Bất Diệt

Chương 45: Chương 45: Lời nguyền của lịch sử (2)




- Vậy chúng ta thống nhất lần nữa, từ giờ chúng ta sẽ đi thành nhóm và ngủ cũng thành một nhóm, có người ngủ sẽ có người thức để canh phòng. Tôi và Prato sẽ bảo vệ quý ông Ronas đây, còn mọi người sẽ tự xắp xếp để chia nhóm đi với nhau. Có ai còn ý kiến gì không? – Bà Zensy khoanh tay, đưa mắt nhìn biểu hiện của từng người.

- Cứ làm như vậy đi! – Vài người đồng thanh trả lời.

Sau một hồi bàn luận, cuối cùng mọi người tạm thời đưa ra được một phương án khả thi. Những người bị giết đều bởi chỉ ở trong phòng một mình, giờ đây khi mọi người tập trung lại thành một nhóm thì khả năng bị sát hại gần như không thể xảy ra.

Tất cả đứng dậy trở về phòng của mình để chuyển đồ đạc, khi mọi người đã rời khỏi phòng khách gần hết, Yuna mới để ý gã tội phạm vô dụng vẫn đang nhởn nhơ ngồi đọc sách ở góc phòng. Những chiếc kệ cao lớn đã che khuất gã khỏi tầm mắt, hơn nữa dường như họ cũng chẳng hề để tâm tới gã thanh niên chẳng chút nổi bật này.

Kim Yuna tiến gần, cất giọng mỉa mai trong từng câu chữ.

- Thật dũng cảm làm sao, không ngờ anh có thể bình thản trước nguy hiểm đến thế!

Cô nàng chắc hẳn đối phương sẽ phải gân cổ lên đối đáp lại, nhưng trái ngược với suy nghĩ của Yuna, Dante chỉ ngẩng mặt lên nhìn cô nàng trong thoáng chốc rồi lại cúi xuống tiếp tục đọc sách.

- Ê, nghe thấy gì không? – Yuna cảm thấy lời nói của mình bị coi thường.

- Ờ! – Gã trả lời gọn lỏn, mắt vẫn dán vào quyển sách trên tay.

- Có biết chuyện gì đang xảy ra không?

- Ờ!

- Anh không lo lắng?

- Ờ

- Mong kẻ tiếp theo bị chặt đầu sẽ là anh!

- Ờ!

Yuna bực mình chẳng thể nói thêm câu gì, đành vứt cho Dante một ánh mắt khó chịu rồi bỏ đi. Cô nàng thực sự rất muốn gã tội phạm kia sớm chết luôn cho rảnh nợ.

Căn phòng giờ đây hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng sột soạt của những trang sách được giở qua lại. Gã cứ ngồi đó đăm chiêu nhìn vào từng dòng chữ, thỉnh thoảng lại lắc đầu rồi giở sang trang, phải hơn một tiếng sau Dante mới cất quyển sách trở về chỗ cũ, rồi rời khỏi phòng khách.

---o0o---

- Có chuyện gì vậy? – Dante cất giọng ngơ ngác.

- Chuyển phòng, giờ chúng ta sẽ cùng ngủ ở phòng của thầy Henri! – Eric nhún vai đáp.

- Sao lại thế? – Gã gãi gãi mớ tóc đen của mình.

- Cho an toàn chứ sao! – Eric miễn cưỡng giải thích.

Căn phòng của lão Henri rộng nhất trong sáu phòng, tuy chỉ là phòng cho một người ở nhưng không gian của nó có thể chứa cả chục người sinh hoạt thoải mái vẫn thừa chỗ, thứ thiếu duy nhất chỉ là giường ngủ.

- Ai sẽ ngủ trên giường? – Dante khoanh tay nhìn khắp phòng,

- Trong này chỉ có một người là con gái ! – Việt Phong vứt túi đồ của mình lên đi văng.

- Con gái? Ai ở đây là con gái thế? – Gã gãi cằm, tỏ ra khó hiểu.

“Xoẹt”

Thanh katana trong chớp mắt đã kề ngang cổ Dante, lưỡi kiếm trực tiếp đặt lên lớp da mỏng manh nơi yết hầu.

- Cần tôi để đầu của anh vào đúng vị trí không? – Yuna cười lạnh nhìn gã.

- A, xuýt chút nữa tôi quên mất là còn cô. Đừng nóng, đừng nóng!

Gã nói rồi rón rén lùi lại về sau, đúng là động vào cô ả chả khác nào động vào ổ kiến lửa. Yuna lừ mắt, đút thanh katana trở lại vỏ, tiếp tục xắp xếp đồ của mình.

