chạm vào
Destroy thì Skillz ở bộ phận đó biến mất, khiến cho băng đao dễ dàng
chặt đứt cơ thể hắn. Với thứ năng lực này, Dante cảm thấy mình đang nắm
trong tay một báu vật vô giá, lợi ích mà nó đem lại có thể nói là sâu
không thấy đáy, chỉ riêng việc nó giúp gã hạ một tên tướng cướp sừng sỏ
là đủ thấy tiềm năng lớn đến mức nào.
Gã đảo qua vài cửa hàng, mua một số vật dụng cũng như vũ khí mà gã cho
là cần thiết rồi nhanh chóng tiến về phía cuối Black Market.
Phía cuối của Black Market là một thang máy khổng lồ, trực tiếp đưa mọi
người trở lại mặt đất, tới một trạm xe, ở đó sẽ có những chuyến xe đi
tới các vùng lân cận.
Dante không phải chờ quá lâu ở trạm để bắt được một chuyến xe. Trời nắng chói chang, hơi nóng hầm hập bốc lên khiến sa mạc như một cái chảo lửa, từ phía xa, một chiếc xe màu vàng nhạt ló dần sau những đồi cát nhấp
nhô. Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng lại trước trạm, đám bụi cát nó mang theo táp thẳng vào người gã, buộc gã phải ho lên mấy tiếng.
Cánh cửa tự động mở ra kêu “ket két”, triệu chứng của việc thiếu dầu mỡ
lâu ngày. Lão tài xế già vẫn ngồi bên vô lăng kịt kịt cái mũi to tổ
chảng của mình.
- 15 Saz nhé chàng trai! – Lão nói giọng nặng trịch.
Dante bước lên, quẹt Ref Card vào chiếc máy đặt ngay ở cửa, rồi đi xuống phía dưới tìm cho mình một chỗ ngồi. Trên xe đã có sẵn vài người khách, nhưng chỗ trống thì vẫn còn khá nhiều, gã ngồi phịch xuống một hàng ghế trống nằm gần cuối.
Chiếc xe như một tấm ván lướt đi trên sa mạc, bỏ lại cái trạm cũ kĩ phía sau, ngồi trầm ngâm nhìn ra cửa sổ, Dante đang mông lung nghĩ tới nhiều việc trong quá khứ, gã thở dài, khoanh hai tay, đôi mắt nhắm lại và ngả đầu ra sau.
Sau ba tiếng, lúc này đã là sáu giờ chiều, ánh nắng đã tắt, bầu trời
cũng bắt đầu xầm xuống, nhiệt độ cũng theo đó mà giảm xuống rõ rệt. Trên xe, giọng lão tài xế cất lên oang oang kèm theo mấy tiếng khịt mũi.
- Tới thị trấn Yolo rồi, có ai muốn xuống không?
- Có!
Dante khoác chiếc ba lô lên vai rồi nhanh chóng rời khỏi chiếc xe. Ngoài gã thì chẳng còn ai xuống ở trạm này.
Chiếc xe lao vút đi, để lại đám bụi mù mịt cùng một gã thanh niên đang đứng trước một chiếc cổng chào.
“Chào mừng đến với Yolo” – Tấm biển sắt được treo trên cổng trào đã rỉ
sét ở viền, nhưng phần chữ bên trong vẫn có thể nhìn thấy khá rõ.
Yolo là một thị trấn nhỏ nằm gần Black Market, nó là giao điểm giữa
nhiều thành phố lớn, đa phần mọi người dừng chân ở đây là để nghỉ ngơi,
số khác thì mua nông sản để đem đi bán ở những nơi khác.
Dante sẽ nghỉ qua đêm ở đây, sáng mai gã sẽ bắt một chuyến tàu để trở về Owland, nơi mà gã sinh sống.
Nhiệt độ ngoài trời nhanh chóng giảm xuống chỉ còn chưa đến 20 độ C, vào ban đêm nhiệt độ chắc sẽ còn thấp hơn nhiều. Băng qua con đường lát
gạch gần như bị lớp cát xóa mờ, Dante tiến về phía những ánh đèn lấp ló
phía xa.
