Jake vừa phóng xe vừa bấm số trên di động. Điện thoại của Adkins reng lên. Không tiếng trả lời. Jake hụ còi xe rồi phóng nhanh giữa dòng xe cộ, đồng thời đặt đèn nháy lên mui xe. Sau đó, anh gọi đội hỗ trợ đến ngay địa chỉ nhà trên phố Dayton.
Lần này Macy lại gây chuyện gì nữa đây? Mẹ kiếp, khi anh mà tóm được cô rồi.. Nếu như anh còn tóm được cô. Bố khỉ! Anh nắm chặt vô lăng, đánh vòng tay lái lách qua một chiếc xe, và đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài, anh thì thầm cầu nguyện.
Vẫn còn cố chế ngự cơn hoảng loạn, anh nhấn chân thắng khi nhận ra mình vừa chạy quá phố Dayton. Sau khi quay đầu xe trái luật, anh phóng vụt đi, nhanh như con dơi bay khỏi địa ngục. Cuối cùng, Jake cũng nhìn thấy ngôi nhà cần tìm. Xe hơi đậu đầy đường: xe bốn chỗ, xe tuần tra cảnh sát, nhưng không thấy xe cứu thương.
Động cơ chưa tắt hẳn, Jake đã tung cửa chiếc Monte Carlo của mình mà chạy vội ra ngoài. Anh chạy đến thềm nhà, gót giày anh nghiến trên những mảnh vỡ vương vãi dưới chân. Đập vào mắt anh trước tiên là khung cửa sỗ vỡ. Kế đến, Jake phát hiện bức tượng Phật bằng đá mất đầu nằm phơi bụng trên bậc thềm bê tông.
Thấy anh định vào trong, một cảnh sát mặc đồng phục chặn anh lại. “Cảnh sát Houston đây.” Anh chìa phù hiệu rồi vội lách đám đông để vào sâu bên trong. Vừa đi anh vừa láo liên đưa mắt tìm. Không biết Macy đâu rồi nhỉ?
Kia rồi! Anh nhác thấy cô đang ngồi bó gối trên sofa. Jake nhẹ cả người. Giờ thì quyết định làm gì đi nào, hôn hay là bóp cổ cô đây nhỉ.
Macy ngước lên nhìn thấy anh. Sự hối hận thoáng qua ánh mắt cô.
Adkins đến bên anh bảo. “Tôi đoán thể nào anh cũng đến ngay mà.”
“Chuyện gì xảy ra thế?” Jake hỏi nhanh.
“Ta tóm được một tên.” Adkins chỉ vào gã đàn ông bị còng tay trong góc nhà.
Jake nhận ra ngay gã chính là Chase Roberts. Tên tù vượt ngục trông đằng đằng sát khí – mà nếu có thể hắn đã giết Macy mất rồi. Jake nhất định sẽ tự tay bóp cổ thằng này cho nó chết thôi.
“Anh nghĩ cái quái gì thế mà để cho cô ấy vào trong này hử?” Jake gầm gừ với người đáng lẽ phải có trách nhiệm bảo vệ cô.
“Tôi chỉ làm theo lệnh thôi. Việc của tôi là đi theo cô ấy kia mà,” Adkins vặc lại.
“Thế anh không thấy địa chỉ này chỉ cách nhà vợ một trong những tên tù vượt ngục có mấy bước chân thôi à? Anh lấy tấm phù hiệu cảnh sát ở cái lỗ nào đấy hả?”
Đặc vụ Adkins nổi đóa sấn tới trước mặt anh.
Đúng lúc ấy, đặc vụ James bước đến. “Cậu ra ngoài kia một chút cho bình tĩnh lại đi,” James bảo Adkins. Đoạn quay sang Jake. “Lính tôi, để tôi trị.”
Jake bực tức nghiến răng. “Anh biết hắn vừa làm hỏng chuyện mà.”
“Tôi thấy ai cũng làm hỏng chuyện hết.” James lắc đầu. “Adkins mới được chỉ định tham gia vụ này sáng nay thôi. Cậu ấy chưa kịp đọc hồ sơ đâu.” James thở hắt ra. “Còn bọn tôi cứ tưởng tóm được hắn rồi.”
