Bất Diệt

Chương 47: Chương 47: Lời nguyền của lịch sử (4)




Đang cố gắng gượng dậy thì một cú đá mạnh như trời giáng tống thẳng vào thái dương, khiến cho đầu của Dante văng sang một bên, đập mạnh vào thành tường. Cú đá như thể muốn đập nát cái đầu nhỏ bé, đôi mắt hoa lên, gã choáng váng tì tay vào tường để nhấc người dậy nhưng rồi nhanh chóng ngã phịch xuống. Tóc của Dante bết lại bởi máu và bụi đá từ bức tường vỡ nát, vết thương có thể tự phục hồi nhưng chấn động lên não thì lại dai dẳng, trong chốc lát gã đã mất định hướng đối với mọi thứ xung quanh. Một đòn quá hiểm ác.

Tiếp sau đó, mặc dù tai gã đang ù ù không rõ ràng nhưng vẫn loáng thoáng nghe được tiếng mở cửa. Tiếng người láo nháo bên tai, không rõ là đang nói gì, rồi đột nhiên Dante cảm thấy phần gáy nhói đau, tâm trí gã trở nên mơ màng rồi tối sầm lại.

---o0o---

- Hắn là người của ông, giờ ông giải thích thế nào đây, Henri? – Ronas trợn mắt nhìn về phía bốn người đang đứng trước mặt.

- Tôi thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy? – Henri nghiêm mặt, trực tiếp đối diện với sự giận dữ của chủ lâu đài.

- Thế nào là không hề đơn giản, mọi việc đã rành rành trước mắt, ông còn muốn chối? – Prato nghiến răng đầy căm phẫn.

- Bảy xác người bị chặt đầu, người hắn thì bê bết máu của nạn nhân. Khi chúng tôi tiến vào thì hắn vẫn còn ngồi bên cạnh một cái xác. – Bà Zensy vẫn tỏ ra bình tĩnh kể lại sự việc.

Lão Henri hiểu rằng ngoài việc bênh vực cho Dante thì chẳng còn các nào khác, ông ta giới thiệu gã là người của mình, nếu giờ để mọi người coi gã là hung thủ thì đồng nghĩa với việc cả đội Rồng Đen đều là chủ mưu đứng sau vụ này. Và cũng may là bộ râu giả vẫn còn trên mép, thêm vào đó máu và bụi đá làm khuôn mặt Dante trở nên lem nhem khó tả, khiến cho mọi người chưa thể nhận ra thân phận tội phạm của gã. Hơn nữa, Henri cũng không nghĩ gã là hung thủ, chắc hẳn phải có điều uẩn khúc phía sau việc này.

- Bốn cái chết trước đây đều diễn ra trong im lặng và hoàn toàn không dấu vết. Vậy tại sao lần này lại gây ra tiếng động lớn như thế, hơn nữa hắn lại còn tự lưu bản thân lại hiện trường. Như thế chẳng khác nào chui đầu vào lưới. – Lão Henri vẫn trầm ổn đánh giá lại sự việc, không chút khẩn trương.

- Tất nhiên là vì những người trước hoàn toàn bị cô lập, còn đây là bảy người trong cùng một phòng. Hắn đã đánh giá thấp năng lực của bảy người nên đã bị phản kháng, sau đó tuy giết được bọn họ nhưng hắn lại bị thương nên không thể bỏ trốn. – Một gã thanh niên trong đám thợ săn đứng ra phản bác.

- Bảy người đã chết có phản kháng hay không, liệu ai trong số các vị có thể chắc chắn? Với cách ra tay ở hai lần trước, bất kì ai cũng có thể nhận ra hung thủ là người cực kì kín kẽ trong cách hành động. Vậy một kẻ hành sự cẩn thận như thế tại sao tự nhiên lại cẩu thả gây ra một chuyện ngớ ngẩn thế này để rồi bị bắt ngay tại hiện trường mà ko có đến một nửa cơ hội phản kháng? Sự việc không thể nhìn vào bề ngoài mà đánh giá, chúng ta cần có những xem xét cụ thể và sâu hơn. – Tuy rằng Henri vẫn quyết liệt giải thích, nhưng ông đã sớm nhìn ra sự thù địch trong mắt đám người trước mặt.

- Dù cho ông có nói gì đi nữa, Henri. Thì ông cũng không thể phủ nhận rằng giờ đây nhóm của ông cùng tên Dan kia là đối tượng bị tình nghi lớn nhất. Từ giờ, ông và ba người còn lại của ông sẽ tạm thời ở lại trong phòng và chịu sự giám sát của tôi. – Alexsan Ronas thể hiện uy quyền của vị chủ nhà.