- Yuna sẽ ngủ trên giường, tôi ngủ trên đi văng, còn Phong, Eric, Black và Dante sẽ ngủ trên sàn nhà. – Lão Henri nhanh chóng đưa ra quyết định.

- Khỉ thật, tại sao không phải là tôi nằm trên cái ghế đó? – Dante lại một lần nữa khó chịu hỏi.

- Chưa nghe kính lão đắc thọ à? Hơn nữa sàn vẫn có thảm còn gì, ấm chán! – Eric vỗ vai an ủi.

Gã thở dài, xem chừng cũng đã chấp nhận sự thật đau buồn, sau đó liền hỏi.

- Tùy. Mà ông có biết tên Black Skull có năng lực gì không?

- Chẳng ai còn sống để kể về điều đó, các máy quay an ninh cũng đều bị phá nát, hắn rất giỏi trong việc che giấu vết. Chính vì vậy những cuộc tấn công của hắn mới thành công như vậy. – Henri ngồi phịch xuống cái đi văng.

- Vậy là chẳng ai biết mặt mũi hắn ra sao, cũng chẳng hiểu gì về năng lực của hắn, tất cả chỉ là một con số không tròn trĩnh à! Có khí nào hắn chính là một trong các thợ săn không?

- Vừa rồi khi nhìn màn hình theo dõi, tất cả mọi người đều ở trong phòng của mình trong khoảng thời gian ba người kia bị giết. Như vậy mọi người đều có chứng cứ ngoại phạm. Hơn nữa tên Black Skull luôn hành động đúng theo kế hoạch, không bao giờ hắn hành động sớm hay muộn hơn thời gian đã định trong bức thư. – Eric lên tiếng.

- Tất cả chúng ta đều có chứng cứ ngoại phạm, vậy còn gã Ronas thì sao? – Dante nheo mắt.

- Ý cậu là gì? – Việt Phong dường như hiểu ra ý tứ trong câu nói của gã.

- Không hề có camera theo dõi trong phòng của tay chủ lâu đài đúng không?

- Đúng thế! – Eric vội công nhận.

- Mấy người không thấy lạ sao? Chính Ronas là kẻ đã kêu gọi chúng ta tới đây, cho chúng ta ở lại nơi này, nhưng nếu hắn sợ bị tấn công tại sao lại không yêu cầu mọi người thay phiên bảo vệ hắn ngày đêm mà lại cho chúng ta nghỉ ngơi như thể đang du lịch? – Dante đanh giọng, bắt đầu phân tích.

- Bởi vì Dark Skull không bao giờ tấn công nạn nhân trước thời gian trong bức thư của hắn. Hơn nữa bên cạnh Ronas luôn có những tên vệ sĩ, và họ cũng không phải là đồ bỏ. Ông ta cần tới chúng ta chỉ đơn giản vì muốn tăng thêm khả năng để chống lại một kẻ thù khó lường. – Việt Phong trầm ngâm đáp.

- Vậy đã ai nhìn thấy bức thư đó chưa?

Câu hỏi này khiến tất cả mọi người trong phòng đều chết lặng, quả thực họ chưa hề nhìn thấy bức thư mà Ronas đã nhắc tới, tất cả những gì họ biết đều qua lời kể của ông ta.

- Cậu nghi ngờ Ronas? – Lão Henri trầm giọng, đôi mắt lóe lên vẻ nghi hoặc.

- Mấy người đều bị tiền che mờ mắt rồi. Thử nghĩ đi, kẻ rõ từng ngóc ngách trong lâu đài này có thể là ai, không hề bị theo dõi là ai? Tôi thực sự không thể nghĩ ra kẻ có thể tạo lên một hiện trường sạch sẽ như thế mà không phải là người quá quen thuộc với tòa lâu đài này! – Dante cười nhạt, khẽ lắc đầu.

- Nếu đúng, vậy mục đích? – Swan Black không kiềm chế được liền cất giọng ồm ồm vốn có.

- Đó chính là lí do vì sao không ai nghi ngờ gã cả, anh chàng tiết kiệm ạ! – Gã liếc mắt nhìn qua cái cơ thể hộ pháp, đen kịt đang đứng cạnh.

- Đây chỉ là phỏng đoán phải không? – Yuna hất hàm hỏi.

- Tất cả những câu trả lời đều bắt đầu bằng suy đoán. – Dante thách thức nhìn về phía cô nàng.

- Đây cũng có thể là một khả năng, nhưng hoàn toàn không có căn cứ. Nếu nó nhầm, chắc chắn chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn. – Lão Henri nheo mắt nhìn gã thanh niên vừa đưa ra suy luận táo bạo.

