Bốn ngày đêm trôi qua mà không có thêm xác chết hay vụ tấn công nào vào Macy, và cô lấy đấy làm chút an ủi. Trong những ngày yên ắng ấy, Jake đi làm ban ngày, còn buổi tối anh đi giao pizza với cô. Chẳng phải sự hiện diện của anh bên cô khiến Macy không còn thấp thỏm chực chờ nổi cơn hoảng loạn gì đây; nỗi lo lắng về Billy chẳng bao giờ tan biến. Thêm vào đó là tình cảm với Jake ngày một lớn hơn, làm Macy không biết ý chí của cô còn trụ thêm được bao lâu nữa.
"Này, cháu thử cái này vào xem nào." Giọng của Ngoại vọng vào từ sau tấm màn phòng thử quần áo, một bàn tay thò vào đưa thêm hai chiếc váy cho cô. Macy cầm cả hai.
Đi mua sắm đáng ra là phải vui lắm. Nhưng hôm nay thì không. Sáng nay, cũng như mọi bữa sáng khác khi Jake đã đi làm, Macy thấy lòng hoang mang trống rỗng. Không phải vì cô sẽ nhớ anh, dầu là cô nhớ thật, nhưng mà vì trong mấy ngày gần đây, cô bỗng ý thức được rằng mỗi khi anh đi làm, rất có thể anh sẽ không trở về nữa. Chưa bao giờ mà những bản tin chiều, những thông tin về các vụ cướp bóc, bắn giết và sự tàn ác của con người nói chung, lại làm cho cô lo lắng như lúc này.
Trong lúc cởi bỏ quần jean, tâm trí Macy mãi rà soát qua các tình huống "lỡ khi" như cô vẫn thường nghĩ đến mỗi buổi sáng thức dậy. Lỡ khi một trong những tên trong băng nhóm tội phạm mà Jake ghé qua nói chuyện lại có súng thì sao? Lỡ khi anh bị triệu đến một cuộc đột nhập đang diễn ra thì thế nào? Lỡ khi tên Tanks quyết định báo thù viên cảnh sát đã tống hắn vào tù thì chuyện gì sẽ đến với Jake?
Lỡ Jake gục chết khi đang ăn spaghetti, cô sẽ ra sao?
Lỡ khi vụ án này kết thúc, Jake, cũng như Tom, quyết định rằng Macy không thích hợp với mình và anh sẽ tìm bến mới thì sao?
Macy đá chiếc quần jean văng ra góc phòng thay đồ. Trong các nỗi lo sợ kia, khả năng cuối cùng là đáng sợ nhất. Chỉ mặc mỗi bộ đồ lót trên người, Macy ngắm bóng mình trong gương. Phía trên bầu ngực trái của cô có dấu vết yêu đương nho nhỏ Jake để lại sau cuộc mây mưa sáng nay. Chạm tay vào nó, cô nhớ đến phản ứng tức thì của Jake khi trông thấy cô mặc áo lót màu xanh dương.
Ngay cả với thú yêu đương hơn cả tuyệt vời như thế, nhưng mấy ngày qua vẫn không dễ dàng gì đối với Macy. Không dễ gì không cảm thấy mặc cảm tội lỗi vì được hạnh phúc. Không dễ dàng gì không lo lắng rằng hạnh phúc ấy sẽ chấm dứt đột ngột. Với Macy, sống trong cảnh ấy chẳng khác nào đứng chờ cho chiếc giày thứ hai rơi xuống - vào ngay đống phân chó mới bậy trên đường. Mà không, phải nói là phân voi thì đúng hơn!
Macy cố vùi đầu vào bài vở học bù thi lại mà các giáo sư tốt bụng đã cho phép cô tiếp tục hoàn tất. Cô ôn bài hôm thứ Hai và thứ Ba vào phòng thi trong lúc vệ sĩ riêng ngồi túc trực ngoài hành lang. Cô làm bài chỉ suýt soát điểm đậu. Làm sao cô có thể tập trung vào luật hiến pháp trong khi luôn có cảm giác rằng định luật Murphy đang rình rập nhảy xổ ra chứng minh cho cô thấy rằng yêu Jake là sai lầm lớn trong đời?
