Tomy thu dọn những tập tài liệu quý báu của mình, đầu óc hắn rối như tơ
vò. Hắn không thể ngờ được lại có thế lực dám đứng lên lật đổ ngai vàng
của mình. Hắn đã quá lỏng tay trong cách hành pháp cũng nhưng kiểm soát
việc mua bán vũ khí trong thành phố. Nhưng ngay cả như thế thì đám phiến loạn chẳng lẽ chưa từng lộ ra chút sơ hở nhỏ nhoi nào sao? Cuộc tấn
công có quy mô toàn thành phố, những trung tâm đầu não đều bị đặt bom,
tấn công vô cùng bài bản, chắc chắn chúng phải lên kế hoạch một cách tỉ
mỉ và mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị. Chẳng lẽ lũ bảo vệ thành phố
chỉ toàn bù nhìn, một đám teo não, tốn cơm tốn gạo? Hay chính những kẻ
nằm trong bộ máy chính quyền đã tạo phản? Có thể lắm chứ. Tomy quay
cuồng trong những câu hỏi mông lung, hắn vừa được báo cáo đội quân của
hắn đang thất thế, nhiều cứ điểm quan trọng đã bị chiếm đóng. Hiện tại
hắn phải nhanh chóng rời khỏi đây, nơi này vừa báo động có sự xâm nhập,
Z-Kill tuy có khả năng chiến đấu tuyệt vời nhưng chẳng có gì chắc chắn
là chúng sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Tomy nhét đống tài liệu vào trong một chiếc cặp da, xách theo chiếc cặp
hắn vội vã cùng mười tên cận vệ chuẩn bị rời khỏi phòng thí nghiệm.
Còn cách lối ra hơn chục mét thì cánh cửa thép bật mở, hơn chục người
nhanh chóng ùa vào trong. Tiếng đạn xé không khí vang lên như mưa, cuộc
đấu súng quá gần và trực tiếp, cả hai bên đều bị bất ngờ, vài cơ thể
trúng đạn nhanh chóng đổ rạp trên sàn.
“Xẹt, xẹt….”
- Bảo vệ chủ tịch!
Một tên cận vệ hét lên, hắn cùng bốn người nữa hộ tống Tomy chạy lùi vào trong một dãy bình chứa.
Hai phe tản ra, tự tìm cho mình một chỗ trú ẩn an toàn, tiếng tia đạn
vẫn không ngừng vang lên. Vài tia đạn lạc đã phá vỡ những bình chứa,
khiến chất dịch màu vàng nhạt tràn đầy ra sàn, những cơ thể phía bên
trong cũng theo đó mà rơi ra ngoài, nằm bất động. Thế trận phút chốc
căng như dây đàn.
Nấp trong một góc, Tomy run lên bần bật, từ trước tới giờ hắn chưa lúc
nào phải trải qua giây phút sinh tử, nguy hiểm tới tính mạng. Cuộc đời
hắn luôn luôn được trải thảm đỏ, lúc nào cũng là thành công, tiền tài và quyền lực, hắn đắm chìm trong sự tự tin tối thượng. Giờ đây, mọi suy
nghĩ của hắn toàn bộ đều sụp đổ, nếu muốn hối hận thì cũng quá muộn.
Tiếng đạn vang lên không dứt, tiếng hét thất thanh chốc chốc lại ngân
dài, chúng như những can dầu đổ vào ngọn lửa sợ hãi của hắn. Tomy chẳng
còn biết làm gì ngoài việc luôn miệng chửi thề để xoa dịu sự bấn loạn
trong lòng.
- Tomy, ông mau đầu hàng đi, toàn bộ nơi này đã bị chúng tôi …..
Kẻ đang nói bỗng rú lên đau đớn, tiếp sau đó là hàng loạt những tiếng
kêu thất thanh rồi nhanh chóng tắt lịm. Vài tiếng súng vang lên, sau đó
là tiếng vũ khí rơi, những thân người đập mạnh lên sàn, cuối cùng là một khoảng lặng.
Không còn tiếng súng, không còn tiếng rên la, sự im lặng đã bao trùm cả
căn phòng. “Chuyện gì xảy ra vậy?” – Tomy thều thào, mắt hắn mở to hết
cỡ, chứa đầy sự hoang mang.
Tiếng bước chân tiến gần tới chỗ hắn và một giọng nói quen thuộc cất lên.
- Ra đi anh!
Hắn thở phào nhẹ nhõm, vội vã đứng dậy, cùng với mấy tên cận vệ bước ra khỏi những dãy bình chứa.
- Mày đấy hả Loong!
Hắn biết rõ giọng nói đó là của gã em trai, nhưng hắn vẫn cứ hỏi như để xác định thêm một lần nữa.
