Bắt Được Người Đàn Ông Lưu Manh

Chương 2: Chương 2




Trên đường đi đến sở cảnh sát, Phong Thượng Vũ và Yến My tán gẫu, xóa đi khoảng cách bỡ ngỡ giữa hai người.

“Yến tiểu thư, tôi thấy khi cô bị cưỡng ép như vậy lại rất bình tĩnh, cô thật sự không sợ sao?”.

“Sợ chứ! Làm sao mà lại không sợ được! Chẳng qua là tôi biết có hét chói tai cũng không có tác dụng, có khả năng còn gây kích thích cho kẻ bắt cóc!”. Yến My thành thật thừa nhận, biểu hiện như đang nói về thời tiết hôm nay rất thoải mái bình thường

“Nói không sai, những người gặp chuyện như thế, thấy biến mà không sợ hãi cũng không có nhiều lắm!”. Cô nói rất nhẹ nhàng, anh thật sự không thể nhìn ra được sự sợ hãi của cô.

“Cũng được”. Yến My thản nhiên nói.

Có lẽ trong nhà có nhiều anh chị em, đã hình thành tính cách cô từ nhỏ không ầm ĩ, không nghịch, không cá tính. Để tránh trở thành gánh nặng cho ba mẹ, hơn nữa cô lại làm nghề pháp y, xem rất nhiều các loại án kiện, không bình tĩnh cũng không được!

“Có cảm thấy hôm nay cực kì đen đủi hay không, tự nhiên lại gặp phiền phức này?”. Anh cười nói.

“Tàm tạm, tôi nghĩ tôi vẫn còn là người may mắn, tuy vừa xuống máy bay gặp phải chuyện này, nhưng vẫn còn bình an vô sự ngồi được ở đây.” Trên mặt anh lại không biểu hiện cảm xúc gì.

“Đúng rồi, cô từ đâu trở về Đài Loan?”

“Nước Mĩ”.

“Đi du lịch hay là đi du học?”

“Trước tôi sang nước Mĩ để làm việc, bây giờ trở về Đài Loan làm việc”.

“Cô sang nước Mĩ làm nghề gì, giáo viên à?”. Trong đầu Phong Thượng Vũ đang tưởng tượng đến bộ dáng cô dạy học.

Ai! Gương mặt cô thật sự rất ưa nhìn! Mà diện mạo dịu dàng cũng rất giống giáo viên.

“Không, tôi làm bác sỹ pháp y.”

“Pháp y?”. Phong Thượng Vũ cực kì ngạc nhiên.

Anh nghĩ đến, giáo viên, nhà thiết kế thời trang…. Một đống công việc, nhưng lại không thể nghĩ đến cô làm pháp y.

“Đúng vậy!”. Yến My gật đầu, đối với vẻ mặt của anh, cô cũng đã sớm biết trước.

“Nên sẽ có rất nhiều người hỏi cô, vì sao lại làm pháp y?”. Trong mắt Phong Thượng Vũ hiện lên khâm phục, dù sao nghề pháp ý cũng không phải là nghề nghiệp thông thường, rất vất vả lại càng không thể lơ là, không phải người bình thường nào cũng có thể đảm nhiệm nổi, rõ ràng có thể nhìn ra cô không phải là một mỹ nữ yếu đuối, nghiêng về phía điểm ấy, anh muốn hỏi cô cho bằng được.

“Có rất nhiều”. Trên mặt cô bỗng nhiên thoáng qua một nụ cười giễu cợt.

Có người trước mặt cô tán thành công việc đấy, nhưng sau lưng cô lại nói nửa đường cô sẽ từ bỏ, còn có người ngoài mặt không thèm để ý, nhưng sẽ vô tình biểu hiện sự ghét bỏ, giống như trên người của cô có rất nhiều vi khuẩn. Lúc đầu cô còn cảm thấy đau buồn, dần dà, cũng mất đi cảm giác.

“Nói như thế, coi như chúng ta đã là đồng nghiệp! Thật vinh hạnh có thể cùng người đẹp công tác”. Phong Thượng Vũ cười nói, dĩ nhiên cũng không bỏ qua nét mặt của cô.