"Sao rồi? Con thấy áo ấy thế nào?" mẹ cô hỏi oang oang trước cửa phòng thay đồ. Hồi này, bà Faye hay nói to hơn và tự tin hơn trước, chắc chắn đó là kết quả của tình cảm thắm thiết giữa bà và ông Hal.
"Mẹ đợi con một chút ạ," Macy miễn cưỡng lấy váy từ móc treo xuống. Cô vặn vẹo mình tròng chiếc áo bó sát vào người, rồi hít lấy một hơi, ngắm nghía mình trong gương.
Quá bó. Quá sâu. Quá ngắn. Quá đỏ.
Ăn mặc thật hấp dẫn, Jake đã dặn thế. Tại sao anh muốn cô hấp dẫn khi dự tiệc sinh nhật một ông cụ trăm tuổi nhỉ?
"Ra đây cho chúng ta xem xem nào?" Ngoại sốt ruột giục.
Chính Ngoại đã đề nghị cả ba người cùng đi mua váy dự tiệc mới cho Macy. Chỉ mỗi mình Macy và viên đặc vụ FBI bảo vệ cho rằng đó không phải là ý hay. Macy đảm bảo anh chàng đặc vụ liên bang đang đứng ngoài cửa tiệm kia sẽ xin từ chức ngay sau khi hết ca trực. Bà Faye đã bắt anh chàng xách đủ túi đồ, rồi còn xịt lên người anh đủ loại nước hoa đàn ông, vì bà đang muốn tìm ra mùi mình muốn tặng ông Hal.
"Mặc mỗi cái váy mà sao lâu thế?" mẹ cô cằn nhằn.
Macy bước ra ngoài đứng tạo dáng. "Trông con như một cô gái gọi nhưng lại cần phải bơm ngực ấy."
"Đâu có." Ngoại giơ tay nâng vòng một cỡ B của cô lên. "Cháu chỉ cần một cái áo lót nâng ngực thôi à."
"Cậu Jake sẽ phát cuồng lên mất," mẹ cô khúc khích. "Nếu chưa yêu con, cậu ta sẽ..."
Như chỉ chờ có thế, với Ngoại đang đẩy hai ngực cô lên còn mẹ thì đang cười khúc khích bàn về chuyện yêu đương, Macy bắt đầu sụt sịt. Lần này chắc chắn cô cần phải đến hơn hai miếng khăn giấy.
********************
Jake đậu xe cách nhà mình cả dãy nhà. Bao nhiêu là xe nối đuôi nhau đỗ dọc hai bên đường. Trời ạ, mà anh có muốn đến đây đâu cơ chứ. Jake ngồi lặng, hai tay nắm chặt vô lăng, mắt nhìn trân trối lên bầu trời trong xanh không một gợn mây, hoàn toàn đối nghịch với cơn bão trong lòng anh đang nung nấu.
"Vậy ra đây là nhà mẹ anh ư?" Macy sốt ruột đổi tư thế ngồi trên ghế bên cạnh anh.
Anh liếc trộm cô và cố giấu cái nhíu mày đăm chiêu. "Ừ."
"Anh không sao đấy chứ?"
"Tất nhiên là anh không sao cả." Anh mở cửa bước ra ngoài, xách theo đồ đạc cần mang theo cất ở hàng ghế sau: túi đựng quà sinh nhật, món salad gà anh đến lấy giùm mẹ ở tiệm ngon nổi tiếng. vừa đi được một bước, Jake quay sang nắm cánh tay Macy. "Em đừng có thích ở lại lâu đấy. Ta đến đây chỉ để có mặt thôi."
"Nhưng đây là tiệc sinh nhật của ông anh cơ mà."
