Macy nghe một loạt tiếng đùng đoàng thật lớn và tiếng kính loảng xoảng vỡ vụn. Cô chưa tỉnh hẳn để kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì thân hình rắn chắc của Jake đã đè lên người cô. Toàn bộ sức nặng ôi-thật-nam-tính của anh khiến Macy nấc “hực”. Ngay sau đó, anh ôm chặt cô trong tay lăn từ trên giường xuống đất. Cô ngã chồng đánh “thịch” lên khuôn ngực trần của anh, hai tay anh ghì siết cô vào mình, một vật thép lahj ngắt tì giữa hai xương bả vai cô.
“Thằng khốn nạn!” Anh lật nằm đè lên cô. “Em có sao không?” Anh chống một bên khuỷu tay lên và tay kia sờ khắp nửa người phía trước, rồi đến ngực, xương sường, và chân cô. “Macy?”
“Ơi.” Tiếng đùng đùng ư? “Tiếng gì…?”
Mắt cô đã định thần nhìn rõ hơn. Vật bằng thép anh tì sau lưng cô nãy giờ đang trong tay phải của anh: khẩu súng của Jake. Manh mỗi thứ nhất đã rõ, tiếng nổ vừa rồi không phải là tiếng pháo tép.
Ôi trời đất quỷ thần ơi. Macy định ngồi ngay dậy.
“Nằm yên!” Anh đẩy cô nằm xuống thảm còn mình thì trườn nhanh ra cửa.
Đầu óc cô quay cuồng. Súng à? Kính vỡ ư? Có người vừa bắn vào cửa sổ của phòng ngủ. Có người rất có thể sẽ còn bắn nữa. Đầu óc vẫn còn ngái ngủ của cô nảy bật từ ý tưởng này sang ý tưởng khác và kết thúc bằng câu hỏi Jake nghĩ anh ấy đang đi đâu thế nhỉ?
Cô vươn cổ ngó theo thì thấy anh sắp trườn đến cuối giường. Hình như anh vừa bảo cô nằm yên đó cơ mà? Nghe như một kế hoạch hay ho chết tiệt!
“Đừng!” Cô vùng người lên, vươn cả hai tay khóa lấy cẳng chân đầy lông của anh. “Anh điên rồi à? Bọn chúng có súng đấy.”
“Anh cũng có!” Anh vừa nói vừa vùng chân ra.
Cô vẫn bám chặt như một con muỗi đói máu, rồi cong mông lên theo hướng ngược lại để cố lôi anh trở lại giường. “Chúng giết anh mất thôi.”
Anh quay người lại gỡ những ngón tay cô đang túm chặt mắt cá chân anh. “Nằm yên đó đi!”
Trước khi cô kịp túm lại chân anh, Jake đã đứng dậy và chạy vụt ra khỏi phòng ngủ. Cô nghe tiếng chân anh chạy thình thich và tiếng cửa sau nhà cô kẹt mở. Và rồi… thêm một tràng súng nổ giòn.
“Không!” Macy ngỗi bật ngay dậy.
Cô chạy qua hành lang, vòng quanh bàn nước và chạy thẳng ra cửa sau đang mở toang, nhưng đến đây thì cô đứng khựng lại. Ngoài kia là cả đống người có vũ khí đấy! Còn cô đang làm cái quái gì thế này? Macy cố trấn tĩnh bằng cách hít thở sâu và lom khom nép sát tường đến bên khung cửa ngó ra ngoài. Màn đêm ẩm ướt tối đen như mực, cô cầu trời cho mình nhìn thấy Jake. Cầu cho anh còn đứng vững. Còn đi lại. Còn sống.
Cô nhớ đến loạt súng gần nhất. Hai tay run bắn lên khi nghĩ đến cảnh giờ này anh đang nằm sõng soài ngoài kia trong đêm đen, hấp hối sắp chết.
Đã chết sao?
Thật bực cái anh này! Giá lúc nãy cô đừng buông cổ chân anh ra. “Jake ơi?”