- Tùy mấy người thôi, cứ ngồi đấy mà suy nghĩ đi!

Dante xoay người rời khỏi gian phòng.

- Cậu đi đâu vậy? – Eric lên tiếng.

- Nhà bếp, tìm vài thứ nhét vào bụng! – Gã nói vọng lại.

---o0o---

Dante đi xuyên qua khoảng sân rộng lớn, tiến gần đài phun nước nằm ở trung tâm. Bốn con rồng bằng đồng vẫn đứng đó, hiên ngang như một vị chúa tể, dáng vẻ chúng khiến người ta liên tưởng tới những chiến binh đang canh giữ tòa lâu đài. Dưới ánh nắng chói chang, trông bốn bức tượng mới rực rỡ làm sao, trông chúng như thể những sinh vật sống. Dante có cảm giác gì đó rất lạ về bốn bức tượng rồng này, có gì đó thay đổi so với lần đầu gã nhìn thấy, nhưng quan sát hồi lâu gã cũng chẳng thể nhìn ra điều gì.

Rời khỏi đài phun nước, Dante tiến về phía đại sảnh, gã muốn gặp Ronas để hỏi vài vấn đề “tế nhị”. Có vài thứ gã chưa kể với mọi người, và gã cũng chẳng có ý định kể một câu chuyện mang tính chất thần thoại như thế, nó chẳng hề có bất kì một cơ sở thực tiễn nào. Nhưng rất có thể với tay chủ lâu đài thì nó hẳn phải là một điều gì đó rất đặc biệt.

Trong cuốn sách mà Dante đã đọc, nó kể về sự hình thành của tòa Malbork này. Lâu đài được xây dựng từ năm 1435, tính đến nay đã hơn tám trăm tuổi, nhưng điều đáng nói là trước khi lâu đài được xây dựng thì nơi này từng là một nhà thờ rất cổ và được trông coi bởi một vị linh mục già. Bá tước của toàn bộ khu vực này khi đó là Teuto Order Pratric, ông ta vô cùng thích ngọn đồi cùng cảnh vật xung quanh nó. Ông ta đã yêu cầu vị linh mục nhượng lại mảnh đất cùng nhà thờ để tiến hành xây cất lâu đài. Nhưng vị linh mục già đã từ chối, mặc dù ngài bá tước đã đưa ra rất nhiều điều kiện và các món đồ hấp dẫn. Cuối cùng, để thỏa mãn tham vọng, tay bá tước đã gán ghép vị linh mục vào tội mưu phản và treo cổ ông ta. Đứng trên bục tử hình người linh mục già đã cảnh báo tay bá tước rằng, vùng đất đó là một nơi bị nguyền rủa, chính vì thế từ rất xưa một nhà thờ đã được xây trên đó để gột rửa sự xấu xa bao trùm mảnh đất. Câu nói cuối cùng được ông ta nhắc tới chính là - “Hãy luôn bảo vệ mảnh đất để nó trong sạch. Bởi khi những giọt máu rơi xuống, thấm trên xiềng xích vĩnh hằng, ngọn lửa tới từ địa ngục sẽ được giải thoát.”

Sau khi vị linh muc già bị treo cổ, thì lâu đài nhanh chóng được thi công, nhưng cứ một tháng lại có hàng chục nhân công bị chết bởi những lí do rất kì lạ. Cuối cùng vị bá tước phải mời tới một thầy tế để làm lễ trừ tà cho mảnh đất. Thầy tế sau đó đã yêu cầu xây một đài phun nước có hình bốn con rồng xoay về bốn hướng với giải thích rằng làm như vậy sẽ trấn áp được mọi sự nguyền rủa có trên vùng đất này. Và chỉ khi đài phun nước được hoàn thành thì số người chết mới dừng lại, lâu đài cũng được xây xong trong vòng hai năm. Tuy nhiên bá tước Teuto Order Pratric sống ở lâu đài này cũng chỉ được tới năm mươi tuổi thì qua đời, con cháu của ông sau đó cũng chẳng ai có thể sống qua con số năm mươi. Về sau lâu đài còn được trao cho nhiều vị công hầu khác, nhưng bất kì ai làm chủ nhân của lâu đài đều không thể sống thọ. Đến năm 1995, lâu đài trở thành một di tích thăm quan, sau “ngày phán xét” diễn ra nó bị bỏ hoang trong một quãng thời gian dài, rồi hơn năm mươi năm trước thì được trùng tu và sử dụng bởi một một ông chủ giàu có, người này cũng chính là bố của Alexsan Ronas.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.