Bất Diệt

Chương 22: Chương 22: Loong Người Sắt (2)




Tôi trợn mắt, vén môi nhe ra những chiếc răng nanh nhọn hoắt, đó là một phản xạ vô điều kiện mỗi khi chúng tôi bị tấn công.

Sự giận dữ bốc lên, không phải vì hắn khiến tôi bị khoét một lỗ trên bụng mà là vì hắn đã làm rách chiếc áo tôi ưa thích.

Mắt hắn trắng dã, mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt đang sợ hãi tột cùng, hắn chĩa súng và ra sức bóp cò nhưng súng đã hết năng lượng. Hắn vứt khẩu súng sau đó cuống cuồng bỏ chạy.

- Không, không…. Đừng giết tôi….

Một tia đạn đã xuyên thẳng vào não, khiến thân thể hắn ngã nhào, đổ gục trên sàn ngay trước cửa ra vào. Phát bắn này WiS ngắm rất chuẩn xác.

Tôi lặng người trong chốc lát, cố gắng bình tĩnh để chế ngự bản năng của mình, nó cần được kiểm soát chặt chẽ, sau khi thả nó ra tôi phải nhốt nó lại.

Trong lúc đó, WiS đã nhanh chóng tiến lại gần tôi, nhìn vào vết thương ở bụng, sau đó lại nhìn thẳng vào mặt tôi. Qua ánh mắt và cử chỉ tôi nhận ra cậu ta đang hoang mang và có chút e dè.

- Cô….. không sao chứ? – Cậu ta liếc nhìn xuống vết thương trên bụng.

- Nó liền lại ngay thôi!

Cái lỗ trên bụng dần liền lại, bằng mắt thường cũng có thể thấy điều này. Đầu tiên là những mạch máu, sợi cơ, rồi đến những tảng thịt nhanh chóng kết nối và lấp đầy. Chỉ một lúc sau cái lỗ đó đã hoàn toàn biết mất như chưa hề xuất hiện trên cơ thể tôi, tiếc là chiếc áo thì vẫn rách một miếng tròn vo. WiS chăm chú nhìn sự phục hồi từ đầu tới cuối.

- Nó tự liền lại… thậm chí cô còn… không chảy máu? – Cậu ta nhăn mặt như vừa phải nhai nguyên một quả chanh lớn.

- Vì tôi là Vampire! – Giọng nói của tôi khô khốc, như thể hăm dọa.

Tôi muốn biết phản ứng của cậu ta ra sao, liệu cậu ta còn dám đi cạnh tôi nữa hay không? Một giống loài mà con người cho là quỷ dữ, đi ngược lại tạo hóa, chiếm lấy sự thống trị của họ. Hầu hết con người khi biết tôi là Vampire thì một là bỏ chạy, hai là tấn công còn ba là ngất ngay tại chỗ.

Một lần nữa WiS lại khiến tôi phải ngạc nhiên.

- Không thể tin được, cô là… Vampire sao? – Cậu ta lăng xăng chạy quanh, xoi mói từng bộ phận trên người tôi.

- Tai cô không nhọn như trong đồn đại…. cả đôi mắt nữa, tôi tưởng giống loài của cô đôi mắt chỉ có duy nhất màu đỏ thôi chứ. – Cậu ta dường như rất hiếu kì, mắt đảo liên tục.

- Cậu không sợ? – Tôi thực sự không thể hiểu nổi gã thanh niên này chứa những gì trong đầu.

- Ồ, tất nhiên là có chứ. Nhưng chúng ta là bạn đồng hành mà, phải không? Hơn nữa nếu cô muốn hại tôi thì cần gì đợi đến bây giờ! – Cậu ta hềnh hệch cười một cách ngô nghê.

Tôi cố gắng không bật cười để giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng của mình, thành thật mà nói nếu cậu ta đi diễn hài chắc chắn sẽ rất đắt khách.

Tôi lặng lẽ rời khỏi quán bar, nhanh chóng nhảy lên xe, WiS vẫn ung dung leo lên như thường lệ.

Tuy rằng bọn chúng đã chết nhưng sự việc sẽ sớm bị phát giác, tôi cần tranh thủ thời gian này để hành động, nhanh phút nào hay phút ấy. Nếu chúng kịp thời đề phòng, thì chỉ có thể đợi người của tôi tới tiếp viện may ra mới có cơ hội thành công.

Tiếng gió ù ù hai bên tai nhưng tôi vẫn nghe thấy những câu hỏi dai dẳng của WiS - thật lắm mồm.

- Mắt cô sao lại là màu xanh nhỉ? Trong nhiều ghi chép thì Vampire chỉ có duy nhất một màu mắt. Chà chà, vậy chắc là cô là Vampire không thuần chủng rồi.

- Tôi đạp cậu xuống đường ngay bây giờ đấy, WiS!