Chẳng có gì. Không ai đáp lại. Nỗi sợ hãi bóp nghẹt cổ cô. Và rồi – rầm!
Lúc ấy cô chỉ mới năm tuổi và đang ngồi bên bàn ăn trong bếp nhà bà ngoại. Ông ngoại đang mỉm cười dỗ dành.
“Ăn đi con! Ăn đi rồi ông dẫn đi xem…”
Bé Macy biết chắc ông ngoại định nói từ xiếc. Có gánh xiếc vừa ghé qua nơi này, bé đã nài xin ông cho đi xem từ mấy ngày trước. Nhưng ông vĩnh viễn không bao giờ nói hết câu ấy. Ông co rúm người lại, hai mắt thất thần, và ngã úp mặt lên đĩa mì spaghetti.
Mới năm tuổi đầu, cô đã đau đớn học được một điều: cái chết có thể vô hiệu hóa mọi lời hứa, rằng chết là hết và rằng tình yêu luôn đi kém với một cái giá rất đắt.
“Cầu xin Chúa phù hộ cho anh Jake được bình yên,” cô lầm bầm khấn nguyện trong bóng tối.
Macy vụt đứng lên, đặt ngón tay lên công tắc đèn nhưng lại ngần ngừ. Tim đập thình thịch trong lòng ngực, cô phải nắm chặt khung cửa cho khỏi ngã. Liệu anh có nằm úp mặt xuốn đất giống ông cô úp mặt lên đĩa mì không? Cô chỉ muốn bật ngay đèn lên xem cho biết.
Trước khi đầu cô kịp nghĩ sâu xa hơn, tay cô đã ấn xuống công tắc đèn trong phòng. Ánh sáng bàng bạc trùm lên thềm hẹp trong lúc Macy nhớn nhác nhìn quanh tìm anh. “Jake à?”
Chẳng thấy gì. Không thấy Jake. Ôi trời ơi!
Nghe tiếng người từ con hẻm sau nhà vọng đến. Macy bước qua thềm và giẫm lên mặt cỏ ướt đâm nước mưa. Những thanh hàng rào gỗ kêu kẽo kẹt trước khi hai người đàn ông nhảy qua và đi về phía cô. Một người mặc đồ vest và đeo cà vạt chỉnh tề. Người kia chỉ mặc mỗi chiếc quần lót trắng sọc xanh.
Là Jake!
Hai đầu gối Macy bủn rủn ngã khuỵu xuống.
*******
“Tôi đếch quan tâm. Mẹ kiếp, tôi tin tưởng rằng các anh đã che chắn hết mọi bề, thế mà…” Jake bực bội nói một tràng. Nhưng sau khi anh và tay đặc vụ FBI nhảy qua hàng rào, anh im bặt khi thấy Macy đổ gục xuống. Bước chân trần của anh nện sầm sập trên nền cỏ ướt. Khi anh đến được bên cô, Macy đã nằm nghiêng co người trên đất, hai tay cuộn lấy hai chân.
Anh ngồi xuống cạnh cô lo lắng hỏi. “Này em, có sao không?”
“Khỏe… như… vâm.” Macy chớp chớp mắt, hơi thở run rẩy đứt quãng. “Em… khỏe như vâm.” Hai hàng mi cô ươn ướt, và vài giọt nước mắt lăn trên má.
Cảm giác hối hận như muốn khoan thủng lồng ngực anh. Đáng lý ra anh nên đối đầu với đặc vụ James kiên quyết bảo vệ ý định đưa cô về nhà anh mới phải. Anh đã biết trước ý định của họ. Họ muốn giăng bẫy, dùng cô làm con mồi. Họ đã đánh giá thấp tên Tanks. Nhưng thật quỷ tha ma bắt anh đi vì anh đã đánh giá quá cao khả năng bảo vệ của họ. Dù không thích kế hoạch của James nhưng anh không ngờ họ hành đọng kém cỏi đến như vậy. Nếu lúc đầu anh cứ tin vào trực giác của mình thì đâu đến nỗi xảy ra sự cố đáng tiếc vừa rồi. Anh hứa với lòng sẽ không bao giờ lặp lại lỗi lầm này nữa.