"Thực ra sinh nhật của ông là thứ Năm vừa rồi kia. Hôm ấy, anh đã đến thăm ông rồi."
"Thật ư?" Macy ngạc nhiên.
"Ông ở trong viện dưỡng lão ngay gần cơ quan anh. Tuần nào anh cũng đến thăm ông ít nhất một lần, nhân lúc được nghỉ trưa."
Macy rụt tay về.
Jake nhìn cô. "Em sao thế?"
Cô lắc đầu. "Em bỗng nhận ra anh ít nói về bản thân anh quá đấy."
"Những gì quan trọng, em đều biết cả rồi." Mà thật vậy, "Thôi nào, mình vào đi cho xong chuyện nào."
"Anh đúng là biết cách làm phụ nữ thấy yên tâm nhỉ." Giọng cô đầy vẻ mỉa mai.
"Xin lỗi em. Hôm nay anh hơi mệt." Cả tuần rồi, Jake làm việc cật lực để theo kịp những vụ án khác của mình, và cũng để bù lại khoảng thời gian mình đã nghỉ phép, hy vọng có thể tìm hiểu đến tận gốc gác những vụ cướp có đánh dấu bằng sơn đỏ, hy vọng chúng sẽ dẫn anh tới Tanks. Nhưng, chẳng có gì cả. Mọi đầu mối anh và Donaldson để mắt tới đều dẫn đến ngõ cụt. Chưa hết, hôm qua đặc vụ James báo với anh rằng FBI đã quyết định thôi không cho người bảo vệ Macy nữa. Ai cũng chắc mẩm rằng Tanks đã rời khỏi Houston rồi. Thậm chí, Macy đã bắt đầu gợi ý là cô sẽ quay về nhà mình, khiến Jake bắt đầu thấy bế tắc.
Tất nhiên, anh bế tắc không chỉ bởi vì chưa bắt được David Tanks hoặc lo cho an nguy của cô. Mà là vì chuyện giữa hai người họ nữa. Jake thú thật với lòng rằng mình đã yêu cô. Tuy nhiên anh chưa nói ra; anh hy vọng Macy sẽ lên tiếng trước. Trong thâm tâm, anh biết cô cũng yêu anh. Nhưng không hiểu sao lắm lúc trong mắt cô lại có vẻ sợ hãi hốt hoảng như con thú hoang chực chờ quay đầu chạy trốn. Và cái khả năng mình sẽ đánh mất cô đã làm nổ tung chiếc hộp cảm xúc chồng chéo tiêu cực, chiếc hộp vẫn còn cất giữ những tình cảm của anh dành cho Lisa và em trai mình.
"Nói thật nhé," Jake cất tiếng khi họ đến gần nhà mẹ anh. "Mình chỉ vào cho có mặt rồi ra ngay đấy." Anh hít một hơi thật sâu, rồi với tay mở cửa.
Macy quan sát Jake bước lên thềm nhà như thể anh đang bước vào phòng giam. Tuy nhiên, ngược lại với thái độ u uất ám ảnh của anh, hai người họ lập tức bị cuốn vào một nhóm người nói cười vui vẻ - cuốn vào thế giới của Jake, Macy thầm nghĩ, thầm cảm thấy còn luống cuống hơn nữa.
"Nhóc Jake, cậu cháu trai yêu quý của chú đây rồi," ai đó kêu lên, rồi một ông tóc xám vạm vỡ có đôi mắt lấp lánh ánh xanh ôm chầm lấy Jake. Jake cũng nồng nhiệt ôm choàng lấy ông, một cái ôm thật chặt kèm thêm những cái vỗ vai mạnh mẽ, rồi khi Jake buông tay và quay ra, anh đã vui vẻ trở lại. Anh hồ hởi giới thiệu Macy với chú Bill, em ruột của bố anh.