Hai tên vệ sĩ đứng sau Ronas tiến lại gần bốn người, đưa tay mời họ trở về phòng. Henri cùng ba học trò của mình không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ xoay người rồi bỏ đi, hai tên vệ sĩ liền đi theo phía sau để giám sát.

Khi sáu người đã khuất bóng phía sau cánh cửa lớn, bà Zensy mới lên tiếng.

- Còn tên Dan thì sao?

- Chúng ta sẽ thẩm vấn ngay sau khi hắn tỉnh lại! – Ronas lạnh giọng.

---o0o---

Đôi mắt dần hé mở, cảnh vật xung quanh đều mờ ảo, ngay lập tức phải tiếp xúc với ánh sáng mạnh khiến Dante chưa thể nhìn rõ, một lúc lâu sau gã mới có thể nhận định được tình hình.

Hai cánh tay gã đang bị trói bởi hai tia từ trường mầu xanh nhạt, được phát ra từ hai cỗ máy nằm ở hai góc phòng. Căn phòng hoàn toàn trống trải, chẳng có gì ngoài bản thân gã, là một chỗ giam giữ đúng nghĩa.

Dante cố gắng lục lại trí nhớ của mình để xem có chuyện gì đang xảy ra, gã nhớ rõ mình đang bị choáng váng bởi đòn tấn công khủng khiếp của đối phương, tiếp đó thì ngất đi do trúng một đòn vào gáy.

“Chẳng lẽ mình bị tên áo đen đó bắt giữ?” – Gã thầm nghĩ trong đầu. Nhưng việc bị bắt so với việc bị chặt đầu thì vẫn còn may mắn gấp trăm lần. Hẳn là bản thân phải có giá trị lợi dụng nào đó với kẻ giết người, nếu không chẳng ai phí sức mà bắt giữ gã.

Còn đang miên man suy nghĩ thì cánh cửa trước mặt Dante đã mở toang, tiếp đó là ba bóng người quen thuộc bước vào trong phòng. Gã nhận ra tất cả bọn họ, kẻ đi giữa cũng chính là người bị tình nghi số một trong suy nghĩ của gã – Alexsan Ronas.

“Cuối cùng thì cũng hiện nguyên hình, sau khi mình tới hỏi chuyện hẳn là hắn đã lo sợ nên đã ra tay.” – Dante thầm nghĩ, gương mặt vẫn trơ ra không biểu hiện chút sắc thái gì. Gã cũng có chút băn khoăn là tại sao đối phương lại không giết người diệt khẩu mà lại bắt giam mình.

Bà Zensy không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề đang bức xúc trong lòng.

- Tại sao cậu lại giết bảy người đó, bốn người lúc trước cũng là do cậu ra tay đúng không?

Dante nghe thấy câu này thì nghệt mặt không hiểu chuyện gì, nhưng rất nhanh sau đó gã thầm hô không ổn, gã chợt hiểu ra bản thân không phải bị kẻ giết người bắt giữ mà chính là những người trong lâu đài. Gã đã bị gài bẫy và nghiễm nhiên trở thành một hình nhân thế mạng. Tình ngay lí gian, thực sự chẳng có cách nào giải thích được.

- Tôi bị gài bẫy! – Gã thở dài ngao ngán.

- Ý mày là mày bị người khác sai khiến? – Prato gằn giọng,

- Tôi đã nhìn thấy hung thủ, hắn đã dẫn tôi đến căn phòng đó. Rồi tôi đã giao chiến với hắn.

Dante bất giác cười một cách buồn bã, bao nhiêu năm lăn lộn vậy mà hôm nay vẫn bị xỏ mũi như một con lừa.

- Làm thế nào để tôi có thể tin vào những câu nói vừa rồi của cậu đây, Dan? – Ronas nhướn mày, đưa đôi mắt dữ dằn soi xét biểu hiện của đối phương.

- Không có cách nào cả, tôi không giết bọn họ, đó là sự thật! – Gã khẽ lắc đầu.

- Sự thật? Tôi không hề nhìn thấy điều đó trong mắt cậu! – Bà Zensy lườm lườm nhìn Dante.

- Vậy có lẽ mắt bà bị cận khá nặng đấy, bà Zensy! – Gã trưng ra một khuôn mặt trào phúng, nhìn lại ba người.

- Đừng nhờn với chúng tao, thằng oắt. Có lẽ tao nên nện cho mày một trận trước khi tiếp tục đặt ra vài câu hỏi! – Prato chỉ tay vào mặt Dante, gầm lên.

- Một cách làm quân tử đấy, Prato! – Gã cười khẩy như thể thách thức.

Prato hùng hổ tính xông lên thì Ronas liền ngăn gã lại.

- Đi thôi, chúng ta sẽ hỏi thăm hắn sau!

…..