Macy nhoài người len, hai tay mềm mại vịn vào hai vai anh. “Anh là đồ ngốc!” Cô đẩy anh mạnh đến nỗi anh ngã ngửa trên mặt đất lép nhép bùn. Khẩu Glock rơi xuống cạnh chỗ anh nằm.
“Chúng có súng đấy!” Cô bò lên ngực anh và đấm anh tới tấp bằng nắm tay bé xíu. ”Em tưởng chúng giết anh rồi chứ!”
Jake nghe tiếng đặc vụ FBI chặc lưỡi phía sau nhưng anh chỉ nghĩ đến hai hàng nước mắt đang chảy ròng ròng trên khuôn mặt Macy.
Anh nằm im chịu trận hai, ba, bốn quả đấm trước khi anh đưa cả hai tay nắm chặt cổ tay mảnh dẻ của Macy. “Anh không sao mà.” Anh kéo cô xuống và vòng tay nhẹ nhàng ôm ngang người cô, giữ cho thân hình nhỏ nhắn trong bộ quần áo cotton áp lên người anh. Bùn lạnh ngắt ướt nhẹp dưới lưng Jake nhưng trên ngực anh đã có tấm thân ấm áo của cô, và chưa từng có điều gì được thoải mái như bây giờ.
Tiếng nức nở thổn thức bật lên từ lồng ngực cô.
“Suỵt,” anh thì thầm, âu yếm xoa lưng cô dỗ dành. “Không sao rồi, cưng của anh. Anh hứa. Anh sẽ bảo vệ em.” Và anh thấy thật tội nghiệp cho kẻ nào muốn ngáng đường anh.
Anh nghe cô nghẹn ngào và toàn thân Macy chợt căng thẳng. “Chẳng có” – sụt sịt – “không sao gì cả.”
Cô vừa nói vừa xen giữa tiếng nấc, giống hệt mẹ cô. Mà mẹ cô làm anh sợ khiếp. Nhưng thậm chí nếu Macy còn giống mẹ nhiều hơn anh tiên đoán thì điều đó cũng chẳng làm suy giảm khát khao anh dành cho cô. Anh không cần mẫu người hoàn hảo. Anh chỉ muốn Macy mà thôi. Tính hài hước, những câu trả treo dí dỏm, và tình cảm chân thành của cô. Tất nhiên, anh cũng tận hưởng điều này nhiều hơn nữa – những ấp ôm, những gần gụi. Ôi trời, anh yêu cái cách cơ thể cô nằm trọn vẹn trong anh. Dù anh có cao hơn, nhưng cơ thể hai người ráp lại với nhau luôn vừa vặn. Ừ, anh biết anh sẽ muốn cô mãi mãi ở bên mình.
Cô chống tay ngồi lên. Ngực cô rời khỏi ngực anh. “Em có thể chăm sóc” – sụt sịt – “cho mình. Với lại đằng nào em cũng có” – sụt sịt – “muốn đi xem xiếc đâu!” Cô lồm cồm ngồi dậy và vùng vằng bỏ vào nhà.
********
Hai tiếng đồng hồ sao cuộc tấn công, Macy đã đứng trước cửa căn hộ của Jake, cả tinh thần, thể xác cùng cảm xúc đều kiệt quệ. Trước khi ra khỏi nhà, cô đã thay bộ quần áo ngủ bằn chiếc quần len xám và áo thun màu xanh da trời. Tuy nhiên cô lại quên thay ra đôi dép đi trong nhà hình thỏ bông vàng chóe.
“Cô gái Pizza, em vào đi chứ.” Jake đặt hộp vệ sinh cho mèo và túi quần áo của cô xuống đất, ngẩng lên nhìn cô. “Anh nồng nhiệt đón chào cả ba người bạn của em nữa đấy.” Anh khoát tay chỉ đôi dép thỏ dưới chân và lồng nhốt mèo trên tay cô.