- Chẳng lẽ anh còn thằng em khác? – Loong giễu cợt hỏi lại.
Đám người bước qua vũng dịch vàng, khiến nó bắn tung tóe, năm tên cận vệ nhanh chóng tiến ra ngoài cửa, cảnh giới xung quanh. Tomy lại gần gã em trai, rút trong túi áo ra một ống nghiệm, bên trong chứa một chất dịch
màu đỏ sậm.
- Mày cầm lấy. Với khả năng của mày nó sẽ an toàn hơn!
Nhận lấy ống nghiệm, đôi mắt sâu của Loong chợt khép hờ.
- Gì đây?
- Một thứ huyết thanh tao vừa mới tạo ra. Chỉ cần có nó, chẳng mấy chốc mà tao sẽ kiếm lại được mọi thứ.
Nói xong, hắn nhanh chóng tiến ra cửa, tuy nhiên vừa bước được mấy bước
thì giọng của gã em trai lại vang lên. Những điều gã nói ra khiến cho
Tomy chết lặng.
- Z-Sunner. Khi hấp thụ vào trong cơ thể sẽ gia tăng sức mạnh và sự phản xạ lên gấp ba lần. Hoàn toàn không có tác dụng phụ, bất kì ai cũng có
thể dùng. Đây chắc hẳn sẽ là một cuộc cách mạng phải không, anh trai! –
Loong đưa ống nghiệm lên ngang tầm mắt, ngắm nghía.
- Làm sao mày biết? – Tomy quay ngoắt người lại, trợn mắt, nghiến răng.
- Chỉ là em có chút hiếu kì! – Gã em trai khẽ nhún vai.
- Mày… mày theo dõi tao? – Người hắn đang run lên vì giận dữ.
- Theo dõi? Sao anh nặng lời thế, em chỉ lo cho anh thôi! – Loong vui vẻ đáp.
- Mau trả lại ống nghiệm cho tao!
Tomy lao tới, định giật lấy ống huyết thanh. Nhưng hắn không ngờ được
thằng em trai khốn nạn của mình lại làm vậy, ngay cả khi nó đang diễn ra trước mặt thì hắn cũng không tin.
Cánh tay kim loại sáng bóng đã ghim sâu trong bụn của Tomy, giờ đây hắn
chỉ còn cách thằng em trai đúng một gang tay. Máu loang dần ra chiếc áo
màu ghi hắn đang mặc, từng giọt máu sền sệt theo cổ tay nhỏ xuống sàn.
Tomy nặng nề vươn hai tay túm vào vai áo của Loong, mắt hắn trợn tròn,
chứa đầy tơ máu nhìn thẳng vào khuôn mặt vẫn đang mỉm cười một cách bình thản.
- Tại sao? Sao mày…dám. Tao là anh trai mày, tao… nuôi nấng mày….
- Để làm một con chó biết vâng lời, phải không? – Loong chậm rãi xen
ngang câu nói đứt quãng của anh trai hắn. – Tomy, em không phải là chó,
mà em là sói. Một con sói sẽ cắn đứt cổ bất kì thằng nào dám ra lệnh cho nó. Anh không cho em lựa chọn!
- Chó chết! …. Người của tao… sẽ băm nát… mày…..
- Không đâu anh trai, anh bị giết bởi đám phản loạn mà, nhớ không! Còn
em là cứu tinh của cả thành phố này, em sẽ thay anh điều hành nó. –
Loong ghé sát đầu vào tai người anh tội nghiệp, thìm thầm. – Sẽ chẳng ai nghi ngờ điều này đâu!
Loong rút mạnh bàn tay kim loại của mình ra khỏi bụng của Tomy, để lại
một hốc sâu chứa đầy máu và nội tạng bị xé nát. Miệng trào máu, cơ thể
thoi thóp nhanh chóng đổ gục dưới chân tên em trai quỷ quyệt, máu từ vết thương ồng ộc chảy ra, tràn đầy trên sàn.
Tomy đang hấp hối, nhưng ngay cả lúc này hắn cũng không thể tin rằng
mình chết bởi tay người thân duy nhất của mình. Hắn đã nuôi dạy Loong,
chỉ cho nó cuộc sống khắc nghiệt chừng nào, dạy nó khai thác tiềm lực
bản thân, cung cấp cho nó những thứ nó cần, che chở khi nó bị truy đuổi. Hắn nặng lời, chửi rủa, trì chiết, tất cả cũng chỉ muốn tốt cho thằng
em trai duy nhất của mình. Nhưng tình thương nhỏ bé đó đã không được
Loong nhìn thấy, gã luôn nhìn cuộc đời theo hướng tiêu cực, đối với
Loong chỉ có giết chóc mới là đạo lí hàng đầu.
