Bất Du, Không Thay Đổi

Chương 16: Chương 16




Khang Sùng không ở trong xe, đang đứng ngoài kia nghe điện thoại, rặt một vẻ mặt bất cần hờ hững. Di động áp sát bên tai phải, yết hầu theo câu chữ lên xuống, thỉnh thoảng gật đầu ứng lời. Y nghe không rõ nội dung cụ thể lắm, hiệu quả cách âm của cửa sổ xe tốt ghê. Khuông kính như thể đang họa lại thân ảnh của gã, ánh nắng mặt trời lởn vởn quanh thân, mấy đốm sáng xuyên qua tán cây đậu bên người gã, chao liệng theo cơn gió chợt thổi, đậm nhạt lốm đốm.

Xe không tắt động cơ, loa xe hãy đang phát một bài chẳng biết tên, là một ca khúc tiếng Anh Cảnh Doãn chưa nghe qua lần nào. Chất lượng âm thanh không tốt lắm, hẳn là chưa được xử lý chau chuốt, nghe vào càng giống một hồi biểu diễn ngẫu hứng hơn. Nguyên sơ, thô ráp, ràn rạt, ràn rạt, như radio xuất hiện trục trặc lúc thu tín hiệu. Ngoài nền nhạc, âm thanh lảm rảm pha lẫn tiếng vọng, tiếng mưa phùn dai dẳng lôp rộp trên mái hiên, lại khiến người ta cảm tưởng như ý cảnh dụng tâm thêm vào bài hát. Đàn ghi ta đệm nhạc, biên khúc mộc mạc, giọng nam dịu dàng đến gần như van nài, cất lên tiếng ca trong không gian kín mít của chiếc xe:

“We could fall together

Chúng ta đến với nhau theo bản năng

I just want to know how it feels to hold your hand

Em chỉ muốn biết, cảm giác khi nắm lấy tay anh sẽ ra sao

But you don’t know me

Nhưng anh đâu biết đến em

I know you don’t know me

Em biết, anh chẳng hề quen em

I’m not even sure if

Thậm chí em cũng không chắc rằng

You know I exist

Liệu anh có biết em đang tồn tại hay không

And when I watch you smile,

Và khi em nhìn thấy anh cười

I’m compelled to look away

Em buộc phải dời tầm mắt đi

Cause I don’t want to fall,

Bởi em không muốn mình sa vào

No, I don’t want to tumble

Không muốn chìm đắm

Into your abyss

Vào vực thẳm nơi anh”

(Nhấn playlist soundcloud ở thanh dưới và nghe thử ha~)

Trần Mật Cam đã xuống xe về từ lâu, xách túi lên, bỏ lại chuyện cũ, thân nhẹ như yến, bay nhảy biền biệt giữa phong cảnh tháng bảy. Mà y muốn nghe hết bài hát này mới đi, nhà cách đây không xa, thế nhưng y cam tâm ở lại chỗ này, cố chấp muốn nghe một bài ca, không đầu không đuôi, chẳng rõ lý do.

Y ngả người về tựa ghế, cột sống như bị rút sạch, mềm người dựa vào, hưởng thụ sự yên lặng trong chốc lát, lại vực nửa thân trên dậy. Lúc kề gần vào cửa xe, chợt phát hiện Khang Sùng đứng ngoài cửa nhưng hình như chưa tính vào, vẫn chưa nói chuyện điện thoại xong.

Gã một bên nghe điện thoại, một bên đưa bàn tay áp lên khuông kính, quyến luyến phủ qua mặt Cảnh Doãn, tận đến khi thay thế bóng cây nhập nhòa, gần như che dấu, lẩn khuất, tan mòn hoàn toàn trong lòng bàn tay.

Khoảnh khắc bàn tay khép lại ấy, Cảnh Doãn nhắm dần đôi mắt, hàng mi rung động, tưởng như mong đợi điều gì được ban tặng hay giáng lâm xuống. Một vệt sáng đỏ thắm dừng trên sống mũi y, chảy xuống hai bên xương gò má, ấm nóng lan tràn. Khang Sùng chưa từng thấy qua màu đỏ nào thế này, nhịn không được sát lại, lại gần thêm chút, chút nữa, như thể trộm nhìn đáy nước.