“Hắn nào?”
“Tanks. Nhưng hóa ra không phải.”
“Anh nói thế là sao?” Jake hỏi vặn.
“Chúng tôi nhận được cuộc gọi báo rằng có ba gã trốn trong khách sạn cách biên giới chừng 20 dặm. Lời họ mô tả trùng với nhận dạng của Tanks và đồng bọn. Tôi bèn cử gần hết quân của mình xuống đó bắt bọn chúng.” James đưa tay vuốt mặt. “Chúng ta đểu đã mất cảnh giác.”
James quay lại nhìn tên tội phạm bị còng tay. “Hơn nữa, giờ ta bắt được Chase Roberts, nghĩa là có thể sẽ giúp chúng ta lần ra…”
Jake nhăn nhó, “Suýt nữa Macy Tucker đã chết bởi tay hắn rồi.”
James nhướn mày trái lên. “Này, tôi có không may giám sát không nổi cấp dưới thì anh cũng chẳng khá khẩm gì hơn tôi trong việc giữ chân bạn gái của anh đấy.” James nói nửa đùa nửa thật. Rồi anh thở dài. “Tôi phải công nhận đây không phải tình huống lý tưởng gì. Nhưng phải nói bạn gái anh rất biết cách tự vệ đấy nhé. Tên Robert đau quá, mãi mới đứng thẳng được. Bức tượng Phật cũng chẳng may mắn hơn là mấy.”
Jake liếc qua cô nàng thúc gối bé bỏng của mình. Macy đứng lên đi ngang qua phòng khách và đến bên họ. Jake nhìn ra thêm vài vết bầm mới trên hai cánh tay cô. Anh chìa ra ôm lấy cô.
“Em không sao đâu mà,” Macy nói, đoạn nhìn đặc vụ James phân trần. “Vụ này do tôi gây ra tất. Jake không liên can gì cả.”
“Tôi chẳng nghi ngờ gì chuyện ấy,” James nói ngay. “Nhưng tôi tò mò muốn biết làm sao cô biết mà đến đây.”
Macy quay lại nhìn Jake. Mắt cô sa sầm vì biết lỗi. “Tôi có lật xem tập hồ sơ trong xe anh Baldwin đây. Tôi đến nhà vợ Roberts, con trai chị ấy bảo mẹ nó ở địa chỉ này. Nhưng tôi lại không biết Chase Roberts trốn ở đây.”
Đặc vụ James trừng mắt nhìn Jake khó chịu.
“Không phải lỗi anh ấy đâu,” Macy lặp lại nhưng James đã bỏ đi.
Jake quay sang trách cô. “Ta đã thỏa thuận rồi cơ mà.”
“Nhưng lúc đầu em nghĩ mình chẳng làm gì ghê gớm cả,” cô phân bua. “Em luôn bảo đảm sao cho anh ta theo được em.” Cô chỉ vào Adkins. “Em chỉ muốn hỏi vợ Roberts vài câu thôi. Em tưởng đâu…”
Jake gằn giọng, ghé sát mũi anh vào mũi cô. “Ta… đã… thỏa… thuận.”
“Nhưng…”
“Em tới kia ngồi xuống và không có nhúch nhích đi đâu hết cho tới khi tôi cho phép.” Anh chỉ vào sofa.
“Được thôi,” cô bảo. “Nhưng khi nào anh hết cau có, em cần phải kể anh nghe thông tin em biết được về Ellie.” Cô ngồi phịch xuống nơi anh vừa chỉ.
Jake thầm đếm đến mười trước khi anh phản ứng đúng như Macy mong đợi. Anh yêu cầu cô nói chính xác thông tin cô đã tìm hiểu được về Ellie.
****
Cảnh sát đang ở ngoài kia. Billy không thể tin nổi. Cậu bèn vào trong phòng ngủ. Ellie nhỏm dậy khỏi giường trong khi nãy giờ nằm đọc tạp chí làm vườn. “Em chưa muốn nói chuyện với anh đâu đấy.”