Khung cảnh nhòa đi, rồi tối sầm lại, suy nghĩ cuối cùng còn sót lại
trong đầu của Tomy không phải là căm hận Loong, mà là hắn không thể tiếp tục chăm sóc cho thằng em trai ngu ngốc của mình nữa. Những giọt nước
mặt muộn màng trào ra trên hai khóe mắt của một kẻ đã chết.
Năm tên cận vệ nghe thấy tiếng động liền chạy vào, nhưng chúng chỉ thấy
cơ thể của Tomy đang nằm sấp trên vũng máu, đứng cạnh là Loong đang mỉm
cười vui vẻ.
- Có chuyện….
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt….”
Năm tiếng đạn xé vang lên lạnh lẽo, mỗi tia lại xuyên thủng đầu một tên
cận vệ. Bọn chúng hoàn toàn bất ngờ, trở tay không kịp, chúng nào lường
được việc giết người diệt khẩu này.
- Anh đã có thêm năm thằng đi theo làm bạn rồi đấy, đỡ buồn phải không! – Loong trầm ngâm nói với cái xác chết dưới chân hắn.
Bàn tay kim loại giờ đã trở lại bình thường, có điểu cổ tay áo chiếc sơ
mi màu ghi của hắn đã vấy máu. Quệt bàn tay dính máu vào chiếc quần âu
mầu đen, hắn lấy tay chỉnh lại cổ áo, rồi thong thả rời khỏi phòng thí
nghiệm, bỏ lại sau lưng những vũng máu loang nổ cùng các xác người nằm
la liệt trên sàn nhà.
Sự tĩnh lặng bao trùm lên mọi thứ, mùi máu tanh tràn ngập gian phòng, không khí lạnh lẽo như nghĩa địa…
---o0o---
“Chỉ huy, chúng ta đã mất liên lạc với Apha! Bíp”
- Chỗ các cậu thế nào Beta?
“Không thấy gì ngoài những tủ đông lạnh chứa đầy thuốc và ống nghiệm thưa chỉ huy! Bíp”
- Các cậu hãy trở lại tìm Apha, tôi sẽ theo sau!
“Rõ! Bíp”
Jame đút chiếc bộ đàm vào thắt lưng, gương mặt trầm hẳn xuống, ông biết
chắc chắn đội Apha đã xảy ra chuyện, trong trường hợp xấu nhất, có thể
tất cả đều đã chết. Jame cảm thấy ruột gan như thắt lại, họ đều là những chiến hữu sát cánh bên ông nhiều năm, thật khó để chấp nhận.
Mọi người đang tiến vào một đường hầm sâu hun hút, tiếng bước chân dội
lại trong lòng hành lang làm họ có cảm giác rờn rợn. Sau một hồi, đám
người đã rời khỏi đường hầm tối tăm để tiến vào một căn phòng rộng rãi,
diện tích ít nhất cũng phải bằng một phần ba một sân vận động cỡ trung.
Nơi này đa phần là bị bóng tối bao phủ, rải rác trên tường là các bóng
đèn phát ra thứ ánh sáng yếu ớt và chập chờn. Ngay khi bước chân vào đây thì một mùi tanh tưởi và thối rữa đã xộc thẳng vào mũi từng người, nó
giống như mùi của con chuột chết vứt trong đống đồ ăn thiu hàng tuần
trời.
- Mọi người nên đi sát vào nhau, căn phòng này có gì đó… khác thường!
Jame nhắc nhở mọi người, ông quét chiếc đèn pin cầm tay một lượt để kiểm tra xung quanh. Sàn nhà được lát bằng đá sần mầu xám, trên sàn chứa đầy những viết cắt sâu hoắm, chắc chắn phải do một vật sắc bén và mạnh mẽ
tạo thành, vương vãi nhiều nơi là những vũng máu đã khô cong.
- Chỉ huy!
Một hội viên lên tiếng, giọng nói của anh ta chứa đầy lo lắng. Hướng
theo ánh đèn mà người hội viên chiếu vào, trong góc phòng và sát các
vách tường là những thi thể không nguyên vẹn, bị cào xé nham nhở, có
những cái xác chỉ còn nửa thân trên, cột sống và các xương sườn lòi ra
ngoài, mắt mũi không còn, não bị bửa đôi. Xung quanh căn phòng ít nhất
cũng phải có tới cả tá xác chết, tất cả đều đang trong quá trình phân
hủy.
Giờ đây, tuy không ai nói gì nhưng mọi người vô hình đều có một cảm giác giống nhau – nơi này thật lạnh lẽo và chết chóc y như một hầm mộ vậy.