Gã muốn để người ta hô hấp.

Nếu không làm vậy, cả hai đều sẽ hít thở không thông mất.

Gió mùa hạ nóng nực, quấn lấy trái tim đang đập loạn xì, Khang Sùng hít sâu một hơi, cuộn hầu kết, nhấp liếm đôi môi khô khốc, cuối cùng dựng thẳng sống lưng, nắm lấy bàn tay hầm hập đặt trên cửa kia. “Về nhà thôi.”

Gã muốn làm người mở cánh cửa kia trước.

Lòng bàn chân Cảnh Doãn mê mang mà về đến nhà, phát hiện trong huyền quan có giày phụ nữ lạ, một đôi xăng đan cài màu kem, kích cỡ cũng tầm tầm giày Nguyễn Nghiên. Hướng phòng khách ân ẩn có tiếng người, còn cả hương trà nhài lượn qua thơm ngát.

Ló đầu vào nhìn, đúng là có khách đến, y không vội thay quần áo trước, đi vào phòng khách ngường ngượng chào hỏi: “Dì hai.”

Người phụ nữ trên ghế sa lông quay đầu lại, gương mặt rất giống Nguyễn Nghiên, nhiều hơn vài nếp nhăn, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn, khí sắc hồng hào, giọng sáng sủa đáp lại: “Tiểu Doãn về rồi à! Đi đâu chơi đấy?”

Tay Cảnh Doãn còn đang cầm hai chiếc tất trắng sạch, nghe vậy ngại ngùng rụt về sau, chân trái cọ cọ chân phải, hai má ưng ửng, không biết là chạy gấp nên nóng hay làm sao: “Tối qua liên hoan với bạn, uống nhiều quá, không tiện về nên đành tá túc bên ngoài một đêm ạ.”

Trước khi Nguyễn Nghiên kịp mượn đề tài hỏi chuyện của mình, y thức thời vội chuồn: “Dì hai với mẹ nói chuyện, con đi tắm rửa.”

Buồn bực chui vào nhà tắm, trước lúc lột hết từ đầu đến chân xong, giọng Nguyễn Nghiên còn kịp len vào khe cửa đang khóa mấy lời: “Thằng bé là người trưởng thành rồi, có chủ kiến, em quản nó làm gì. Thích làm gì thì làm, em nói chị nghe…”

Tắm qua quýt một lần, y nhét quần áo bấn vào máy giặt, ra ngoài uống trà, mới biết mục đích lần này dì hai ghé qua: đưa thiệp mời đám cưới chị họ. Ngày định hôn là thứ bảy tuần này.

“À là thằng bé đó hả?” Nguyễn Nghiên vỗ vỗ tay: “Gặp qua hồi giao thừa, bên nhà bà ngoại, thằng bé Dĩnh Dĩnh dẫn về lần đấy, em nhớ rồi, dáng người cao, trông còn đẹp trai, đối với Dĩnh Dĩnh cũng tốt, em trông được lắm, ổn trọng, tốt bụng.”

Dì hai hùa theo, rót thêm trà vào chén, lấy đĩa anh đào đặt lên đùi Cảnh Doãn bảo y ăn: “Thích hợp, là kiểu người chung đụng qua ngày được, thành thật, tâm tính tốt, có chí cầu tiến, vậy đủ rồi.”

Cảnh Doãn tắm xong mặc quần đùi, ngồi xuống lộ đầu gối, đường nét các khớp ngón tay rõ ràng, trắng hồng. Y im hơi lặng tiếng ăn anh đào, xem kênh phim đang chiếu một bộ phim Pháp chả ai quan tâm. Hai thằng nhỏ đang tự tay dùng tấm ván gỗ làm cái xe dã ngoại, nhân dịp nghỉ hè lái lên đường, dọc đường còn chào hỏi cảnh sát giao thông, ban đêm ngủ giữa cánh đồng bát ngát đầy sao. Người lớn tốt bụng nhà bên phát hiện cái xe dã ngoại dáng dấp kỳ quái này, bật đèn pin ra hỏi thăm, để hai đứa nhóc ăn ngủ bên ngoài vào trong nhà, còn mời hai đứa ăn cơm.