Nhìn cửa sổ mở toang, cậu đưa ngón tay lên môi ra hiệu cho cô im lặng. Khi trống ngực đập thình thịch, Billy mới nhớ mình quên khẩu súng dưới gầm ghế sofa. Chẳng phải cậu định dùng súng ngay bây giờ, nhưng nếu phải tháo chạy, cậu nhất định phải mang cái thứ quỷ sứ ấy theo.
“Cái gì thế?” Ellie thì thầm. Ngay lúc ấy căn nhà tạm rung chuyển vì Andy vừa sập mạnh cánh cửa ngoài.
Billy đến sát cửa sổ, dùng ngón tay trỏ khẽ nâng nan rèm cửa lên xem bên ngoài có gì. Ellie vội đến sau lưng cậu, Billy thấy người yêu nghẹt thở khi phát hiện chiếc xe cảnh sát đậu gần đó.
Thấy Andy bước ra ngõ, viên cảnh sát bèn mở cửa xe bước ra. Anh ta mang theo máy bộ đàm. “Xe thùng xanh, biển số…” Khi anh ta kết thúc cuộc gọi, Andy tiến đến gần.
“Chào,” Andy lên tiếng. Billy hy vọng giọng thằng bé không run rẩy một cách quá lộ liễu.
Viên cảnh sát nhìn quanh. “Tôi đang tìm nhà ông Nelson.”
Andy cười niềm nở. “Ông ấy ở tít cuối đường kia kìa. Xe moóc của ông Nelson màu xanh lá cây.”
“Thế đây không phải số 64 đường Callway à?”
“Đây là số 62. Có chuyện gì vậy? Chắc ông Harold lại không trả tiền trợ cấp nuôi con nữa à?”
Viên cảnh sát gật đầu và chỉ chiếc xe hiệu Falcon của Andy đậu nửa chừng trên sân trước. “Cậu không thấy nhãn kia hết hạn rồi sao?”
Andy sục hai tay vào túi quần jean. “À, em định hôm nay sẽ đi đáo hạn.”
“Lo mà làm đi đấy.” Dứt lời, anh ta vào xe và phóng xuống cuối đường.
Lúc Andy trở vào, căn nhà tạm lại rung lắc mạnh. Thằng bé vừa cười vừa gọi to. “Anh ta đi rồi.”
“Nghe rồi,” Billy đáp.
Ellie rưng rưng nước mắt.
Billy đến bên vòng tay ghì sát người yêu vào lòng. Và ngay trong khoảng khắc ấy, cậu biết cậu phải rời ra cô càng sớm càng tốt. Cậu không thể nào để cô lún sâu vào chuyện này hơn nữa. Nhưng trước hết, cậu cần biết một chuyện.
Hình như đọc được suy nghĩ trong đầu cậu, Ellie ngẩng lên. “Em thề em chưa bao giờ gọi điện cho David cả. Tối qua em chỉ gọi cho anh trai em và bà Kelly ở viện dưỡng lão thôi. Như anh cũng biết rồi đấy, em không dùng điện thoại của em. Em gọi từ máy của Andy.”
Billy nhớ mình chưa tận mắt thấy gã nói chuyện qua điện thoại ngoài thềm căn nhà đó. Đến lúc này, cậu chợt nhận ra tính nghiêm trọng của chuyện này. “Anh của em biết em đang ở với anh, phải không? Anh ta bảo em bỏ anh ngay, không được dính dáng đến anh nữa, đúng không?”
“Đúng vậy.” Ellie cau mày. “Nhưng sao anh biết anh ấy có nói thế?”
Billy cào tay vào mái tóc rối bù. “Em có nói cho anh ấy biết tụi mình đang ở đâu không?”
“Không. Sao anh hỏi em thế?”
“Anh ta đang ở chỗ Tanks đấy,” Billy càu nhàu. “Tệ thật đấy Ellie! Anh trai em là đồng bọn của Tanks. Vậy mà Tanks vẫn định hại em, cũng giống như hắn sẽ hại chị Mace vậy.” Billy túm chặt hai vai Ellie mà lắc. “Nếu biết Tanks định hãm hại em, liệu anh trai của em có còn tiếp tay cho hắn nữa không?”