Rời khỏi phòng giam, ba người trở lại hành lang để tiến ra đại sảnh, vừa đi ba người vừa cùng bàn luận.

- Tại sao không để tôi cho nó vài đòn, đảm bảo nó sẽ không thể cứng cựa được như thế! – Prato vẫn chưa nguôi giận, hậm hực lên tiếng.

- Tôi cảm thấy hắn không nói dối. Ngoài ra lời của lão Henri kia không phải không có lí. – Bà Zensy tỏ ra trầm ngâm.

- Có lẽ tên hung thủ thật sự không phải hắn! – Alexsan Ronas cũng nhìn ra sự bất ổn trong diễn biến của mọi việc.

- Không phải sao? Tức là kẻ giết người đã đổ tội cho thằng nhóc đó. Vậy… hắn đang tính toán điều gì? – Prato cảm thấy mọi chuyện càng lúc càng trở nên rối rắm.

- Sự lơ là, mất cảnh giác, hay bất cứ điều gì. – Bà Zensy quả thật cũng không nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu.

- Nhưng… tại sao lại là thằng nhóc đó? – Prato nhăn trán, liếc nhìn hai người.

Vừa nghe thấy câu hỏi của Prato, Ronas sững người, bước chân đột ngột dừng lại, đôi mắt thất thần nhìn về phía trước. Điều này khiến cho hai người bên cạnh phải chú ý.

- Ngài Alexsan, có chuyện gì vậy? – Bà Zensy cũng dừng chân quay lại hỏi.

- Dan đã tới phòng của tôi sáng hôm qua! – Giọng nói của Ronas chứa đầy hoang mang.

- Thằng nhóc đó tới tìm ngài làm gì? – Prato cũng xoay người lại, đối diện với chủ lâu đài.

- Hắn…. hắn ở rất gần đây, hắn luôn luôn bên cạnh chúng ta! – Khuôn mặt của Alexsan Ronas đã trở nên trắng bệch.

- Ai?

- Kẻ giết người….

Ba người đang đứng trân trân giữa hành lang thì đột nhiên bức tường bên cạnh họ bật mở, ngay lập tức từ trong bóng tối một lực hút cực mạnh kéo họ vào phía trong, sau đó bức tường lại nhanh chóng trở về vị trí ban đầu. Mọi việc diễn ra chưa tới ba giây đồng hồ, quá nhanh để phản kháng và không đủ lâu để cầu cứu. Hành lang trở về vẻ trống trải và tĩnh lặng vốn có của nó.

---o0o---

Bốn người ngồi trên đi văng, trong đó ba người học trò cùng nhìn về phía lão Henri, còn bên cạnh cửa ra vào là hai gã vệ sĩ mặc đồng phục đen đang lặng lẽ giám sát mọi người.

- Chúng ta phải ở đây đến lúc nào? – Parker Eric ngả người vào tấm đệm phía sau, đôi mắt liếc ra phía cửa.

- Sẽ không lâu đâu! – Lão Henri nhún vai, vẫn vui vẻ nói.

- Liệu tên vô dụng đó có phải hung thủ không? – Kim Yuna nhắm mắt, đặt một tay lên trán tỏ ra đăm chiêu.

- Có lẽ không! – Swan Black mấp máy cái môi bự chảng của mình.

Từ ngoài cửa bỗng vang lên vài tiếng “cộc cộc”, tiếp đó là giọng của một người hầu phòng.

- Đồ ăn tối đây!

Gã vệ sĩ chậm chạp mở cửa, người hầu phòng đẩy chiếc xe thức ăn vào trong rồi nhanh chóng bước ra. Đóng sầm cánh cửa lại phía sau lưng, một gã vệ sĩ tiến lại gần xe thức ăn, trên xe là một chiếc mâm khá lớn được đậy kín bởi chiếc lồng bóng loáng.

Bốn người hầu như chẳng để tâm tới đồ ăn, giờ đây họ không có tâm trạng để nghĩ tới việc đó, nhưng hai gã vệ sĩ này thì ngược lại.

Một gã nhanh chóng mở chiếc lồng đậy thức ăn, thòm thèm nhìn vào phía trong, nhưng chiếc lồng vừa mở thì lập tức một làn khói trắng ùa ra, nhanh chóng tràn ngập cả căn phòng.

Hai gã vệ sĩ đổ gục xuống sàn, bốn người đứng bật dậy định thoát ra ngoài.

- Cửa sổ, thoát ra bằng….

Câu nói không kịp hoàn chỉnh thì họ đã cảm thấy chân tay mềm nhũn, sau đó nhanh chóng mất đi tri giác, cơ thể vô lực đổ xuống tấm thảm đẹp đẽ.

Là khí gây mê cực mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.