“Cảnh sát Phong, tôi nghĩ quan hệ đồng nghiệp như vậy, còn cách một khoảng khá xa rồi!”. Yến My nhướn mày.

“Nếu xét về một khía cạnh nào đó, chúng ta là đồng nghiệp, đều phục vụ cho nhân dân, không phải sao?!”. Anh quay đầu phản bác lời nói của cô.

“…..Đúng a!”. Lời nói của anh khiến cô phải nghẹn họng không còn lời gì để nói, chỉ có thể gật đầu đồng ý với anh.

“Đúng rồi, cô đã ở nước Mĩ được bao nhiêu năm?” Không muốn để cho không khí nhạt nhẽo, anh lại mở miệng hỏi.

“Cũng được mười năm rồi!”. Cô mới tốt nghiệp trung học đã du học ở nước ngoài, lúc đấy gia cảnh của cô vẫn chưa khá giả, chỉ đáp ứng được một phần học phí, còn lại cô đều phải dựa vào học bổng cùng việc làm thêm mới có thể duy trì được cuộc sống.

“Lâu vậy! Không biết có thể vinh hạnh dẫn cô đi tham quan xung quanh một chút, ngắm xem sự thay đổi rất nhanh trong mấy năm nay của Đài Loan, rất nhiều nơi đã không còn giống như trước.” Anh thuận ý nói luôn lời mời.

“Cảm ơn anh, bình thường cảnh sát bận rất nhiều việc, làm sao lại có thể không biết xấu hổ làm phiền anh!”. Đột nhiên xuất hiện lời mời, Yến My rất khách khí từ chối, dù sao hai người cũng không phải là người thân quen.

“Làm sao như thế được, mọi người đều là đồng nghiệp mà! Sao lại phiền toái? Hơn nữa, cảnh sát cũng có thời gian nghỉ ngơi mà!”.

“Vẫn là không nên, cảm ơn ý tốt của anh!”. Cô vẫn từ chối.

“Vậy được rồi!”. Anh cười nói, cũng không muốn miễn cưỡng cô.

Theo đuổi, cũng không phải là nhanh chóng tấn công mà có tác dụng.

“A…nha!”.

Mới lái xe đưa cô đến trước sở cảnh sát, liền nhìn thấy một đống phóng viên đang trực ở cửa sở cảnh sát cầm máy quay và microphone.

Yến My cũng nhìn thấy, nhưng vào lúc này cô không muốn bị phóng viên vây quanh, cái loại cảm giác bị ánh đèn flash đuổi theo, ở nước Mĩ cô cũng đảm nhận một vụ án giết người phải giải phẫu tử thi cô đã được trải qua, cô không muốn ở Đài Loan sẽ phải trải nghiệm thêm một lần nữa.

“Tôi nhớ hình như ở nước Mĩ cô cũng sẽ gặp rất nhiều trường hợp như thế này!”. Nhìn người đẹp nhíu mày, Phong Thượng Vũ đại khái đã đoán được suy nghĩ của cô. Vặn tay lái, xe liền vòng qua cửa đi xuống một tầng hầm ngầm.

“Rất ít, bình thường là do cảnh sát phụ trách việc này!”. Rời xa đám phóng viên, nét mặt rõ ràng kháng cự đã trầm tĩnh trở lại.

“Tôi nghĩ cô nên làm quen với nó mới được, ở sở cảnh sát rất nhiều phóng viên, đội chó săn, từ trước đến nay lúc nào cũng nhúng tay vào”.

Hơn nữa trường hợp của đám người này, sợ rằng biết nhiều chứ không nên biết ít, anh bổ sung thêm câu này ở trong lòng.

Cô không tiếp lời.

“Đi thôi!”. Đỗ xe xong, Phong Thượng Vũ cùng cô bước xuống xe, còn chưa bước đến lối thoát hiểm, ba gã nhà báo đã mai phục ở góc cầu thang đã xông tới.

“Cảnh sát Phong, cô gái này là ở bên phía người bị hại?”. Nam phóng viên cầm miccro liền tiến tới gần.

“Anh từ đâu biết được cô ấy là bên phía người bị hại?”. Phong Thượng Vũ mặt lạnh mà đối đáp.