Chỉ mất năm phút để gã có thể tiến vào trong thị trấn, những ngôi nhà cũ hiện ra trước mắt, chúng mọc lên khá thưa thớt, trên đường chỉ lác đác
vài người qua lại, có lẽ một phần vì trời đã xẩm tối nên không khí ở đây khá ảm đạm.
Đi qua một đài phun nước nhỏ nằm ở giữa ngã tư, Dante ngoái đầu nhìn
xung quanh, bàn tay theo thói quen đưa lên gãi gãi mớ tóc đen dày, xơ
xác vì gió cát. Gã nhanh chóng tìm được mục tiêu, là một quán ăn trông
khá đẹp nằm ở phía tay trái, nó nổi bật lên giữa dãy phố tồi tàn.
- Mong là có vài món hải sản! – Dante lẩm bẩm, nuốt một miếng nước bọt rồi nhanh chóng tiến về phía quán ăn.
Gã đẩy cánh cửa kính để bước vào trong, trang trí bên trong khá đẹp và
bắt mắt, tuy nhiên có vài thứ khiến gã chú ý hơn cả sự bố trí hợp lí của quán ăn này. Tất cả những thực khách ở đây đều toát lên một vẻ bí ẩn và lạnh lùng, vài kẻ dắt súng bên người, có kẻ thì để lên bàn, một số
người khác thì đeo dao kiếm trên lưng hoặc bên hông.
Với kinh nghiệm của mình, chỉ cần nhìn qua cách ăn mặc và đống vũ khí
kia thì gã cũng có thể phần nào đoán ra được những người này chắc hẳn
phải là những tên lính đánh thuê hoặc là thợ săn.
Tuy nhiên lính đánh thuê thường đi cùng nhau ít nhất lên tới hơn chục
người, ngoài ra chúng thường mặc đồng phục, nhưng ở đây thì mỗi người ăn vận một kiểu không ai giống ai, hơn nữa lại ít nói và ngồi cách xa
nhau, xem ra không cùng một đội. Vậy là có thể loại bỏ phương án lính
đánh thuê, chỉ còn lại khả năng thợ săn.
Thợ săn lại chia ra làm hai loại, một là Bounty Hunter, hai là Devil
Hunter. Devil Hunter là những người chuyên săn bắt quái vật, tuy nhiên
những dụng cụ để săn bắt khá cồng kềnh, hơn nữa Devil Hunter cũng thường đi thành đoàn, bởi lẽ có những con quái vật đủ lớn để giết họ chỉ trong một cái búng tay, ngoài ra họ thường đi săn dài ngày nên việc tạo thành đoàn thuận tiện hơn rất nhiều.
Sau khi loại trừ các phương án thì khả năng lớn nhất chính là Bounty
Hunter, đám người này có lẽ là những kẻ săn tiền thưởng. Bounty Hunter
săn lùng những tên tội phạm bị truy nã để lĩnh thưởng, họ thường đi một
mình hoặc hợp tác cùng vài gã thợ săn khác, nhưng cùng lắm cũng chỉ lên
tới bốn hoặc năm người một nhóm.
Thực sự ngoài khả năng Bounty Hunter ra, gã chẳng nghĩ ra thêm được loại nào khác, là người bình thường đâu ai điên tới mức kè kè vũ khí bên
mình thế kia. Là sát thủ? Càng không phải, nếu là sát thủ thì họ tuyệt
đối không bao giờ để lộ thân phận cho tới lúc ra tay.
Dante cảm thấy có điều bất thường ở đây, Yolo là một thị trấn nhỏ, chẳng có gì đặc biệt, sao khi không lại tập trung được cả đống Bounty Hunter
thế này. Rồi gã chợt nghĩ tới một giả thiết, chắc hẳn quanh đây phải có
kẻ bị truy nã với mức giá ngất ngưởng, chỉ có như vậy mới khiến cho đám
thợ săn này tập trung đông đến thế.
