Từng cánh hoa tường vy nhẹ nhàng theo làn gió thoảng rơi xuống đất. Từng cánh, từng cánh một.
- “Ái Hy.” – Vẫn như mọi ngày, Minh Vỹ luôn là người phải gánh vác trách nhiệm đánh thức nàng công chúa nhỏ.
Minh Vỹ nhìn Ái Hy trước mặt. Lúc này, gương mặt ấy mang một dáng vẻ của một thiên thần nhỏ, dịu dàng mà thuần khiết… khác hẳn với Ái Hy tinh nghịch luôn khoác lên mình dáng vẻ bướng bỉnh, tinh nghịch.
Đưa bàn tay vuốt nhẹ gương mặt Ái Hy, bỗng dưng gương mặt Minh Vỹ đanh lại.
… hành động “thân mật” tiếp theo là véo má Ái Hy!
- “Đau!” – Đôi mắt Ái Hy từ từ mở ra, theo bản năng Ái Hy khó chịu gạt bàn tay kia ra khỏi mặt mình. – “Anh làm cái quái gì vậy?”
Trên chiếc giường công chúa, Ái Hy vẫn ngoan cố ôm gối, trừng mắt nhìn Minh Vỹ đầy căm hận.
- “Dùng cái vẻ mặt đó cũng chẳng thay đổi được gì đâu.” – Minh Vỹ vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, khoanh tay đứng nhìn Ái Hy.
Bất giác, trong đôi mắt màu hố phách tuyệt đẹp kia, một gương mặt xinh xắn chợt hiện ra, nhưng ngay sau đó lại lập tức tan biến.
Đôi mắt kia vẫn tiếp tục dán chặt vào gương mặt Ái Hy, ánh mắt vô hồn. Khoé môi Minh Vỹ khẽ mấp máy, phát ra hai từ ngắn gọn chỉ đủ để duy nhất mình nghe thấy.
- “Thy Thy.”
Nhưng khi đôi mắt “bất bình thường” của Minh Vỹ được Ái Hy thu vào tầm mắt, thứ cảm giác duy nhất Ái Hy nhận được khi “mắt chạm mắt” với Minh Vỹ chỉ có thể gọi là…
… ghê sợ!
Ái Hy gườm gườm Minh Vỹ dò xét, nhưng từ phía bên kia vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh đến rợn người.
- “Tôi dậy là được chứ gì? Anh hài lòng rồi chứ?” – Bất giác Ái Hy thở dài, đứng dậy bước ra khỏi giường, hai má phụng phịu tỏ vẻ không hài lòng. – “Anh có thể ra khỏi phòng tôi không?”
Minh Vỹ quay người lại, bước đi.
*Rầm*
Vừa đặt chân ra khỏi phòng, đột ngột cánh cửa gỗ bị đóng lại một cách thô lỗ và gấp gáp, kèm theo tiếng gài chốt khoá.
- “Hứ! Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi muốn ngủ.” – Tiếng Ái Hy vọng từ trong phòng ra, gương mặt Minh Vỹ bắt đầu tối sầm lại.
- “Được thôi.” – Minh Vỹ đứng trước cửa phòng, đôi mắt sắc bén như có thể nhìn xuyên thấu bên trong. – “… nếu em muốn.”
… Minh Vỹ đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn hai tên cận vệ đang đứng ở cạnh cửa phòng, hất mặt ra lện.
- “Chặn cửa, không cho cô ấy bước ra khỏi phòng.”
Ái Hy vẫn vô tư nằm trong phòng an giấc, thi thoảng còn mỉm cười hạnh phúc.
Bên ngoài, hai tên cận vệ đứng chặn trước cửa, dáng vẻ mỗi người trông cực kỳ hình sự.
- “Ai da~” – Sau một giấc ngủ dài thoải mái, Ái Hy vươn vai, sau đó bước vào phòng tắm…
…
Khoảng một lúc sau, Ái Hy bước ra, tiến đến mở cửa phòng.
*Cạch*
Trước mặt Ái Hy lúc này, tên cận vệ đeo kính đen đang quay sang nhìn Ái Hy chằm chặp.
- “Cô chủ, cô không thể ra ngoài.”
- “Tại sao?” – Ái Hy ngơ ngác hỏi, gương mặt nghệch ra.
- “Thiếu gia có lệnh cô phải ở yên trong phòng.” – Người đàn ông đó điềm tĩnh đáp, sau đó đóng cánh cửa phòng lại.
Ái Hy đơ người, lúc này Ái Hy vẫn chưa thể nhận định được chuyện gì đang xảy ra.
1s…
2s…
3s…
4s…
5s…
…
- “Hàn Minh Vỹ! Tên khốn!” – Ái Hy tức giận hét lên, đưa tay đập cửa. – “Mở cửa! Tôi nói mở cửa ra.”
Cả căn biệt thự vang lên tiếng hét đầy ai oán của Ái Hy, nhưng Minh Vỹ vẫn bình thản ngồi ở chiếc ghế sofa phòng khách, từ từ thưởng thức vị đắng của tách cafe nóng trên tay.
…
Trước căn biệt thự nguy nga ấy, hai bóng người bước ra khỏi chiếc BMW màu đen, một nam một nữ.
…
- “Thiếu gia.” – Bà quản gia nhẹ giọng gọi Minh Vỹ, sau đó cung kính nói. – “Ông chủ và bà chủ đã về.”
Nét mặt Minh Vỹ vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng vô cảm, sau đó đặt tách cafe xuống bàn, bước lên phòng Ái Hy.
…
Sau một lúc phản kháng vô ích, Ái Hy mệt mỏi dựa vào cửa.
*Cạch*
Cánh cửa đột ngột mở ra, cả người Ái Hy mất thăng bằng ngã ra phía sau.
Một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy Ái Hy, kéo Ái Hy đứng dậy, tiện thể lôi đi.
- “Này, anh hành hạ tôi chưa đủ sao?” – Ái Hy không chịu khuất phục, cố gắng giằng tay ra.
Uất ức nhìn kẻ trước mặt, Ái Hy thật sự không muốn trở thành con rối trong tay người khác, dĩ nhiên không thể để yên cho Minh Vỹ áp đặt mình được.
- “Ngoan ngoãn chút đi, có người muốn gặp em.” – Minh Vỹ siết chặt tay hơn, dùng ánh mắt uy hiếp nhìn Ái Hy.
- “…” – Ái Hy im bặt, vì biết rõ mỗi lần Minh Vỹ dùng cặp mắt đó nhìn mình, lúc đó tốt hơn hết là nên nghe lời.
…
Dưới phòng khách, hai bóng người ngồi ở ghế sofa…
Người đàn ông trung niên trông có vẻ hung tợn, nhưng dáng vẻ sang trọng ấy vẫn chiếm ưu thế hơn.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh lại trông cực kỳ quý phái, trang nhã.
Minh Vỹ kéo Ái Hy đến trước mặt hai người họ, lạnh lùng tuyên bố.
- “Đây là Vương Ái Hy, vợ chưa cưới của tôi.”