“ Đương, đương nhiên là nghe người ta nói…..” Phóng viên sợ run cả người, lắp bắp nói.

“Sai! Cô ấy là bạn gái của tôi!”. Trong tình huống bất ngờ, Thượng Quan Vũ giống như đang đùa sắc mặt lạnh giống như nhếch lên nụ cười, kéo Yến My qua giới thiệu.

“Hả?” Không chỉ phóng viên mà cả Yến My cũng bị anh dọa cho phát sợ.

Thừa dịp mọi người vẫn còn đang sững sờ, Phong Thượng Vũ lôi kéo nhanh Yến My đi qua lối thoát hiểm bước lên tầng.

“Cảnh sát Phong….” Thu hồi kinh ngạc, Yến My mới mở miệng đã bị cắt đứt.

“Xin lỗi! Không nói như thế rất khó thoát khỏi bị bọn họ bám lấy”. Phong Thượng Vũ cười cười giải thích, dẫn cô đi qua hành lang, bước chân từ từ chậm lại.

“Anh vẫn thường như thế phải không?”

“Cái gì?”

“Anh thường dùng chiêu này để bảo vệ người bị hại à?”. Chẳng biết tại sao, cô cảm thấy anh là cố tình, mà không đơn giản giống như anh nói.

“Đương nhiên là không, một chiêu sao có thể dùng đi dùng lại”. Anh cười rất lưu manh.

“……………….” Yến My đột nhiên phát hiện cô trước mặt anh, thường trong trạng thái sững sờ không kịp phản bác, trước đây tình huống thế này cô chưa từng trải qua.

“Thượng Vũ, nghe nói em ở sân bay lại sử dụng kế để giải cứu con tin có nguy cơ bị bắt cóc à!”. Phong Thượng Văn xông tới trước mặt anh mà hỏi.

“Nói nhảm, ở sân bay có nhiều người đi lại, không sử dụng đến kỹ xảo, chẳng lẽ móc súng ra dọa người à?”. Phong Thượng Vũ đánh một đấm về phía ngực anh.

Phong Thượng Văn không nhúc nhích chút nào, chỉ cười to.

Bọn họ là anh em sinh đôi. Yến My trợn tròn hai con mắt, nhìn người trước mặt kiểu tóc khác nhau, đồng phục khác nhau, nhưng khuôn mặt, chiều cao lại giống nhau như đúc.

“Cô gái này chính là người bị hại sao? Xin chào, tôi là đội trưởng đội hình sự Phong Thượng Văn”. Phong Thượng Văn chìa tay ra.

“Xin chào, tôi tên là Yến My”. Cô lễ phép bắt tay với anh rồi buông ra.

“Nghe đồng nghiệp nói, lúc xảy ra chuyện ấy, Yến tiểu thư vô cùng dũng cảm!”. Vẻ mặt của anh tuy rất nghiêm túc, nhưng đáy mắt lại ánh lên tia tán thưởng.

Sớm đã nghe bọn họ nói qua cô gái đó rất đẹp, hiện tại nhìn, thật đúng là không hề nói sai chút nào.

“Đâu có, là cảnh sát Phong kịp thời cứu tôi”. Yến My chỉ vào Phong Thượng Vũ nói.

Hai người bọn họ hình dáng giống như nhau, nhưng cảm giác lại hoàn toàn trái ngược. Phong Thượng Văn xem ra trầm ổn hơn nhiều, Phong Thượng Vũ tính cách rất hướng ngoại.

“Cô thật khách sáo!”. Phong Thượng Văn đối với cô có ấn tượng rất tốt, bởi vì cô không giống các những cô gái đẹp kiêu ngạo thông thường.

“Ngại quá, phải cắt ngang!”. Phong Thượng Vũ đột nhiên xen vào nói: “Anh! Anh không phải có rất nhiều việc bận rộn phải làm sao?”.

“Vừa nãy anh có nói là anh bận à?”. Phong Thượng Văn nhíu mày nói, không cần đoán cũng biết anh đang nghĩ gì.