Bill cũng nồng nhiệt ôm hôn Macy. "Người nhà này thích ôm lắm," ông bảo, mắt ông ấp lánh tán thưởng chiếc váy mùa hè trắng muốt Macy đang mặc. Váy này không khêu gợi bằng chiếc váy ngắn màu đỏ bà Faye chọn cho cô, nhưng nó cũng đủ tôn lên mọi đường cong trên cơ thể yêu kiều của cô.
Ông Bill gật gù. "Jake này, cháu khá lắm. Khi nào cũng có khiếu thẩm mỹ khi chọn bạn gái đấy nhé."
Chỉ trong có mấy giây, Macy đã được một mớ người ôm hàng tá lần: nào là cô dì, chú bác, em họ của Jake và cuối cùng là ông ngoại của anh cũng đẩy xe lăn đến bên cô.
Gia tộc của Jake đa dạng về tính cách và địa vị xã hội. Anh lúc nào cũng kè kè bên cô như muốn tuyên bố anh có trách nhiệm đặc biệt đối với Macy. Lát sau, mẹ anh đến bên hai người, sau khi đã ôm hôn nhiệt tình, bà lấy đi món salad gà và kéo tay Macy dẫn cô vào bếp.
May thấy mặt mình nóng bừng khi nhớ đến vụ giành khăn tắm. Nhưng ở người bà toát ra vẻ gì đó làm cô thấy thoải mái.
"Cô có việc gì cho cháu giúp một tay không ạ?" cô hỏi.
"Cháu cứ đứng đó nói chuyện cho vui là được rồi." Bà vẫy tay quanh bếp và màn giới thiệu lại bắt đầu.
Macy gặp dì của Jake - thêm một người thích ôm - và Ann cô em họ của anh, rồi khi ấy một cô gái tóc nâu xinh đẹp từ lối đi bên ngoài bước vào căn bếp.
"Macy này," mẹ Jake nghe có vẻ hơi hồi hộp. "Đây là Lisa. Là vợ của Harry, em trai Jake đấy cháu ạ."
"Chào Lisa," Macy chào, ngỡ ngàng khi biết em trai Jake đã cưới vợ. Dù vì sao lại ngạc nhiên thì cô không biết. Jake đã không chia sẻ chút thông tin gì về mấy người này cho cô. Và cho dù ai nấy đều rất thân thiện, Macy vẫn có cảm giác nhộn nhạo trong lòng, như thể cô không hòa nhập được vào nơi này.
Lisa mỉm cười. "Trông chị... quen quen nhỉ."
"Thật ư?" Macy hỏi, lòng thấy kỳ kỳ như là mọi người có mặt đều nín thở theo dõi diễn tiến cuộc chuyện trò giữa họ.
"Vâng. Em chắc chắn là chúng mình đã gặp nhau ở đâu đó rồi."
Macy chăm chú nhìn mặt Lisa."Tôi trông cô cũng quen lắm. Cô không theo học trường luật Houston đấy chứ?"
"Không. Thế chị có tham gia câu lạc bộ nhiếp ảnh không?"
"Không có." Macy lắc đầu.
Cánh cửa Lisa vừa đi vào lại bật mở. Qua khóe mắt Macy thấy Jake bướcvào. Cô im bặt khi thấy anh vòng tay quanh Lisa. À mà không... anh ta không phải Jake.
"Đây là Harry," Lisa giới thiệu. "Ông xã em. Còn đây là," cô gái chìa tay chỉ Macy, "chị Macy Tucker."
Macy mỉm cười nhận xét. "Hai anh em anh giống nhau quá đi thôi."
Harry ngây người, im lặng nhìn Macy một thoáng, rồi nghiêng đầu bảo. "Cô trông quen quá."
Lisa kêu lên. "Em cũng vừa bảo thế đấy!"
"Cô có đi lễ ở nhà thờ North Baptist không vậy?" Harry hỏi.
"E là không," Macy thú thật.
