Trần Mật Cam đi công tác về, tay xách nách mang quà cáp cho Cảnh Doãn với Khang Sùng, bánh khoai ba màu bọc phô mai. Tách đôi lớp vỏ bọc đường bột trắng mịn là cốt bánh bông mềm như đám mây, ở giữa giấu miếng phô mai nho nhỏ nửa tan chảy, cắn một miếng, vị bánh hòa quyện vừa ngọt vừa ngậy, nhưng không ngấy.
Cô nàng nói lúc trước khi lên máy bay đứng xếp hàng tận nửa giờ ở một cửa hàng nào đó nổi tiếng trên mạng mới mua được. Vội cuống cả lên, thế là giật chộp cái hộp được gói kỹ từ tay ông chủ rồi phi thẳng đến sân bay luôn, bất chấp mặt mũi đang đi đôi cao gót lần trước bị trẹo chân làm một cuộc chạy nước rút lúc cách cổng kiểm soát an ninh còn một trăm mét, cực kỳ vinh quang phá vỡ kỷ lục chạy nhanh từ hồi tiểu học. Cuộc sống đúng là khiến con người ta chạy như bay.
“Vất vả rồi, vất vả rồi.” Cảnh Doãn trịnh trọng nói: “Để báo đáp em, tôi nhất định sẽ chuyển hết đống nhiệt lượng này vào cơ thịt.”
Y lấy cái bánh mì khoai, vừa định đưa lên miệng, Khang Sùng đã kịp ngoạm một miếng to, khoét tận nửa cái bánh. Hỏi gã sao không tự lấy mà ăn, rằng: “Cướp được trong tay người ta trăm phần trăm ăn ngon hơn của mình.”
Chân Cảnh Doãn dưới bàn nhấc lên định đạp tên nọ một cái, gã cầm chén trà quýt vừa uống vừa trốn, bàn ghế bắt đầu va chạm lộp cộp, cốc chén trên bàn cũng chao đảo. Đợi đến khi quần nhau xong, Cảnh Doãn đút nốt miếng bánh còn lại cho gã, cong đốt ngón tay xoa xoa vụn bánh bên môi.
Cứ tự nhiên thế, như thể phản xạ có điều kiện.
Trần Mật Cam nhón miếng bánh, nhìn đôi trúc mã đầy thờ ơ lạnh nhạt, hừ một cái đầy khinh thường: “Đám trẻ trâu.”
Trà quýt hơi đăng đắng, dư vị chan chát, giống quả mùa chưa chín tới, Khang Sùng nhíu mày vì chua quá.
Gã vươn cánh tay gác lên đỉnh tựa sô pha, bẻ đường nhìn về quỹ đạo, buộc mình lướt thẳng qua cái gáy lởm chởm tóc của Cảnh Doãn, không miệt mài đeo đuổi theo nét mặt và cái tai hồng hồng của y nữa, với lời gọi phục vụ nam trong nhà hàng kiểu Hồng Kông đang đứng xa xa: “Làm phiền mang thêm một lồng sủi cảo tôm lấp miệng cô nàng này với.”
Phục vụ cầm thực đơn nhịn cười quay đi.
Trước khi bị chặn miệng, Trần Mật Cam tận dụng cơ hội hỏi gã: “Ê ông anh, ông có biết vì sao Tiểu Doãn “cạo đầu đi tu” không?”
Cảnh Doãn nghe hỏi bao lần mặt vẫn như “Nước đổ lá khoai”, quơ quơ tay chẳng nói nên lời, ý bảo chuyện đã tới nước này rồi, đừng nhắc lại thì hơn. Khang Sùng thì lại thở dài, cười nhạt lấy lệ, không muốn giải thích nhiều, dứt khoát đổ hết sai lên đầu mình: “Miệng anh tiện.”
“Anh nói gì cơ?”
“Anh bảo là… Thôi.” Gã nữa muốn cất lời nửa không: “Dù sao cũng là anh sai.”
Sủi cảo tôm tới, một lồng bốn cái. Nhà hàng này không chỉ có khẩu vị chính tông, mà bày biện cũng tinh tế, mỗi nếp gấp bánh đều rất đều đẹp. Đèn trong đây giống như được bố trí có chủ ý, phô ra hết cái hoàn mỹ của món ăn.