“Anh ấy sẽ không đâu.” Mắt cô gái ươn ướt. “Sao anh biết anh ấy đi với Tanks? Anh em đang ở nhà bạn cơ mà.”
Billy không trả lời. Cậu còn bận xâu chuỗi các sự kiện với nhau. Khi cậu đến đấy xử Tanks, nếu anh của Ellie có mặt ở đấy và rút súng ra, Billy cũng sẽ phải bắn vào anh ta. Hoặc là thế, hoặc chính Billy lãnh đạn. Sao cuộc đời lại khắc nghiệt với cậu như thế?
Rồi Billy nhớ lúc nãy viên cảnh sát có đọc biển số xe của Ellie. “Xe thùng ngoài kia của ai vậy em?”
“Của anh em đấy.”
Bước lên hai bước, Billy tựa trán vào tường, cố kiềm chế cơn hoảng loạn đang dần chế ngự mình. Sự vụ có thể nào tệ hơn thế này không chứ? Nếu có bất cứ trát tòa nào cho đòi anh trai của Ellie hay nếu cảnh sát có nghi ngờ hắn ta dính líu đến vụ vượt ngục vừa rồi, đám cảnh sát sẽ chóng quay lại đây ngay.
Billy nhìn lên bảo. “Anh phải đi khỏi đây ngay thôi.” Cậu đan tay vuốt mặt. “Em cũng không ở thêm được đâu, Ellie ạ. Em có thể tạm lánh đến nơi nào đó ít bữa được không?” Cậu dợm bước ra cửa.
Cô gái nắm cánh tay Billy. “Em sẽ chẳng đi đâu mà không có anh. Anh làm em cáu phát điên đấy, Billy Moore, nhưng em vẫn yêu anh.”
“Không đâu Ellie. Em không thể đi cùng anh được.” Đã đến lúc chấm dứt mọi chuyện.
****
Mãi đến bảy giờ tối, Macy và Jake mới ra khỏi đồn và tìm chỗ ăn tối. Macy biết anh vẫn còn giận cô ghê lắm. Đáng lý ra anh không nên giận dữ mới phải. Nhất là khi thông tin về anh trai Ellie – hay nói đúng hơn là anh trai nuôi, như Jake và FBI phát hiện – hóa ra lại rất quan trọng. Có vẻ tên này cùng hội cùng thuyền với băng nhóm của Tanks. Còn nữa, sau khi điều tra, họ cũng biết những cú điện thoại Tanks gọi đến nhà Ellie đều nhằm lúc cô đi làm. Ai cũng ủng hộ giả thuyết Ellie không dính líu đến vụ vượt ngục, chỉ có lẽ là giúp Billy sau khi xảy ra sự cố mà thôi.
Dù bị đau và có hơi thất vọng, nhưng Macy vẫn chẳng đặng đừng cảm thấy chút oai hùng vì đã cung cấp thông tin quan trọng cho nhà chức trách, và vì đã góp phần nhỏ bé trong việc bắt giữ một tên tù vượt ngục. Cô hy vọng cuộc phiêu lưu nho nhỏ này không ảnh hưởng đến kế hoạch một ngày nào đó được làm việc trong văn phòng của công tố viên.
Vẫn biết việc tình cờ gặp Chase Roberts chủ yếu là do may rủi – cả may lẫn rủi – nhiều hơn là do kỹ năng phán đoán, nhưng ít nhất cô cũng được quyền vui vẻ sau khi hoàn thành công việc chứ nhỉ? Chưa hết đâu nhé, cô đã đánh nhau tay đôi với tội phạm trốn trại và chiến thắng vẻ vang. Ngoại nói đúng: đòn lên gối ấy vui ra phết.
Cô phục vụ đưa họ đến bàn. Macy cầm tờ thực đơn lên xem. Tuy Jake chưa hoàn toàn nguôi giận, nhưng Macy biết anh đang hết sức kiềm chế. Hơn nưa, một anh chàng Jake đang khó chịu giúp cô hiểu thêm rất nhiều điều về anh.