"Gượm đã," Harry reo lên. "Macy Tucker. Cô ở bên Vườn Cộng Đồng, đúng không? Có đôi lần tôi thấy cô đến đó, nhưng hình của cô trong bài báo về khu vườn đó lại được treo trong văn phòng của nhà thờ. Cô là người khởi xướng của chương trình từ thiện ấy mà. Cha Luis hết lời khen ngợi cô đấy. Tôi là mục sư Harry."
Macy niềm nở. "Tôi có nghe mọi người nói về mục sư Harry, nhưng lại không biết họ của anh là..."
"Họ chỉ gọi tôi là mục sư Harry thôi. Trời, thật vinh hạnh được gặp cô đấy."
Macy chưa kịp phản ứng gì thì mục sư Harrry đã thân ái ôm lấy cô.
Thình lình, cô nghe tiếng cửa kẹt mở sau lưng mình. Căn phòng chợt im bặt gượng gạo. Harry vội buông Macy ra.
Thoát ra khỏi vòng tay ôm, Macy quay lại và cô thấy Jake. Cô nghẹt thở khi thấy nét mặt không thể gọi là thân thiện và vui vẻ của anh. Nhưng Jake không nhìn cô - đúng hơn là anh đang nhìn cậu em ruột.
Harry chìa tay. "Chào Jake!"
Cứ nhìn nét mặt anh, Macy nghĩ anh sẽ không bắt tay Harry. Tuy nhiên cuối cùng anh chìa tay ra nhưng cái bắt tay của họ kết thúc quá nhanh. Vừa may cánh cửa lại bật mở và một người chú của Jake bước vào. "Jake này, cháu ra ngoài giúp mọi người nướng thịt được không vậy?"
Jake đi ra nhanh đến nỗi Macy nghe có cơn gió nhẹ thoảng qua.
"Thôi, mẹ nghĩ vậy là ổn rồi nhỉ," mẹ Jake nói
"Cứ như có người xì hơi trong nhà thờ vậy," Harry lẩm bẩm rời khỏi căn bếp, theo sau là cô vợ với vẻ mặt lo lắng.
Macy quay lại nhìn mẹ của Jake và phân vân không biết nên đi theo anh hay đứng lại đây, nơi không khí đang mỗi lúc một gượng gạo hơn.
Hình như sự căng hẳng đang đuổi từng người một ra khỏi căn bếp nhà Baldwin. Thốt nhiên, Macy thấy chỉ còn mình cô với vbà Baldwin ở lại. Bà mẹ cầm ổ bánh nmì lớn trên mặt bàn gỗ sồi và quăng mạnh xuống đất. Sau đó, bà quay phắt lại đối mặt với cô rồi bất ngờ đổ vào vòng tay cô và khóc nức nở.
Macy sững sờ, nhưng do đã quá quen với các bà mẹ mau nước mắt, cô dịu dàng ôm mẹ anh vào lòng và nói đùa. "Cháu chỉ được khóc nội trong hai miếng khăn giấy thôi, cô ạ."
*********************
Jake vừa bê bịch than lên vừa thề rằng ngay sau khi nhóm lửa xong, anh sẽ đưa Macy ra khỏi đây ngay lập tức. Đến đây đã là một sai lầm rồi. Anh nhất định phải đưa Macy đi trước khi có người tiết lộ với cô bí mật xấu xa của gia đình này.
"Ta nói chuyện được không?" Tiếng Harry vọng lại từ đằng sau khi những viên than đen nhánh lăn trên vỉ nướng.
Jake ném túi rỗng xuống thềm nhà xi măng và quay lại đối diện với em trai. Bao tình cảm lồng lộn trong anh. Anh nhớ Harry quá đỗi, nhưng khi nhìn thấy em, kỷ niệm cũ lại hiện về rõ mồn một. Anh vuốt tóc và thú nhận. "Anh tưởng mình sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng thực tế, anh không làm thế được."
Harry nắm cánh tay Jake. "Sớm muộn gì ta cũng phải giải quyết cho xong chuyện này cơ mà."