Macy mệt đến nỗi không buồn đáp trả câu nói đùa của anh. “Anh cứ đưa em qua ở với mẹ ít bữa cũng được mà.”
Anh dịu dàng kéo cô vào trong. “Bây giờ mới năm giờ sáng thôi.”
“Ngoại giờ này đã dậy tập yoga rồi.”
“Nhưng mình đã đến đây rồi em.” Anh đóng cửa và đỡ lồng nhốt mèo trên tay cô đặt xuống đất, mở lồng thả Elvis ra. Con mèo rít lên, nhất định không chịu ra.
Macy nhìn quanh phòng khách nhà anh. Nếu không mệt đến bã người, cô đã thích thú khám phá ngôi nhà, tìm những manh mối giúp cô hiểu thực chất Jake Baldwin là người thế nào. Nhưng ngay lúc này, cô chỉ mong có một chỗ nằm xoài xuống, để xua đi và quên hẳn cơn bão cảm xúc lúc nãy đã hoành hành trong tâm trí cô khi cô tưởng anh bị bắn chết.
“Em đi lối này này.” Anh dẫn cô đi xuống hành lang và vào phòng ngủ.
“Xin lỗi nhé. Anh không bao giờ sắp xếp gối mền ngăn nắp cả. Tuy nhiên, chăn và drap trải nệm cũng tương đối là sạch.” Anh kéo kéo tấm chăn nhàu.
Tương đối sạch nghe không ổn lắm. Cô đã định đòi ra sofa ngủ, nhưng sự kiệt sức khiến cô không còn hơi sức đâu để đòi hỏi. Mèo Elvis vừa vào cửa đã chui vội xuống gầm giường. Có lẽ con mèo này nghĩ đúng đấy. Giường là giường, có tương đối sạch hay không cũng thế.
Cô thả mình xuống nệm. “Nếu nằm đây mà em bị rận cắn, em sẽ kiện anh đấy.”
Anh quỳ xuống giữa hai đầu gối cô và tháo dép ở chân cô ra, như thể việc cởi bỏ đôi dép bông cho cô là một phần công việc của anh vậy. Anh ngước nhìn lên cô, ánh mắt đăm đăm. “Anh hết sức xin lỗi em, Macy.”
Macy ráng chớp mắt dù hai mi mắt cô nặng trĩu, chỉ muốn nhắm lại. “Về chuyện gì cơ? Về chuyện anh ngốc đến nỗi suýt chút nữa bị chúng giết ư?”
“Không.” Hai bàn tay anh đặt lên hai đầu gối cô. “Vì đã ngốc đến nỗi đưa em về nhà của em. Anh đã có linh tính tên Tanks sẽ không bỏ cuộc. Thế mà anh đã nhượng bộ đặc vụ James…”
“Em mới là người nằng nặc đòi về nhà mà.” Dù toàn thân rã rời, cô không thể không nhận thấy mặc cảm tội lỗi mà Jake đang gồng gánh, thấy hai mắt anh đỏ ngầu vì thiếu ngủ và ánh nhìn rụt rè như cậu bé biết lỗi khiến cô không thể cầm lòng. Tuy nhiên, trước khi kịp cắt nghĩa những cảm xúc đang dâng lên, cô nằm vật xuống giường, đăm đăm nhìn quạt trần nhà anh. Những cánh quạt xoay xoay, xoay xoay mãi.
“Khi nào gặp Billy, em sẽ giết nó,” cô lẩm bẩm. Cô nhấc đầu gối, luồn chân vào tấm chăn tương đối sạch của Jake và trở mình nằm nghiêng, quay mặt vào tường.
“Tụi mình đều cần phải ngủ,” Jake nói bằng giọng khàn khàn. “Đầu giờ chiều anh mới phải đi làm. Em thì phải gọi điện cho bác sĩ để nhận hẹn tái khám. Bà em nói sẽ qua đón em đến bệnh viện đấy.”