Thằng nhỏ vóc người cao hơn tóc đen, mũi mày cao thẳng, góc cạnh bắt đầu trổ anh tuấn, một cậu bé khác tóc vàng nuôi lỡ dài, nhỏ gầy thanh tú, một mạch vùi đầu ăn cơm. Nữ chủ nhân trong nhà hỏi thẳng lớn tóc đen: “Đây là bạn gái cháu à?” Cậu bé tóc vàng trừng to mắt muốn biện giải, nhưng miệng hãy còn nhồi đầy thức ăn, bị thằng lớn tóc đen đè bả vai lại, phòng rước thêm phiền toái, thắng thắn bồi tiếp cái hiểu lầm: “Vâng, ‘cô’ ấy khá trầm lặng kiệm lời.”

Bọn họ là bạn bè tốt nhất.

Cảnh Doãn cắn trúng hột anh đào cưng cứng, răng nanh bị cộm một phát rõ đau. Y nói: “Chưa đủ.”

Hồi tưởng lại lần bộc bạch về hôn nhân của Trần Mật Cam, y cầm thiệp mời đỏ thẫm trước mặt lên, nói với dì hai: “Phải là chị con thích mới được.”

Chung sống qua ngày được, thành thật, tâm tính tốt, có chí cầu tiến, đều là thứ yếu. Chỉ có thích, mới bằng lòng chịu đựng những lễ nghi rườm rà, ánh mắt của người đời, khắc khẩu và mâu thuẫn, trải qua một đời thăng trầm đằng đẵng. Tính cách không hợp có thể mài dũa, phát sinh xung đột bằng lòng thỏa hiệp, không có tiền thì cùng nhau kiếm, gặp phải khó khăn dắt tay nhau vượt qua, điều kiện không có thì tự tạo ra điều kiện.

“Thích hợp” chẳng qua là vì “Thích” mà cầu bước tiếp. Nếu như “Thích” rồi, dù có thế nào cũng đều là “Thích hợp”.

Đảo mắt đã đến thứ bảy, Cảnh Doãn dậy từ sáng sớm, thời gian dư giả, chải đầu cạo râu, phối đồ, thu gọn ổn thỏa liền một nhà ba người cùng Nguyễn Nghiên Cảnh Việt Đông đi tham dự hôn lễ.

Tính tình y trầm, không thích ồn ào, không thường tham gia những cuộc vui thế này, cũng khó bị hoạt náo cho tích cực lên được, lúc nào cũng rặt một vẻ hờ hững xa cách, hỏi thăm thân thích xong là an vị, lột hạt sen cho em trai em gái nhà dì nhỏ.

Gần một tiếng nữa nghi lễ sẽ bắt đầu, chị họ cố ý bớt thời gian qua chào hỏi trước khi thay váy cưới, hai người lâu không gặp, y ôm chầm chị, khen chị xinh đẹp, hỏi chị có mệt hay không, vui không, hỏi tận hai lần, lặp lại đầy cẩn trọng, như thể đây là thứ duy nhất y quan tâm vậy.

Sau đó đưa chị mấy viên chocolate, dặn chị khi đói hay khát hay lo lắng gì ăn một viên bổ sung thể lực, cuối cùng cầm tay chị thật chặt, chúc chị tân hôn vui vẻ.

Chú rể vội qua tiếp đãi bạn bè thân thiết, y chỉ nhìn từ xa một cái, trông cũng không tệ.

Đẹp trai thì sao mà bằng Khang Sùng.

Ai mà biết vừa nghĩ tới, nhớ người người đến, di động y vang lên. Là điện thoại của Khang Sùng.

Y để nó vang, dạm bước nhanh ra khỏi lễ đường náo động âm nhạc, thiếu chút nữa đụng người vào nhân viên phục vụ ngang qua, chạy thẳng đến nhà vệ sinh mới nhấn tiếp điện, nói: “Alo?”

Bên kia yên ắng một chặp.

Y đợi gần phút đồng hồ, bên ngoài hôn lễ mở màn rồi, giọng Khang Sùng mới trầy trật truyền qua: “Cậu có thể… Giúp tôi chút không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.