“Không phải vậy thì anh đang cầm cái gì?”. Phong Thượng Vũ chỉ vào xấp văn kiện đang ở trong tay anh, ánh mắt cảnh cáo.

Phong Thượng Văn trừng mắt lại, một giây sau, ánh mắt vừa lòng cười. Xem ra Thượng Vũ giống như thật lòng muốn theo đuổi cô gái này!

Đương nhiên, anh cũng cực kì biết điều, vui đùa cũng không thể quá trớn, vì vậy dứt khoát đi khỏi.

“A..! Không nói thì anh cũng quên mất! Yến tiểu thư, tôi còn có việc, có cơ hội sẽ nói chuyện sau! Bye!”.

Ách---Nói đi là đi? Yến My chỉ kịp vẫy vẫy tay.

“Đi thôi, chúng ta còn phải lấy lời khai a!”. Bên này, Phong Thượng Vũ dẫn cô vào văn phòng.

Lấy lời khai xong, Yến My thoái thác ý tốt của Thượng Quan Vũ, gọi bạn bè đến cục cảnh sát đón cô, kết thúc một ngày đặc sắc.

Ngày hôm sau nhận án, Yến My cũng không có nhiều thời gian nghỉ ngơi liền đến viện pháp y trình diện.

Cửa phòng của cô giống như xuất hiện lốc xoáy, rất nhiều bác sĩ pháp y nam đều mượn cớ tìm đến văn phòng của cô nói chuyện, vừa mới bắt đầu cô có thể duy trì nụ cười, không được một lúc lâu, cô cảm thấy chính mình giống như con khỉ đang ở trong vườn bách thú.

Tan tầm, cô cũng từ chối lời mời của mọi người, chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi, không ngờ bước ra khỏi cửa phòng, Phong Thượng Vũ lại xuất hiện.

Hẳn là không trùng hợp như thế đi! Yến My nhìn anh đi đến trước mặt.

“A! Thì ra là làm việc ở đây! Sao lại đến trình diện sớm như thế? Tôi còn tưởng rằng cô sẽ nghỉ ngơi thêm mấy ngày!”. Gương mặt Phong Thượng Vũ vui mừng, thật ra thì anh đã sớm nghe được thông tin, biết cô làm việc ở đây.

“Không có việc gì, đến làm cũng tốt. Anh thì sao? Cảnh sát Phong , sao anh lại rảnh rỗi tới đây?”. Yến My trong lòng rất buồn bực, anh thật sự không biết, hay là giả vờ không biết?

“Đúng lúc có việc nên đến đây lấy ít tài liệu!”. Phong Thượng Vũ đã sớm có sự chuẩn bị.

“Vậy anh đi làm mau lên! Tôi đã tan tầm”. Hóa ra là như vậy. Yến My cười trách mình suy nghĩ nhiều, gật nhẹ đầu muốn xoay người đi.

“Từ từ…! Yến My”. Trải qua một ngày, Phong Thượng Vũ không gọi khách sáo nữa mà gọi tên cô. Tỏ vẻ hai người thật sự thân thiết.

“Có việc gì?”

“Tôi đi lấy đồ xong, chúng ta cùng đi ăn cơm có được không?”.

“Này……..” Yến My đang định từ chối thì đã bị cắt đứt.

“Cứ quyết định như vậy đi nha!”. Bất kể cô có đồng ý hay không, Phong Thượng Vũ coi như không nghe thấy, chạy vọt vào trong cửa.

Anh thật sự không biết tôn trọng người khác đi! Yến My há hốc mồm, tiếp theo một cỗ cảm xúc không vui hiện ra.

Anh muốn bắt ép cô vì cái gì? Cô bắt buộc phải theo sao? Nghĩ như vậy, cô liền đi.

Quan tâm anh nói làm cái gì!

Yến My vừa mới đi chưa được 30 giây, Phong Thượng Vũ lần thứ hai xuất hiện, trong tay thứ gì cũng không có, trên mặt mang theo ý cười.