Macy nghe tiếng anh kéo khóa quần xuống nhưng cô mệt mỏi nhắm nghiền mắt, không buồn quan tâm anh có cởi quần áo hay không. Mặt nệm lún xuống khi anh leo lên giường và nằm xuống cạnh cô
Jake vòng tay ôm ngang eo cô và kéo lưng cô áp vào ngực anh. Người cô lọt thỏm trong khuôn ngực rộng của anh. Hai cánh tay anh quấn lấy người cô. Hơi ấm nồng nàn từ cơ thể anh truyền qua lớp áo thun mỏng trên người Macy, cô cảm thấy an toàn – thật an toàn đến độ cô không còn nghe tiếng nói của lý trí nhắn nhủ rằng thứ an toàn ấy thực ra rất nguy hiểm.
“Macy này?” tiếng của Jake kéo cô khỏi lằn ranh chìm hẳn vào giấc ngủ.
“Hử?”
“Em lúc tối nói em không thích đi xem xiếc là sao vậy?”
“Nói chuyện khác đi anh,” cô làu bàu. Rồi cô chìm vào giấc ngủ, cảm giác được an toàn hơn bao giờ hết.
****
Ông Hal nhìn đồng hồ treo tường. Chết thật, đã mười giờ rồi cơ à. Đáng lẽ giờ này bà ấy đã phải đến rồi chứ.
Ông ngồi lên, cầm ống nghe và quay số tiếp tân của bệnh viện. “Cho tôi nói chuyện với bà Faye Moore. Bà ấy là tình nguyện viên của bệnh viện.”
Cô gái trực điện thoại bảo ông giữ máy chờ trong giây lát. Ông Hal phải đợi năm phút dài dằng dặc trước khi cô ta quay lại trả lời ông. “Cô Faye trên tầng bốn, thưa ông. Để tôi nối máy lên đó nhé.”
Ông Hal thở phào. Hôm nay khi hít thở ông đã bớt đau hơn nhiều.
Cô y tá trực của tầng bốn trả lời điện thoại của ông. “Xin ông chờ một lát. Cô ấy vừa mang sách đi phát cho bệnh nhân.”
Ông Hal đợi thêm bốn, năm phút nữa.
Cuối cùng, bà Faye cũng trả lời điện thoại. “A lô?” Không hiểu sao giọng nói của bà có vẻ lo lắng.
“Chị Faye đấy à? Tôi là Hal đây.”
Bà chẳng nói năng gì, thế là ông khởi đầu câu chuyện. “Hôm trước chị có hẹn hôm nay sẽ ghé qua phòng tôi.”
“Tôi… hôm nay tôi không làm trên tầng ấy.”
Ông nắm chặt ống nghe. “Chẳng lẽ chị không được nghỉ giữa giờ ư? Hay chị đi sớm vài phút rồi qua chỗ tôi trước khi đi làm cũng được mà.”
Lại im lặng. “Tôi không cho là… tôi nghĩ tốt hơn hết… Họ bảo tôi không nên gặp anh nữa, anh Hal ạ.”
“Tôi không quan tâm họ nói gì cả,” ông càu nhàu, giọng nghe bực bội hơn là ông muốn. “Theo tôi, ít nhất chị cũng nợ tôi một lời giải thích.”
“Vâng… có lẽ vậy” – sụt sịt – “tôi có thể ghé qua trong giờ ăn trưa.”
“Vâng, nhớ là tôi sẽ đợi chị đấy.” Ông gác máy, sốt ruột nhìn đồng hồ. Kiên nhẫn chưa bao giờ là đức tính nổi bật của ông.
****
Một bàn tay âu yếm vuốt má đánh thức Macy. Giấc ngủ trong chăn ấm nệm êm. Có thứ gì đó đang săn lên nơi dưới đầu gối đang gập lại của cô khiến Macy cảnh giác hơn. Tuy nhiên vẫn chưa cảnh giác lắm. Macy nhấc chân trượt lên trên nó.
Lên.
Xuống.
Thốt nhiên cô choàng hiểu, Macy mở bừng mắt. Một tiếng hít vào thật sâu thật trầm thật đàn ông vang lên bên tai.