Jake hất tay em ra. "À, có lẽ nếu tôi không bước vào và nhìn thấy chú ôm ấp cô người yêu mới của tôi, chắc ta sẽ dễ nói chuyện hơn đấy."
Harry lắc đầu. "Em sẽ không đối chất với cái câu chụp mũ ấy đâu."
Kệ bố chú, Jake thầm nghĩ. Anh xứng đáng được trút giận lên Harry. Niềm khao khát được trả thù trỗi lên dữ dội. Mấy năm qua, anh đã tưởng tượng ra bao nhiêu lời xỉ vả nặng nề để quẳng vào mặt em trai mình. Nhưng lúc này đây, Jake đã tự trấn tĩnh lại được. "Tôi có việc phải đi đây."
Một lần nữa, Harry nắm tay anh giữ lại. "Anh Jake, em biết anh bị tổn thương, và anh có lý do để giận em như thế. Nhưng có Chúa chứng giám, em không mang tội như anh nghĩ đâu. Chẳng phải đã đến lúc anh nên nghe em phân trần rồi ư?"
Jake mở miệng hớp lấy không khí và lùi lại một bước. "Có cái thứ quái gì chú nói ra mà có thể thay đổi kết cục rồi đâu?"
"Em đã cầu xin Chúa run rủi anh đến đây hôm nay."
Thế chú có cầu Chúa để cướp được hôn thê của tôi không nhỉ? Jake nghiến răng kiềm chế để khỏi thốt lên những lời thóa mạ. Nhưng có trời biết anh rất muốn nói hết cho nhẹ lòng. Harry đã phản bội anh, đã tổn thương anh, và ngay lúc này đây anh chỉ muốn làm cậu đau lòng hơn bao giờ hết.
Em trai anh nói tiếp: "Macy rất... em nghe người ta nói cô ấy đỉnh lắm đấy."
Kiểu ăn nói từ tốn của Harry và việc cậu sớm gọi tên Macy là những điều làm Jake không kiềm chế được nữa. Anh lập tức sấn tới. "Ra vậy. Giờ chú còn định cướp cô ấy trên giường của tôi nữa chứ gì? Này thưa Đức thầy, đừng phí thời gian vô ích nữa. Macy chưa phải là hôn thê của tôi, nên cậu có ngủ với cô ấy thì cũng không vui bằng ngủ với Lisa đâu."
Bất ngờ có tiếng loảng xoảng chát chúa sau lưng hai người họ. Jake quay phắt lại. Macy đứng sững nơi ngưỡng cửa, thịt gà sống và mảnh thố bằng sứ vỡ tan tành văng quanh chân cô. Nước ướp gà bắn tung tóe trên chiếc váy trắng, một cái mề gà sống úp trên quai xăng đang trắng muốt bên chân phải của cô.
Tim Jake như rơi đâu đó gần cái mề gà kia. Những lời lẽ anh vừa ném vào mặt cậu em trai giờ ong ong trong đầu anh và lập tức Jake phải tự nhận mình là thằng khùng. Không, là thằng ngu kia. Là thằng mất dạy! Anh vừa thầm cầu Chúa phù hộ để Macy chưa kịp nghe thấy những gì anh vừa nói, nhưng ánh mắt đau đớn của cô chẳng chừa cho anh chút hy vọng gì. Tuyệt nhiên không.
Jake lùa cả hai tay qua tóc, lồng hai bàn tay sau gáy và bóp thật mạnh. Lời xin lỗi đã đậu sẵn trên đầu môi, nhưng anh biết anh có xin lỗi bao nhiêu cũng không đủ nữa rồi.
Mắt Macy ầng ậc nước. Cô đá mạnh miếng mề gà. Nó vô tình bay lên văng trúng ngực Jake khiến nước ướp văng đầy áo anh. Sau đó, Macy lẳng lặng quay lưng và đi nhanh vào trong nhà.