Thật ra anh muốn xem thử phản ứng của cô, mà quả nhiên cô rất có cá tính, có lẽ không muốn tiếp nhận, không muốn cùng anh ăn cơm, có thể chờ anh quay lại, mà cô lại là trực tiếp bỏ đi

Qua việc này, càng kích thích anh muốn theo đuổi cô! Theo đuổi cô gái này rất khó, chỉ cần thời gian ba tháng, nhất định sẽ nắm chắc trong tay, hiện tại anh rất có tự tin, nhất định sẽ thu phục cô trong ba tháng!

“Cái này của ai tặng?” Yến My trừng mắt nhìn bó hoa hướng dương lớn trên bàn làm việc.

“Không biết được đâu….!”

“Hình như cái này là do bảo vệ mang vào.” Một nam đồng nghiệp nhún nhún vai đi qua, cầm lấy bó hoa.

“Bó hoa này đắt tiền đấy! Ồ! Ở đây có một tấm thiệp, pháp y Yến, cô có xem không?”. Anh rút ra tấm thiệp màu hồng nhìn nhìn cô.

Yến My cầm lấy và đọc, đôi mày thanh tú lập tức nhíu lên.

Tiểu Yến My thân mến

Hoa hướng dương là tượng trưng cho tình cảm mến mộ của tôi.

Thượng Vũ.

Mấy câu ngắn ngủn, đã đủ làm cô nổi hết cả da gà.

Thật là quá đủ rồi? Anh ác tâm dám viết những câu như thế với cô, còn Tiểu Yến My thân mến? Ai là thân mến của anh? Từ lúc nào thì quan hệ của bọn họ đã xưng hô như thế này? Mà, ngày hôm qua cô còn hất đầu bỏ đi! Hôm nay anh tặng hoa tới là có ý tứ gì? Muốn càng ngăn càng hăng hái sao?

“Pháp y Yến, là ai tặng thế?”.Nam đồng nghiệp tò mò hỏi.

‘Có một người bị bệnh tặng!’ Cô suýt nữa thì bật thốt lên, lời đến khóe miệng lại đổi lại nói: “Hoa này anh lấy không?”.

Anh muốn tặng thì tôi muốn tiễn đi!

“Hoa này cũng rất đẹp! Cô không lấy à?” Nam đồng nghiệp biểu tình có chút không tin.

“Tôi đi làm việc!”. Yến My không trả lời, thuận tay vứt thiệp xuống, cầm văn kiện trên bàn lên, liền biến mất đi làm việc.

“Rốt cuộc là ai tặng hoa thế!”. Nam đồng nghiệp khom người nhặt tấm thiệp từ trong thùng rác lên xem.

“Thượng Vũ? Đây không phải là tiểu đội trưởng đội Tia chớp sao!”. Anh hét to.

Trong giới cảnh sát nổi tiếng là công tử đào hoa Thượng Vũ, lại có thể nhìn trúng người đẹp pháp y rồi hả?

Đây chính là tin tức lớn a! Anh phải đi kể cho những người khác mới được!

Không đến nửa tiếng, cả khoa pháp y không ai là không biết tin tức này, thậm chí có người đánh cược pháp y Yến sẽ quỳ gối dưới gấu quần tây của Phong Thượng Vũ, dĩ nhiên cũng có người đánh cược Phong Thượng Vũ tuyệt đối đuổi không kịp Yến My, đội ngũ hai phe đều chăm chú quan sát tiến độ phát triển của bọn họ.

Tiểu Yến Yến thân mến.

Hạc lửa biểu tượng cho tôi vì em thiêu đốt trái tim, em đã cảm nhận được tình yêu của tôi rồi sao?

Thượng Vũ.

Lại đến! Yến My như muốn phát điên lên, cộng thêm căm tức. Phong Thượng Vũ cái người đàn ông nhàm chán này, thậm chí có thể tặng hoa một tuần lễ, nhưng mà ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy. Anh rốt cuộc muốn làm gì? Nghĩ là tặng hoa cô sẽ cảm động sao? Thật sự là đủ rồi!

Như mọi khi, cô cầm thiệp vứt vào thùng rác, hoa thì tặng lại cho người khác.

Không được! Không thể tiếp tục như vậy được! Cô nhất định phải đi tìm anh, bảo anh dừng ngay cái hành động nhàm chán này lại! Bởi vì căn bản anh không phải là mẫu người cô thích, quá du côn lại quá mức kiêu ngạo.