Trời đất ơi. Cô đang gần như nằm đè lên người anh, đầu gối cô đang mát xa vật quý của anh.
“Chào buổi sáng,” anh thì thào.
Macy không dám nói, cũng không dám cựa quậy. Đã lâu lắm rồi, cô không ở trong tình huống phải đối phố với tình trạng “cương cứng” thế này. Cô băn khoăn không rõ mình nên thổ lộ rằng mình đã nhận biết tình trạng của anh hay giả bộ coi như không biết gì về trạng thái ấn tượng đang nhô lên bên trong chiếc quần đùi của Jake.
“Em thấy thế nào rồi?” Anh ngồi lên và nhìn xuống cô.
Giả vờ không biết tí gì là hay nhất. Nghĩ vậy, cô vội vàng nhắm mắt lại nhưng đã quá muộn – anh đã nhìn thấy. Cô biết thế vì có nghe anh chặc lưỡi. “Anh nghĩ đến giờ mình phải dậy rồi em.”
“A, nhưng có vẻ chàng Dudley đã ngẩng đầu dậy trước rồi kìa.” Tuy bạo mồm bạo miệng thế nhưng trong thâm tâm cô ngại ngùng lắm. Nhưng biết làm sao, giả vờ không biết gì chưa bao giờ là thế mạnh của cô Macy lăn người khỏi vòng tay anh, ngồi dậy, nhưng cô phạm sai lầm khi quay lại và nhìn xuống chỗ…
“Chàng Dudley ư?” Jake bật cười. “Tối qua, em gọi nó là chiến hữu của anh cơ mà. Có phải hai người đã gặp nhau làm quen khi anh không đề phòng không vậy?”
“Không. Tại em nghe người ta gọi thế chứ bộ.”
“Em nghe ai nói thế nào?”
Cô im re. “Em nói đấy.” Cô nghiêm mặt. “Nhưng anh đừng quá tự mãn nhé. Chàng Dudley của anh không ấn tượng gì lắm đâu.” Dù biết mình vừa nói dối trắng trợn nhưng Macy không muốn cho đầu anh chàng này được phổng mũi to hơn kích cỡ mình hiện có. Theo đúng nghĩa đen nhé.
Một bên mày Jake nhướn lên, vẻ tự tin sáng lòa lấp lánh trong mặt anh cho cô biết cô gặp rắc rối rồi đây. “Vậy ta hãy trở lại giường và cùng làm cho chàng ta ấn tượng hơn đi nào.”
“Không đâu. Em phải đi vệ sinh đây.” Macy vội vã xuống giường đúng lúc con Elvis xuất hiện ngay ngưỡng cửa.
“Macy này?” Jake gọi với theo. “Anh xin lỗi đấy.”
Cô quay lại nhìn, Jake co chân che đi bằng chứng rành rành, nhưng nụ cười tinh nghịch trên môi anh cho thấy lời xin lỗi của anh không hề thật lòng tí nào. Với lại, anh không việc gì phải xin lỗi. Chính Macy gợi chuyện trước cơ mà. Có thể nói, đó là động thái không thể coi là thông minh nhất của cô. Trời ạ, cô còn đặt tên cho cái ấy của Jake nữa chứ! Đó là hành động cực kỳ dở. Bởi vì một khi đã giới thiệu làm quen, đàn ông sẽ hoàn toàn thoải mái khi nói về nó. Chàng Dudley thế này. Chàng Dudley thế kia.
“Chỉ là em… có vẻ như em có tác động ấy với… với chàng Dudley đấy.”
Thấy chưa? Một sai lầm vĩ đại.
Macy dành 15 phút sau đó trong buồng tắm phụ của Jake. Cô vơ lấy túi xách tìm vật dụng cần thiết và thay băng vệ sinh trước khi quấn khăn tắm quanh ngực. Lúc trước, Jake đề xuất ý kiến rằng họ tắm táp rồi đi kiếm thứ gì ăn trước khi anh đến sở làm. Anh còn gợi ý họ cùng tắm chung nữa. Macy từ chối đề nghị tắm chung nhưng cô nhận lời đi ăn sáng cùng anh.