- A! Thôi được, thôi được, tôi không hỏi nữa….

Chúng tôi yên lặng nghe tiếp gió đêm ù ù lướt qua tai một lúc lâu. Tự nhiên tôi muốn trả lời câu hỏi của cậu ta, dù sao cũng không có gì là bí mật ở đây, hơn nữa chúng tôi còn phải mất bốn tiếng nữa mới tới nơi, nếu cứ yên lặng thì thật buồn chán.

- Tôi dùng kính áp tròng. Màu đỏ quá khác biệt, nó khiến chúng tôi dễ dàng bị phát hiện.

- À há, vậy mà mình không nghĩ ra. Vậy thằng to con bị cô cắn cũng sẽ biến thành Vampire phải không?

- Khi con người bị Vampire cắn, trong vòng một tiếng sau nếu tim và não vẫn còn nguyên vẹn thì họ sẽ biến thành Vampire.

- Thằng đó nát bét người rồi còn đâu! Vậy còn về ánh sáng, tôi thấy cô đâu có sợ ánh sáng?

- Đó là một cuộc cách mạng, WiS. Khi loài người các cậu tìm ra cách cấy ghép lại bộ mã gien, thì các nhà khoa học của chúng tôi cũng đã tìm ra cách loại bỏ những khuyết điểm của bản thân. Giờ đây chúng tôi có thể thoải mái đi dưới ánh mặt trời, nhưng khi đứng dưới ánh nắng chúng tôi mất toàn bộ khả năng vốn có, yếu đuối như loài người. Nhưng chỉ có những Vampire chính thống mới có khả năng này, còn những con người bị cắn và biến thành Vampire thì vẫn sẽ chết nếu tiếp xúc với ánh nắng.

- Vậy là bây giờ cô không còn điểm yếu nào phải không?

- Chẳng có thứ gì không có nhược điểm. Nếu bị đạn bạc bắn trúng hoặc bị chặt đầu chúng tôi vẫn không thể sống sót.

- Vậy đạn bạc vẫn là khắc tinh của Vampire. Người của cô không khắc phục được nó?

- Chúng tôi đã cố gắng nhưng vẫn chưa tìm ra cách thay đổi.

- Thế còn về việc hút máu? Nó có thay đổi không?

- Thay đổi? Tại sao phải thay đổi điều đó?

- Cô biết đấy, … à thực ra thì việc giết người để phục vụ nhu cầu ăn uống là một điều …. Không hay cho lắm.

- Loài người các cậu ăn thịt các loài động vật khác thì đó là một điều hay ho?

- …. À thì….

- Các cậu luôn cho mình là những sinh vật bậc cao, có quyền phán xét sống chết của loài khác. Tôi thấy cái lí lẽ đó thật buồn cười. Trong thế giới này, kẻ mạnh sẽ có quyền quyết định mọi thứ, giống loài các cậu yếu hơn chúng tôi, vì vậy việc trở thành con mồi của chúng tôi thì có gì khó hiểu. Cậu vừa có thể ăn chay vừa có thể ăn thịt vậy tại sao cậu lại không ăn chay mà toàn ăn thịt? Các cậu thích ăn thịt cũng giống chúng tôi thích máu người thôi.

- Tất nhiên, tất nhiên, nó là quy luật, tôi hiểu rồi …. vậy lúc nào cô thấy đói…. thì nhớ báo trước nhé!

- Tại sao?

- Để tôi có thời gian chuẩn bị….

- Thực ra thì một gã vừa rồi chưa đủ khiến tôi no được…..

- Elly! cô đang làm tôi sợ đấy!

----o0o----

Trong một phòng thí nghiệm rộng lớn, xếp hàng dãy những bình chứa bằng thủy tinh đựng đầy chất dịch màu vàng nhạt, trong mỗi chiếc bình lại là một cơ thể người, miệng cùng chân tay và nhiều bộ phận khác được cắm vô số các ống nhẫn nhỏ. Họ vẫn còn sống, nhưng đang ở trong trại thái hôn mê sâu.

Ngồi tại chiếc bàn thí nghiệm phía cuối phòng là một người đàn ông tóc bạc trắng, để râu quai nón, mặc chiếc áo khoác trắng thường thấy trong các phòng thí nghiệm, đôi mắt với vô số những nếp nhăn đang nheo lại, nhìn kĩ vào một tế bào máu mà ông ta đang soi qua kính hiểm vi. Bàn tay gân guốc di chuyển từng chút một, cẩn thận trong từng động tác nhỏ nhất, một sự tập trung cao độ, thậm chí ông ta còn chẳng dám thở mạnh. Trên chiếc bàn thí nghiệm là vô số những ống nghiệm cùng nhiều giấy tờ ghi chép về những thông số hóa học.