Nhưng cô còn chưa kịp đi tìm người, thì anh đã xuất hiện rồi!

“Yến My, trên tay cô đang cầm hồ sơ vụ án giết người chưa xác định danh tính à?”. Mang theo vẻ mặt nghiêm túc, Phong Thượng Vũ gõ lên cánh cửa rồi đi vào phòng làm việc.

“……Cầm đi”. Yến My sửng sốt, Phong Thượng Vũ không hề nói một câu thừa thải, tựa như một cơn gió biến mất khỏi phòng làm việc, giống như chưa từng xuất hiện.

Rốt cuộc là anh đến đây làm cái gì? Chỉ đơn thuần là lấy tài liệu giải phẫu? Trợn mắt nhìn cửa, một đống dấu hỏi lướt trong đầu Yến My.

“Đợi đã, cảnh sát Phong!”. Cô đứng dậy đuổi theo, may là vẫn còn kịp.

“Có việc gì không?”. Giọng nói của Phong Thượng Vũ rất tự nhiên.

Haha! Quả thật là bị anh đoán trúng, cô nhất định sẽ đuổi theo đến đây, cho nên anh cố ý thả chậm cước bộ.

“Cảnh sát Phong, mong anh đừng tặng hoa nữa!”. Yến My giận tái mặt.

“Cô bị dị ứng phấn hoa à? Hay là do cô không thích hoa?”. Trên mặt anh treo lên nụ cười, cô cự tuyệt điều này cũng đã nằm trong dự đoán của anh.

Quy tắc thứ hai: đa số người đẹp đều khó theo đuổi.

“Tất cả đều không phải”.

“Thế thì vì sao?”.

“Cảnh sát Phong, chắc anh đã hiểu ý của tôi”. Anh căn bản đã biết rất rõ mà còn hỏi, nhưng Yến My không muốn vạch mặt.

“Được rồi! Tôi đã hiểu, tôi sẽ không tặng nữa”. Anh dứt khoát đồng ý.

Phối hợp của anh khiến cho cô rất kinh ngạc, cô còn tưởng anh sẽ lôi ra một đống phản bác. Thật là kì lạ, chẳng lẽ người tặng hoa và viết thiệp là hai người chứ không phải là chính anh sao!

Chẳng lẽ người viết thiệp không phải là anh? Hay là anh có hai nhân cách?

“Ngại quá, tôi còn có chút việc, hôm nào mời cô ăn cơm nhé, bye bye!”. Đã thành công đạt được điều anh muốn, Phong Thượng Vũ liền chạy lấy người.

Cô cho rằng anh chỉ có một chiêu tặng hoa này! Hơi sớm!

Nhìn chằm chằm bóng lưng anh đi khỏi, mặc dù Yến My rất kinh ngạc, nhưng vẫn cảm thấy rất cao hứng vì bọn họ đã đạt được thỏa thuận chung, có thể thở phào một cái được rồi!

Nhưng, cô mừng hơi sớm!

Hôm sau, cô nhìn thấy đồ ở trên mặt bàn thiếu chút nữa là hét chói tai!

Người này, người này thật sự quá……….

“Ồ! Cảnh sát Phong đổi quà tặng nha!”. Nam đồng nghiệp đã nhận được rất nhiều bó hoa, rất tự nhiên đi qua cầm con gấu bông lên.

Do được cô tặng lại, gần đây bạn gái của anh cười đến tận mang tai, không biết con gấu này có thuộc về tay anh hay không.

Anh bỗng dưng trêu đùa thế này, Yến My không phản bác được.

“Hắc! Lại có thêm một tấm thiệp”. Nam đồng nghiệp nhìn thấy tấm thiệp sau lưng con gấu, thuận tay rút ra đưa cho cô.

Tiểu My thân yêu:

Khi đi làm nhiệm vụ thì vô tình nhìn thấy con gấu bông, vừa nhìn thấy nó, lại nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của em, hi vọng em sẽ thích.

Thượng Vũ.