Gã tiến gần quầy phục vụ, cô nàng đứng quầy đang tỏ ra lo lắng, đôi mắt
lấm lét nhìn qua những người đang ngồi ăn trong quán. Quả thật sự xuất
hiện của những kẻ lạ mặt cùng với hàng đống vũ khí thế kia có thể dọa
ngất bất kì công dân lương thiện nào.
- Ở đây có món hải sản nào không? – Dante cất giọng, đảo mắt nhìn xuống tờ thực đơn trước mặt.
- A! – Cô nàng đứng quầy giật mình quay ra nhìn gã.
- Sao thế? – Gã gác tay lên quầy, trán khẽ nhăn lại.
Cô ta không trả lời ngay mà nhìn gã một lượt, sau đó mới thở dài, tự nói với mình.
- May quá!
- May? Cái gì may? – Gã chép miệng.
- Anh trông có vẻ không giống những người kia! – Cô nàng hất đầu.
- À! Đám người này là ai vậy, sao tập trung ở quán này đông thế? – Dante nhỏ giọng.
- Sao tôi biết được! Anh ăn gì vậy?
- Có tôm cá gì không?
- Cá sốt với khoai tây nhé, ngon lắm.
- Được, với một chai bia nữa.
- Anh ra bàn số hai ngồi đợi chút, tôi sẽ mang ra ngay.
Gã gật đầu rồi trả tiền, định ngồi xuống bàn số hai để đợi đồ ăn nhưng
rồi lại đổi ý đi về phía nhà vệ sinh. Bàn số hai nằm ngay sát lối ra
vào, còn nhà vệ sinh lại nằm phía cuối quán ăn, muốn tới đó gã phải đi
qua tất cả các bàn ăn trong quán. Khi Dante đi qua, một vài kẻ ngước lên nhìn gã rồi sau đó lại cúi xuống, cứ như thế gã nhận được ánh mắt xăm
xoi của tất cả đám người này. Dante cũng chẳng bận tâm, đây là thói quen đề phòng của những kẻ sáng tối lăn lộn trong cái xã hội đầy rủi ro này.
Bước vào trong nhà vệ sinh, ở đây cũng có vài người, bọn họ đang giải
quyết cũng phải quay ra nhìn gã một cái. Dante bắt đầu cảm thấy khó
chịu, gã đứng vào chỗ đi vệ sinh rồi kéo khóa quần và “xả nước”. Một kẻ
đang đứng cạnh, quay ra nhìn gã rồi sau đó quay đi, nhưng đột nhiên hắn
quay ngoắt lại nhìn chằm chằm vào gương mặt đang khoan khoái của Dante.
Cảm thấy có ánh mắt đang dán chặt vào mặt mình, Dante liếc nhìn sang, đối phương vẫn chằm chằm nhìn gã như một bức tượng.
“Thằng này bị điên chắc?” – Bị một kẻ nhìn chằm chằm trong lúc đi giải
quyết thì đúng là chuyện chẳng dễ chịu tí nào. Dante bực bội cất giọng.
- Có chuyện gì không?
Câu nói khiến hắn giật mình, vội vã kéo khóa quần rồi sải bước rời khỏi nhà vệ sinh.
“Đi đái xong còn không thèm rửa tay cơ à!” – Dante lẩm bẩm chế giễu.
Gã lững thững rời khỏi phòng vệ sinh, giờ đây không khí trong quán lặng
ngắt như tờ, tất cả ánh mắt đều hướng về phía gã, không gian bỗng chốc
trở nên ngột ngạt lạ thường. Bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sững người, Dante đứng im trong chốc lát rồi mới từ từ tiến về phía bàn của mình,
gã cố gắng tỏ ra tự nhiên trước hàng chục con mắt đang dính chặt vào
từng cử động của mình.
“Bọn này vừa mới trốn trại tập thể chắc?” – Dante thầm nghĩ, cố gắng không đảo mắt nhìn xung quanh.