Một tay nắm tóc gọn ra sau gáy, tay kia của Macy lau mặt gương mờ hơi nước. “Kinh!” cô rên rỉ. Hình ảnh trong gương phản chiếu lại cô là cô gái có một bên mắt tím bầm, một vết tím nữa trên trán, mặt dù vết khâu thực ra nằm khá cao nên cũng chẳng dễ gì thấy được. Chẳng phải cô ngại gì nhưng đã là con gái, chẳng ai muốn mặt mình có sẹo cả. Một cái vặn cổ để chứng tỏ rằng mình không thật quá đau như cô tưởng. Thế là tốt vì hôm nay cô có rất nhiều việc phải làm. Mà bây giờ đã là 11 giờ trưa rồi.
Với tay lấy chiếc bịch ni lông Jake cất hộ cô vài bộ quần áo vào đó từ tối qua, Macy lôi ra… chiếc quần lót đàn ông lấm đầy bùn và chiếc quần jean chưa giặt. Bực mình thật! Cô lấy nhầm túi mất rồi. Macy nhìn xuống chiếc quần len xám dưới nền nhà tắm: nước nhỏ từ tấm màn che bằng nhựa quanh vòi sen tạo thành vũng quanh chiếc quần của cô.
Giắt đầu khăn tắm cẩn thận dưới cánh tay, cô mở cửa ngó ra hành lang và nghiêng đầu lắng nghe. Tiếng nước chảy rào rào vọng lại cho thấy anh đang tắm vòi sen ở phòng tắm chính. Hoặc là cô chờ anh tắm xong rồi nhờ anh mang quần áo cho mình, hoặc cô sẽ thử vận may…
Là người thích thử vận may hơn là kiên nhẫn ngồi chờ, cô xỏ chân vào đôi dép thỏ đi trong nhà và bước ra khỏi phòng tắm đầy hơi nước. Đi qua phòng đọc sách cạnh buồng tắm và gần đến phòng khách, Macy chợt nghe tiếng chuông cửa. Cô đứng sững, không biết nên quay lại nhà tắm hay chạy thật nhanh đi lấy túi quần áo. Tiếng chìa khóa xoay trong ổ vọng lại khiến lượng adrenaline trong máu Macy tăng vọt. Cô chạy thục mạng đến nơi ẩn nấp gần nhất: phòng ngủ chính trong căn hộ.
Cô chạy qua cửa phòng nhưng lại đâm sầm vào anh chàng Jake vừa tắm xong và không mặc quần áo gì – đúng ra thì, chỉ quấn chiếc khăn tắm màu sẫm ngang eo. Làn da trần của anh chạm vào ngực cô gửi nhanh hai thông điệp khẩn lên não bộ của Macy. Thông điệp thứ nhất nói rằng cô rất thích anh không áo quần như thế này. Thông điệp thứ hai là: Khăn tắm của mình bị tuột.
Mắt anh đưa xuống bộ ngực trần của cô, lúc này đang ép chặt vào bụng dưới của anh. Jake đưa tay ôm ngang hông trần của cô.
“Jake à?” có tiếng phụ nữ từ ngoài vọng vào. Rồi tiếng bước chân. “Cưng à? Sao lại quên hẹn thế nhỉ? Ôi trời ơi!” Ba tiếng cuối cùng thể hiện sự kinh ngạc tột độ.
Hẹn ư?
Ngay lập tức Macy nhận ra cái cục cưng có hẹn với Jake ấy đang nhìn chằm chằm vạo cặp mông trần của cô. Cô nhìn ngay qua chiếc khăn quấn quanh người anh, tức thời nảy ra một kế hoạch. Chắc chắn cục cưng của Jake hẳn đã nhìn thấy anh trần trụi rồi nên Macy sẽ lấy thứ cô đang cần – mặc cho mọi người cùng chiêm ngưỡng Jake Bladwin tổng thể.