Nhìn gấu bông sẽ nghĩ đến cô? Cô giống con gấu bông này sao? Yến My nhìn chằm chằm con gấu bông mèo, đúng là nói hươu nói vượn, nói dối cũng xuôi tai, cô căn bản không hề giống con gấu bông này!

“Ách----Cái này cô sẽ mang về nhà à?”. Nam đồng nghiệp không hề quan tâm đến nội dung của tấm thiệp, nội dung, chẳng phải cũng chỉ là những từ ngữ theo đuổi, so với con gấu bông anh vẫn thích hơn.

“Anh thích thì anh lấy đi!”. Yến My bỏ lại một câu, liền hướng phía ngoài đi khỏi.

Cô không muốn trả lời, cô không thể chịu nổi, quyết định thẳng tiến đến đồn cảnh sát để giết người.

“Này! Pháp y Yến, cô đến tìm đội trưởng Thượng Quan Vũ à?”.

Cô vừa mới bước vào đồn cảnh sát, đã có mấy người chú ý đến hỏi thẳng, cô cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Người này tặng hoa và quà phô trương như thế, các phòng thí nghiệm sớm đã biết hết, dĩ nhiên đồn cảnh sát cũng như vậy.

“Cảnh sát Phong có ở đây không?’.

“Bây giờ anh ấy đã đi ra ngoài làm việc”. Cảnh sát gác cửa cười tít mắt nói.

“Cảm ơn!”. Nụ cười kia mang theo hàm ý khác, cô cũng chẳng thèm quan tâm, trực tiếp đi vào.

“Hả! Pháp y Yến, cô đến rồi”.

“Hello, pháp y Yến!”.

Dọc đường đi, chỉ cần Yến My gặp cảnh sát, tất cả bọn họ đều chào đón cô bằng ánh mắt mập mờ, kèm theo nụ cười, tựa như cô rất thân thuộc với bọn họ.

Đây đều là do anh hại cô! Cô nghiêm mặt, bước chân di chuyển nhanh hơn.

“Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút!”.

Bỗng nhiên, truyền đến một loạt tiếng bước chân, tiếng bước chân lộn xộn. Ngay sau đấy nhìn thấy một đội cảnh sát trang bị đầy đủ, vội vội vàng vàng lao ra khỏi phòng làm việc, còn có người suýt chút nữa đâm vào người Yến My.

“Tiểu My, sao cô lại ở đây.” Thượng Quan Vũ võ trang đầy đủ xuất hiện.

“Tôi có việc muốn tìm anh!”.

“Thật xin lỗi Tiểu My, đang xảy ra nhiệm vụ khẩn cấp, tôi phải chạy đến hiện trường, tối nay tôi sẽ đến tìm cô, được không?”.

Vẻ mặt anh thật sự biết lỗi.

“Không sao”. Yến My biết cô đến không đúng lúc, không thể làm gì khác là im lặng, chưa đánh đã lui.

Cô nhẫn nại đợi đến khi đã tan sở, nhưng mà Thượng Quan Vũ vẫn chưa quay lại, sau đó nghe được từ miệng đồng đội của anh mới biết, anh ta nói nhiệm vụ khẩn cấp là truy bắt tội phạm nguy hiểm, hai bên giằng co từ nãy đến giờ vẫn chưa có kết thúc.

Cô vội vàng mở tivi, quả thật báo đài đều đang phát sóng tin tức trực tiếp.

Nữ phóng viên cầm microphone hướng về phía màn hình, thao thao bất tuyệt tường thuật tình trạng hiện trường, chỉ thấy đứng phía sau cô ta là một đội cảnh sát đứng thành hàng, đoàn người đang đưa lưng về phía ống kính giơ súng chuẩn bị, trận địa đã sẵn sàng nghênh chiến quân địch.

Lông mày Yến My nhăn lại, chuyển mắt nhìn ban phía màn hình, đột nhiên cảm thấy phong cảnh nơi đấy rất quen thuộc.

Không thể nào! Nơi đấy là……..Nơi đấy không phải là khu gần nhà cô chứ?

Cô càng nhìn càng giật mình, càng nhìn càng hoài nghi, nhất là góc đường bên kia có một quầy thức ăn nhỏ bán bánh, cô vội vàng nắm lấy ví da chạy đến hiện trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.