Macy nhìn trộm anh qua tờ thực đơn. Jake không xem thực đơn đặt trước mặt anh vì anh đang mải nhìn cô. Thật lòng mà nói, Macy thích quan sát Jake lúc anh cố gắng kiểm soát cơn nóng giận của mình. Không đời nào cô phải lòng anh chàng – chết tiệt, cô đang vẫy khăn xin hàng đấy à?
Cô lại giấu mặt sau tờ thực đơn của nhà hàng. Có thật cô muốn sa chân vào lối ấy không? Liệu cô có liều lĩnh để con tim mình bị ngốn ngấu? Mà cô có còn lựa chọn nào khác?
Thôi đi, còn lựa chọn chứ, tiếng nói nội tâm trong cô gào thét. Không phải cứ như thể là cô từng yêu đường gì hay sao ấy. Tình yêu không xảy đến chỉ sau có năm ngày. Ham muốn xác thịt ư? Có đấy. Quý mến à? Trời à, chắc chắn là có rồi. Có cả tôn trọng nữa. Nhưng yêu ư? Tình yêu phải cần thời gian vun đắp gầy dựng mới có được.
Họ thậm chí còn chưa làm tình với nhau cơ mà.
Thoát khỏi lối ấy ngay bây giờ sẽ cứu rỗi cô, trước khi nỗi ham muốn, lòng mến mộ và sự tôn trọng kịp gia tăng hơn nữa. Nhưng đến đấy là lúc tâm tư cô nghẽn lối. Cô không muốn được cứu rỗi. Không hề. Cô muốn đi xem xiếc. Ừm, đấy là một cách nói ẩn dụ. Cô muốn nhìn thấy và trải nghiệm mọi âm thanh lẫn hình ảnh của một mối quan hệ tình cảm gắn bó, muốn thiết tha tận hưởng những nỗi hưng phấn, thậm chí đấy có nghĩa là có khả năng cô sẽ dẫm phải đống phân voi to ụ.
Cô lại liếc qua tờ thực đơn nhìn anh. Jake vẫn đang chăm chú nhìn cô.
“Nhà hàng này có được không?” anh hỏi. “Ta có thể tìm nhà hàng khác có phục vụ đồ ăn chay đấy.”
“Nơi này cũng được rồi.” Cô đặt thực đơn xuống bàn. “Lát nữa phục vụ bàn ghé qua, anh gọi hộ em một bánh burger Boca nhé.” Cô đứng lên và nói thêm. “Đừng bỏ hành.” Ký ức về hơi thở kinh tởm của Chase Roberts vẫn còn lởn vởn trong cô.
“Em định làm gì vậy?” Anh nhìn theo cô khoác túi lên vai.
“Em đi toilet thôi.”
“Liệu anh có tin được em chỉ vào đấy rồi trở ra mà không vướng vào rắc rối nào không?” Cau mày, anh chạm vào tay cô ngay nơi mà Chase Roberts đã làm bầm.
“Nếu vậy anh cho em mượn súng nhé?” Cô gượng cười khi thấy anh chán nản nhìn lên. “Hay anh muốn cùng em vào đó hơn?”
Jake cười tinh quái. “Anh dễ tính lắm. Nếu em vào trước cũng không sao.”
Chợt hiểu ra ẩn ý, Macy thấy hai má đỏ lên. “Đùa hay nhỉ,” cô nói rồi bỏ đi một mạch.
Một lát sau, khi đã rời toilet và trở về bàn ngồi trước mặt anh, Macy cố xua đi hình ảnh tưởng tượng cô và Jake, cùng nhễ nhại mồ hôi và thỏa mãn bên nhau, ra khỏi đầu. Nhưng chẳng được.
Cô phục vụ bàn đặt hai đĩa thức ăn xuống. “Hai phần burger Boca với khoai tây chiên đây.” Cô nàng tóc đỏ đẹp bốc lửa ấy cười ve vãn Jake. “Anh cần thêm sô đa không?”
