Trần Mật Cam nhuộm quả tóc mới, lai giữa hồng cam với màu quất trông sáng rực, ra nắng thiên hồng, trong nhà thì nhiều màu quất hơn, giống hệt tên cô vậy. Hiệu quả nhuộm nổi bật bất ngờ, khiến nhà tạo mẫu tóc phi giới tính tán thưởng mãi, giơ di động muốn chụp chung với cô, lấy ảnh làm mẫu. Đang tạo các thể loại dáng chụp với kiểu tóc, cô nhận được weixin của Cảnh Doãn, bật dậy từ cái ghế bành như quả pháo kép nổ: “Chị em!”
“Làm sao làm sao?”
Nhà tạo mẫu tóc hãy đang bận chỉnh ảnh, chắn trước gương thì bị cô uỷnh một phát ra, chiếm chỗ đẹp, rút giấy thấm dầu lẫn hộp phấn ra, mặt mày rõ tợn bắt đầu chỉnh lớp trang điểm, hỏi: “Ây quanh đây có ngân hàng không! Công thương Nông thương gì cũng được!”
Nhà tạo mẫu vểnh ngón út, ưỡn ẹo, nghĩ bảo: “Cô đi về phía Nam ấy, qua hai cái giao lộ…”
“Đù tôi không biết phân biệt phương hướng!”
Cô tô son môi, cười toe la toáng lên, trông cực kỳ đúng lý hợp tình. Nhà tạo mẫu tóc trừng mắt: “Ra ngoài rẽ phải! Một ngàn năm trăm mét! Đối diện IKEA!”
“Ầy, nói thế từ sớm có phải tốt hơn không.”
Cô bĩu môi, xách túi lên bỏ hết đồ trang điểm trên bàn vào, tặng một cái hôn gió, lộc cà lộc cộc chạy ra đẩy cửa, chuông kêu đinh đang.
“Đi à nha!”
Nửa đường đến ngân hàng, cô quẹo vào cửa hàng tiện lợi mua một tệp năm bao lì xì. Bóc vỏ ngoài ra xem, chất liệu khá cứng cáp, giấy đỏ chữ vàng, mỗi mặt mỗi cái in lời chúc khác nhau, “Cung chúc phát tài”, “Đại cát đại lợi”, “Vạn sự như ý”, “Nghiệp học thành công”, rồi “Trăm năm hòa hợp”.
Cô chọn cái cuối cùng, rút mình nó ra, đút vào ngăn lửng túi xách.
Tìm thấy ngân hàng, cô rút một nghìn tệ tiền mặt (xấp xỉ 4 triệu VNĐ), nhét vào bao lì xì, đứng một mình nửa ngày trong gian ngăn cách bức bí đặt máy ATM dùng móng tay bóc miếng dán trên mép, mướt mải mồ hôi.
Dán xong nếp dính trên mép bao lì xì đựng tiền, cô mới ra ngoài, đứng bên đường huýt sáo đón xe, nắng chiều hắt dài bóng cô nàng, mái tóc chợt hồng chợt cam bay bay theo gió, ngọt lành như nước có ga.
Tới chỗ hẹn, Cảnh Doãn đang chờ cô dưới sảnh tầng một, ngồi trên ghế sa lông khu nghỉ ngơi công cộng, khuỷu tay trái chống tay vịn, đèn chân cao ngay gần, đang xem quyển tạp chí giới thiệu nội thất, nhiều ảnh, ít chữ, khoảng cách thời gian lật trang rất nhanh.
Lúc anh đọc sách toát một vẻ thần tiên không dính bụi trần, tự tách mình ra một góc yên lặng tuyệt đối. Trần Mật Cam không đành lòng ới anh, đi đến khe khẽ ngồi xuống, như thời hãy là cô em gái nhỏ hay nghe Cảnh Doãn đọc truyện trước khi đi ngủ, ghé bên cánh tay anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh đang xem cái gì á?”
Bên sườn mặt lẫn cái cổ cong cong vương lọn tóc đen, góc độ trông thật khoan khoái, y hơi nghiêng nửa thân trên, nói với cô em: “Nhà tương lai.”
“Em cũng có thể qua nhà anh hả?”
“Đương nhiên.”
“Okela, em phải học nướng bánh mì với bánh bích quy trước đã.”
Y đưa tay sờ xoáy tóc cô em, cười nhìn: “Em đang phát sáng nè.”
“Đúng hông.” Hai tay cô nàng chống má, cười tươi rói: “Em siêu thích bản thân mình luôn~”
Đang nói chuyện, lại thêm một người chen chúc vào sô pha, ép dí Trần Mật Cam đang ngồi cạnh Cảnh Doãn, cánh tay quàng qua đầu cô, đủ tới vai Cảnh Doãn, kẹp cô nàng ở giữa, rất chi là lưu manh bảo: “Để tôi xem cô gái nhà nào đào người yêu của tôi đây.”
“Tên đàn ông thối tha! Quỷ hẹp hòi! Đến giấm của em gái ông cũng phải ăn!” Trần Mật Cam giãy nảy rút lì xì ra, vứt lên người Khang Sùng: “Cho nhà anh tiền mồ hôi nước mắt của em!”