***************
Sự im lặng của Macy tiếp diễn suốt dọc đường về nhà, dù Jake đã đuổi theo cô và hết lòng xin lỗi. Lúc ấy, Jake hóa ra giống như mẹ mình: ra rả nói không ngừng. Anh đã nói ra từ "xin lỗi" bao nhiêu lần rồi ấy nhỉ? Thậm chí, anh còn nói anh rất yêu cô. Tuy nhiên, Macy lặng thinh không đáp. Tay ôm túi xách trong lòng, cô chú mục vào kính chắn gió trước mặt. Cô không nhỏ lấy một giọt nước mắt. Không nói, không khóc. Jake thấu hiểu tình thế đã nghiêm trọng lắm rồi.
Khi đậu xe trước căn hộ của mình, Jake tìm cách nói lời xin lỗi một cách chân thành nhất. "Macy ơi, anh biết những gì mình nói thật tàn nhẫn và không thể thông cảm được. Nhưng anh xin thề với em là thực lòng anh không hề nghĩ như thế đâu... Chẳng qua chỉ vì anh muốn đả thương Harry nên đã lôi tên em vào đó. Anh biết anh sai... em giận anh là hoàn toàn đúng. Giờ em có làm gì, anh cũng xin chịu hết."
Không nhỏ một giọt nước mắt, Macy nhìn anh và nói khô khan. "Tốt. Nếu vậy anh cũng đã hiểu tại sao tôi không bao giờ còn muốn nhìn thấy mặt anh nữa."
Dứt lời, cô lập tức ra khỏi xe anh. Khi Jake đuổi kịp cô cũng là lúc cô đang ném quần áo của mình vào bao ni lông vẫn thường dùng để đựng rác. Elvis, đã được nhốt vào lồng, đang ngước lên nhìn anh kêu meo meo.
"Em không thể đi đâu được." Jake nghẹn họng. Anh nắm chặt cơ sau gáy đến độ anh chắc chắn ngày mai nó sẽ tím bầm.
Xúc cảm dâng lên mạnh mẽ khiến anh khó khăn lắm mới thốt lên. "Anh sẽ ngủ ngoài sofa. Anh sẽ không dám nói một tiếng nào với em đâu. Nhưng em không thể quay về nhà em được. Tên Tanks vẫn có thể còn ở ngoài kia."
Macy giật lấy bộ quần áo mặc nhà trong ngăn kéo tủ gương của Jake rồi ném vào túi ni lông. Xong xuôi, một tay xách bao rác đựng quần áo, một tay xách lồng mèo, cô bước qua trước mặt anh để ra cửa. Cánh cửa chính sập đánh rầm. Nếu Jake có bị kẹp tay giữa cánh cửa ấy, anh cũng không đau hơn bây giờ. Thực tế, Jake còn tưởng tim mình vừa bị cánh cửa kia kẹp nát.
Và tất nhiên, anh đáng phải chịu sự trừng phạt ấy.
**********
Macy trong bộ đồ mặc nhà ngồi bó gối trên sofa, đăm đăm nhìn màn hình tivi. Nhưng dù có nhìn chăm chú bao nhiêu, cô cũng không nhớ suốt ba tiếng đồng hồ qua, truyền hình đã phát đi những gì. Điều quan trọng nhất là cô không khóc. Cô nhất định sẽ không thở than như mẹ. Cô sẽ không quỵ ngã. Cô sẽ không bỏ học bỏ làm. Cô sẽ không chạy đến nương náu nơi nhà Ngoại để lượm lặt những mảnh vỡ của cuộc đời mình.
Tiếng gọi ngoài cửa thực là có đi vào nhận thức của cô nhưng cô quyết định coi như không nghe thấy. Cho dù có là ai thì mãi rồi họ cũng mỏi tay mà phải bỏ đi thôi. Hồi nãy đã vậy rồi. Nhưng đúng lúc ấy cô nghe tiếng Ngoại.