Jake gật đầu. “Cảm ơn.”
Macy liếc nhìn ly trà cạn tới đáy trước mặt mình. Rõ là cô chẳng được đếm xỉa. Lòng cô quặn lên chút ghen tuông.
Jake khoát tay chỉ ly trà của Macy. “Cho thêm ly trà nữa, em nhé.”
Cô gái cầm hai chiếc ly và bỏ đi.
“Cảm ơn,” Macy nói nhanh. Rồi cô nhìn qua đĩa đồ ăn của anh. “Anh cũng ăn bánh burger Boca sao?”
Anh nhún vai. “Ừ.”
“Anh có thích ăn không đã?”
Anh nheo mắt nhìn chiếc bánh vẻ đề phòng. “Thích chứ.”
Macy biết ngay vì muốn làm cô vui lòng nên anh mới gọi món ấy. Nỗi ấm lòng khuấy đảo trong ngực cô.
Cô quan sát anh rưới tương cà lên bánh rồi ăn miếng đầu tiên. Jake trợn mắt trệu trạo nhai khiến cô phải cắn môi cố nhịn cười.
“Anh thấy sao nào?”
“Cũng được.” Anh tiếp tục nhai. Cô phục vụ bàn quay lại đặt đồ uống lên bàn. Jake vội cầm ly của anh và uống hết nửa cốc. Xong xuôi, anh quay sang nhìn cô. “Gì thế?”
“Cứ thú nhận là anh không thích burger Boca đi mà.”
“Anh có nói gì đâu…” Anh nhìn xuống cái bánh ăn dở dang cầm trên tay. “Bánh này chỉ…thiếu một thứ thôi à.”
“Là gì nào?”
Anh lén liếc qua cô. “Nửa ký bò băm.”
Cô cười giòn tan.
Jake thở dài. “Em đẹp quá đi mất, đến nỗi anh không thể giận em mãi được.”
Cô nhấm nháp một cọng khoai tây chiên. Chính anh cho cô cảm giác mình xinh đẹp. Anh làm cô cảm nhận thấy nhiều điều. “Đẹp vậy có đáng để anh phải ăn burger Boca không?”
“Thì chính anh gọi món cơ mà, đúng không nào?”
Cô rưới thêm tương cà lên đĩa. “Anh gọi hamburger thường cũng được mà.”
Anh cầm miếng khoai và chấm tương cà trên đĩa của cô. “Em sẽ chẳng bớt thích anh đi nếu anh ăn thịt chứ?”
“Không. Em tự mình ăn chay, nhưng không chỉ trích người khác.” Bốn mắt gặp nhau. Cô lại cảm thấy điều ấy – sự động diệu kỳ, cơn rạo rực. Và còn nhiều hơn nữa. “Với lại, em đã mến anh nhiều quá rồi.”
Nụ cười làm đuôi mắt anh nheo nheo. “Thật không?”
Cô ghé sát lại và hôn anh. Tuy chỉ là cái hôn bình thường, nhưng khi trở lại ghế ngồi, cô đọc thấy trong mắt anh rằng anh nghĩ nụ hôn ấy có ý nghĩa còn nhiều hơn thế. Nhiều hơn thế, như là một lời mời mọc đi đến tận cùng của mọi nỗi đam mê. Điều mà cô chưa sẵn lòng trao cho anh lắm. Thứ nhất, phải chờ dì Flo đi mất đã. Thứ hai, còn có vấn đề về chuyện anh chưa mời cô đến dự tiệc sinh nhật của ông ngoại anh. Anh còn ba ngày thôi đấy.
Cô cũng có ba ngày. Ba ngày trước khi quyết định gắn bó với anh. Ba ngày để tự thuyết phục chính mình – thuyết phục mình lao đầu theo nó. Theo đam mê. Theo liều lĩnh.
Đam mê!
Bàn tay anh chầm chậm vuốt ve đường cong trên cổ cô. “Anh cũng mến em lắm lắm.”
Nụ cười của anh làm bên trong cô tan chảy. Ba ngày tới là sẽ rất dài.