Phòng thí nghiệm này tuy được lắp hàng trăm bóng đèn chiếu sáng, nhưng bầu không khí ở đây vẫn toát lên vẻ u ám và lạnh lẽo. Trong các bình chứa có đủ loại người, già trẻ gái trai đều có, nhiều cơ thể đã bị mất một vài bộ phận.

Sự yên lặng bỗng bị phá vỡ bởi tiếng cửa tự động được những thanh kéo thủy lực đẩy qua một bên. Một gã đàn ông ăn mặc lịch lãm bước vào trong phòng thí nghiệm. Mái tóc bồng bềnh được chuốt keo chải ngược về sau, chiếc áo sơ mi đen kẻ sọc đầy quý phái, cái quần âu thì rõ ràng là hàng đắt tiền, còn đôi giầy da và chiếc thắt lưng cũng là hàng hiệu. Qua dáng đi và phong cách ăn mặt của gã thì có thể thấy ngay đây là một dân chơi có hạng.

Gã bước những bước đầy tự tin về phía cuối phòng, dang hay tai, cất lên một chất giọng khàn khàn khó nghe.

- Ngày gần nhất anh bước ra ngoài là khi nào nhỉ, Tomy?

Người đàn ông trung tuổi đang ngồi kiểm tra những mẫu thí nghiệm lặng thinh, ông ta dường như không nghe thấy câu nói oang oang vừa rồi.

- Thôi nào, công việc đâu phải là tất cả. Anh nên hưởng thụ đi không sau này lại hối tiếc đấy! – Gã tiến lại gần chiếc bàn thí nghiệm, hai tay đút túi quần, đảo mắt nhìn qua đống giấy tờ lộn xộn trên bàn.

- Bây giờ không phải lúc, Loong! – Tomy trầm giọng, ông ta vẫn chăm chú nhìn qua kính hiểm vi.

Tomy và Loong là hai anh em ruột, Loong cầm đầu băng Thép Đen, còn Tomy là chủ của những xưởng xản xuất vũ khí trong thành phố, điều đó có nghĩa hắn chính là kẻ có quyền lực nhất thành phố, hắn đã tạo ra Zerone.

Tomy là một tay bác học chuyên chế tạo ra những mẫu vũ khí tiên tiến, khả năng sát thương cao, thời còn trẻ hắn bán những mẫu thiết kế này cho nhiều công ti khác nhau, sau một thời gian khi đã có một số vốn nhất định, hắn đã tự mở một xưởng sản xuất vũ khí của riêng mình. Công việc làm ăn phát triển nhanh tới chóng mặt, hắn mở thêm nhiều xưởng sản xuất khác để đáp ứng nhu cầu của thị trường. Với dây chuyền sản xuất có quy mô khổng lồ, Tomy cần một lượng nhân công quá lớn, để giải quyết vấn đề hắn đã thiết lập lại mọi thứ xung quanh địa bàn của mình, tạo ra thành phố Zerone. Có khoảng mười tám ngàn người sinh sống tại đây, hầu hết họ đều là công nhân trong các nhà máy của Tomy. Hắn năm nay đã năm mươi ba tuổi, nhưng khuôn mặt đầy những nếp cùng với râu tóc bạc trắng, nhìn qua ai cũng nghĩ hắn đã ngoài sáu mươi.

Loong kém hơn người anh của mình mười hai tuổi, mặc dù đã ngoài bốn mươi nhưng trông hắn vẫn còn rất phong độ, hơn nữa do hắn biết cách ăn mặc và chải chuốt nên nhìn qua thì thấy có vẻ trẻ hơn so với tuổi. Loong có một dáng người vừa phải nhưng rắn chắc, khuôn mặt vuông vức với gò má nhô cao, đôi mắt thì hơi trũng xuống bên dưới hàng lông mày rậm, miệng của hắn có một vết rạch dài chạy xuống đến cằm. Nếu không biết hắn mà chỉ nhìn vào khuôn mặt để phán đoán thì Loong tạo cho người đối diện cảm giác rất bình thường và vô hại. Hắn cầm đầu một nhóm lưu mạnh từ khi mười lăm tuổi, tới ba mươi thì Loong xây dựng cho mình một băng đảng hùng mạnh lấy tên là Thép Đen. Trong vòng mười năm, tên tuổi của hắn nổi như cồn, không chỉ ở Zerone mà cả ở các thành phố lân cận cũng chẳng lạ gì. Ngoài những phi vụ cướp bóc đẫm máu, có đợt hắn còn cướp cả một xe chở vũ khí hóa học của chính quyền thế giới, mặc dù chiếc xe được áp tải bởi những đặc vụ kì cựu nhưng kết quả vẫn chẳng có gì khả quan – Chiếc xe bị cướp còn toàn bộ số người áp tải chiếc xe đều chết không toàn thây. Cũng chính từ sau vụ cướp đó mà tiền thưởng cho cái đầu của Loong đã lên đến con số 900.000 Saz.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.