Macy vừa mở chốt cửa, bà và mẹ cô đã vội bước vào. Nhìn nét mặt nghiêm nghị của họ, Macy cho rằng họ đã biết chuyện. Hoặc là thế, hoặc họ vừa nhận được tin tức về Billy. Tim Macy nhói lên trong lồng ngực. Mấy tiếng vừa rồi cô đã quá ích kỷ chỉ biết nghĩ đến bản thân mình.
"Có chuyện gì thế ạ?" Macy hỏi.
"Jake gọi cho chúng ta," Ngoại đáp.
"Về Billy ư?"
"Không, là về con," mẹ cô đỡ lời. "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Macy siết chiếc gối vào ngực, mãi đến lúc ấy cô mới biết mình đang ôm nó.
"Nó làm gì con thế?" mẹ cô gặng hỏi. "Để mẹ nói chú Hal cho nó một trận."
Macy lắc đầu, cố nuốt xuống, dù cổ họng như đang có gì chặn lại.
Ngoại bước lên. "Thôi nào Faye, con bé đã không muốn nói thì đừng cố ép nữa." Bà chìa túi giấy đựng thực phẩm ra. "Sô-cô-la nóng đây. Bà sẽ pha cho cháu một ly đúp."
Macy gật đầu, nhìn mẹ và Ngoại. Cô đã từng thề không chạy vào vòng tay họ để cùng tổ chức tiệc than thân. Nhưng nếu họ chạy đến với cô thì có khác gì không nhỉ?
"Con biết Jake ở ngay ngoài kia, đúng không nào?" mẹ cô ngọt nhạt. "Nó đậu xe ngay trước cửa nhà con đấy. Nó gọi cho bà và mẹ. Bảo rằng nó đã làm tổn thương con, rằng là lỗi của nó, và rằng nó lo cho con lắm đấy."
Nghe đến đó, cục nghẹn nơi cổ cô dâng lên. Chết tiệt! Cô sẽ khóc mất thôi! Macy vội quay về ghế sofa, ngồi phịch xuống ghế, và vùi mặt vào chiếc gối mềm.
*************************
Billy quá mệt mỏi vì phải chờ đợi. Mệt mỏi vì phải chờ Tanks. Mệt mỏi vì lo nghĩ đến Ellie. Cậu có nghe đài thông báo anh của cô đã bị giết chết. Tanks là thủ phạm - linh tính mách bảo cậu thế đấy. Billy cũng biết Ellie vẫn còn ở căn nhà ngoài bãi biển. Cậu đã mấy lần gọi theo số Ellie nhất định bắt cậu cầm theo, nhưng khi cô trả lời, Billy lại cúp máy.
Đêm nay, cũng như bốn đêm trước, cũng chiếc xe hơi ấy đậu bên lối vào căn nhà có cửa chớp sơn màu xanh lục, và đêm nay, cũng như những đêm trước, trong xe chỉ có một nguời duy nhất. Nhưng đêm nay, mọi chuyện sẽ rất khác.
Biily nhìn theo gã kia mở cửa vào nhà. "Tao mệt lắm rồi đấy," Cậu lẩm bẩm. Đoạn, rút khẩu súng giắt ở lưng quần ra, cậu xăm xăm băng qua con phố nhỏ. Nếu tên này biết chỗ của Tanks, Billy sẽ hỏi cho ra. Dù không muốn làm hại ai, và hy vọng tình thế không buộc mình phải làm thế, Billy quyết định sẽ không chờ thêm nữa. Dù có phải chết, cậu cũng sẽ tìm cho ra David Tanks.
Súng lăm lăm trong tay, Billy nhảy hai bậc một và lên đến thềm ngôi nhà nọ và gõ cửa.
"Tôi ra ngay đây," một giọng đàn ông đáp.
Billy nắm chặt khẩu súng và chờ. Cậu không phải đợi lâu. Cửa bất ngờ bật mở và họng một khấu súng ngắn cưa bớt nòng dí vào bụng cậu.