Khang Sùng cầm vào tay, nhìn chữ trên mặt, vắt chân, trông đến là hứng trí hỏi: “Tiền mừng hả?”
“Biết là hai anh giai đây không kết hôn được cũng chẳng thu đến tay tiền mừng của ai.” Cô nàng vỗ ngực: “Bản cô nương thể hiện chút tâm ý.”
“Đa tạ đa tạ, cảm ân đại đức.” Khang Sùng chắp hai tay, giơ quá lông mày, “Cũng không nhọc quý cô nương đây làm phù dâu, em tốt tôi tốt mọi người cùng tốt.”
“Đù mé.” Cô nàng hứ một tiếng: “Đúng thật nhể.”
Bảy giờ hơn, người lớn lục tục đến đông đủ, cả đoàn chín người thanh to thế lớn, bao một phòng rộng. Không ngoài dự đoán, mẹ Trần Mật Cam Hoa Đan vừa thấy đã tổng sỉ vả màu tóc khác người của con gái. Cho dù Nguyễn Nghiên Mai Ương đều nhất tri bảo đẹp, khen muôn màu muôn vẻ. Nhưng là người mẹ có tư tưởng bảo thủ nhất, tác phong nghiêm túc nhất trong cả ba, bà vẫn không chấp nhận được quan điểm này.
Cõ lẽ vì giới tính con trai con gái khác biệt nên phương thức giáo dục cũng khác, có rất nhiều quan điểm của bà cả Nguyễn Nghiên, Mai Ương đều không tán thành hay ủng hộ, nhưng mỗi người mỗi suy tính và dụng ý, chỉ cần phương hướng chung không có mâu thuẫn, mọi ngưỡi vẫn giao hảo hòa hợp với nhau cả nửa đời người, tận đến tuổi xế bóng.
Khang Sùng lẫn Cảnh Doãn ít nhiều rén dì Hoa, nói là “sợ” cũng chả phải phải, chưa tới mức đó, không dám càn rỡ, kính nể dì thì đúng hơn. Thế mà sinh ra Trần Mật Cam sôi nổi không thích gò bó, tùy tiện cẩu thả, càng bị quản nghiêm thì càng bật ác, không sợ đối chọi với mẹ tí nào.
“Em cảm thấy, kiểu người như mẹ em, chắc khó tiếp nhận các anh lắm.” Cô nói với Cảnh Doãn Khang Sùng: “Nhưng mà kệ đi. Ưu điểm lớn nhất của mẹ là ‘Không xen vào chuyện của người khác’. Hiểu ý em chứ.”
“Hiểu.” Khang Sùng tiếp: “Biết là sớm muộn cũng phải rõ ràng, hai nhà chúng ta cứ giấu mãi càng không phải phép. Quan hệ tốt như thế mà lời thật chẳng được câu nào thì tổn thương cảm tình là tất có thôi.”
“Chuẩn á.”
Bọn họ vào phòng, lần lượt chào hỏi các vị trưởng bối. Quanh năm sẽ tụ họp kiểu này tầm bốn năm lần, đa số rơi vào ngày lễ Trung Thu, Nguyên Tiêu linh tinh, cũng có ngày thường như hôm nay vậy, chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ là người lớn muốn gặp nhau một bữa, tâm sự chuyện trò tình hình gần đây thôi.
Mà đối với Cảnh Doãn Khang Sùng, đây càng chẳng phải nghi thức trang trọng gì, chút chuyện hai đứa còn sợ chia sẻ không hết cho mọi người.
Lấy Cảnh Doãn làm ranh giới, bên trái là các mẹ thích nói chuyện trên trời dưới đất, bên phải cánh đàn ông ngồi gần nhau tiện chạm cốc uống rượu hơn, y xoay bàn tròn, pha trà ngon cho cả nhà rồi mới ngồi xuống, nắm chặt tay Khang Sùng dưới bàn, Trần Mật Cam thuận thế kéo cao khăn trải bàn phủ lên đùi, che lại cho hai anh.
Cô nàng nghe dì Mai thấp giọng ghé tai mẹ nói gì đó, trông ánh mắt mẹ nhoáng lên một cái, đảo qua chỗ các anh, xen lẫn nghi ngờ, kinh ngạc, rồi sự phủ định khó lý giải. Mà có vẻ mẹ không hề hấn gì lắm, chỉ dừng đũa chốc lát lại tiếp tục múc thêm bát súp ngọt khai vị, vẫn nhỏ giọng nói chuyện với các dì, không bao lâu đã nhảy qua chủ đề khác rồi.
Thế nên cô chẳng lo nữa, quay đầu tập trung ăn bò lúc lắc, củ từ ngâm đường, tôm với sò biển Cảnh Doãn gắp rồi lột vỏ cho. Anh cũng làm y thế cho Khang Sùng, nhưng hình như trông con tôm kia của Khang Sùng to hơn của cô chút, hay là như nhau nhỉ, chẳng biết có phải ngồi xa nên thị giác sai số không.
To hơn tí thì to hơn tí đi! Cô nàng lấy cái đũa xiên tôm cho òm vào miệng, lỗ mũi “phẫn nộ” thở hắt một cái.