Nữ sĩ Trần Mật Cam không nhịn nổi chụp mấy cái ảnh chung làm kỷ niệm, may thế cuối cùng nội dung trên vòng bạn bè hôm nay không phải bán thảm nữa rồi! Ăn miếng đầu tiên, cô cắn nghiền lớp vỏ mỏng trắng đục của sủi cảo tôm, hút nước súp trong nhân, nóng mà thơm nồng, nhân thịt đã được khử hết mùi tanh, còn nếm được vị ngọt nhẹ. Thêm miếng thứ hai, nhấm nháp liền tù tì một hơi xong, mới suýt xoa không thôi: “Anh ngừng nói đê, Tiểu Doãn nhà chúng ta cắt tóc xong man hẳn ra, so với tóc dài hồi trước càng có thêm hương vị.”
Cảnh Doãn cuối cùng cũng chịu đáp lời: “Hương vị gì cơ?”
“Khó nói.” Cô liếm liếm đôi môi còn dính mỡ, bỏ phăng đũa đi, tay không cầm bánh bao kim sa, ăn uống vô độ không hề cố kỵ hình tượng cá nhân trước hai vị anh trai chơi từ bé ngồi trước mặt, rung đùi, chửi thề, búng tay một cái rõ vang, cái tay rảnh kia còn muốn “Chỉ điểm giang sơn”: “Cảm giác anh mang đến cho em chính là, bản chất khác hẳn mấy thằng vô tổ chức chạy la liệt ngoài đường cái, anh —— “
Cô nàng dừng lại ợ một tiếng.
“Trông anh cứ khang khác bọn họ thế nào ấy.”
Cảnh Doãn mãi không nói chuyện.
Qua thật lâu, lâu đến mức Khang Sùng định cứu cánh, y mới chậm rãi uống ngụm trà, thong thả nói: “Anh cứ tưởng cắt ngắn đi rồi mới giống bọn họ chứ.”
Cho đến tận hôm nay, Khang Sùng vẫn luôn có chút kháng cự mỗi khi hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra ngày đó.
Gã có lựa chọn, chọn sự quên lãng gián đoạn, an tâm và phục tùng lâu dài theo quán tính chung sống với nhau từ đó đến giờ, cùng với ảo tưởng rằng mối quan hệ của bọn họ vẫn thuần khiết như trước. Sau đó trong một vài khoảnh khắc hàm súc thâm ý, khi gã không hề phòng bị mà nhớ về, lại khó lòng đối mặt với đủ loại chi tiết lệch lạc. Quá trình này cứ tuần hoàn lặp lại, hại gã hãm vào cái vòng luẩn quẩn, không cách nào buông được, cũng chẳng lấy ra nổi đáp án nào đủ mạnh mẽ thuyết phục bản thân mình nữa.
Gã quên sao được. Ngày cuối cùng của tháng năm ấy, Cảnh Doãn vừa khỏi bệnh vặt ngủ trưa dậy, dáng vẻ thân thể trần nhộng ngồi trên giường quờ quạng tìm quần áo. Cái eo thon nhỏ, dáng cổ cao cao; vì phát sốt nên nóng hực, thế là cởi hết quần áo, quấn cái chăn mỏng quanh người. Làn da trơn nhẵn như phát sáng, trắng đến dọa người, mái tóc dài quá vai cột lại tùy ý, vắt qua vai bên trái.
Y không đeo kính, mắt hãy còn lim dim, ngáp một cái mệt mỏi, lúc này mới như tỉnh ngủ hắn, phát hiện trong phòng có người ngoài, hoặc căn bản cũng chẳng phải —— Khang Sùng không phải người ngoài.
Y nói, cậu đến rồi à. Khang Sùng đáp, ừ, tôi đưa cậu đi bệnh viện.
Hết sốt rồi mà.
Vẫn cần uống thuốc chứ.
Được rồi.
Nghe lời tôi.
Y ngoan ngoãn, gật đầu lia lịa, lau khóe mắt rớm nước, vươn tay ra trước ngực gãi gãi, chỗ móng tay sạt qua để lại hai vệt hồng hồng.
Y không để ý rằng sắc mặt Khang Sùng biến đổi, vất vả lắm mới rời tầm mắt đi được, xoay người đưa lưng về phía y, mở rèm cửa, lại về bên giường, nửa ngồi xổm xuống, ngẩng đầu hỏi y, tôi chờ cậu bên ngoài nhé?
Bắp chân y chạm vào vạt áo sơ mi Khang Sùng, lập lờ sau cái cúc áo không cài là lồng ngực đang nhịp nhàng dao động. Ngón chân y cuộn chặt lại, như chính ai kia cũng chợt ghìm chặt hàm dưới.
Ánh nắng mặt trời chảy trên sống lưng, khoảnh khắc ấy như dài hơn cả bất tận. Từng chút từng chút, trong tiếng ve kêu càng rộn rã, cả hai con người đều cảm nhận rõ ràng thấy sự biến chuyển bất ngờ, thế nhưng, chẳng còn cách nào khác.