Nam nhân nói không giữ lời nàng không thích,đáp ứng rồi phải làm được, nàng sẽ chờ hắn……
Thật sự phải đợi, thật sự phải đợi, thật sự phải đợi hắn nha!
Sau khi dùng xong bữa trưa hôm sau,Thẩm Lạc Hà và những người khác đưa Cưu Minh Dạ và Thương Thủy Giao đến cửa trấn.
Thương Thủy Dao rạng rỡ, mà Cưu Minh Dạ rất không chí khí cẩn thận mỗi bước đi, hắn không mệt,chỉ có ngựa mệt mỏi.
Thẩm Lạc Hà đứng trước đám người,không có một mình đi ra cáo biệt với hắn, nàng giống những người khác nhìn bọn họ phất tay,cười nói.
Nàng chờ hắn,hiện tại nàng cái gì cũng không sợ,nàng sẽ luôn ở tại
trong trấn này, tại trong nhà này chờ hắn tới đón nàng,lấy nàng.
Dù sao ngoại trừ hắn bên ngoài không có nam nhân nào dám lấy nàng .
“Nghe nói kỹ nữ trong doanh cũng rất được……”
Thẳng đến bóng dáng bọn họ càng ngày càng xa, Thẩm Lạc Hà mới đưa hai tay hợp thành loa, cười lớn hướng phía trước hô.
Cách một hồi,trong làn bụi truyền đến hai chữ,chỉ là giọng nói kia mạng theo vô hạn ủy khuất.
“Người xấu……” Thanh âm kia nói.
Thẳng đến hai năm sau, câu nói “Người xấu” kia vẫn như cũ thường xuất hiện ở trong đầu Thẩm Lạc Hà,chỉ cần tưởng tượng đến, nàng đều đã nhịn
không được cười ra.
Hai năm sau, Thái Hợp Trấn đã trở thành một nơi phồn hoa nhất kinh
thành,những người đi qua nhiều dừng lại nơi này,bổ sung lương thực hoặc
nghỉ ngơi một ngày.
Ngày này,Thẩm Lạc Hà cũng lui tới giống nhau,sớm rời giường,trải qua
một lần nữa gieo trồng thì thấy Tiểu Tứ chuẩn bị đến Tư thục.
Hai ngày trước, những người vùng lân cận không dám đến Thái Hợp trấn
,Thẩm Lạc Hà tinh tường nhớ rõ,tất cả thay đổi từ khi mở trường tư
thục,đó là nàng dùng thời gian hai tháng, mỗi ngày đi kinh thành nhờ cậy một lão tiên sinh rốt cuộc cũng đã mời được.
Hiện tại ngay cả vị lão tiên sinh kia cũng dọn vào Thái Hợp Trấn, từ
khi có trường tư thục mọi người mới dần dần vào ở, cửa hàng cũng trước
sau mở cửa, càng ngày càng nhiều người bên ngoài vào trấn nhỏ này.
Khi Thẩm Lạc Hà đi vào chợ nơi này đã ồn ào tiếng cười,nhìn qua là
học sinh vào kinh, có người đưa người nhà đi thăm thân nhân, cũng có một ít vì đi thì mà phải xa nhà,hai năm nay mỗi ngày đều nhìn những người
này,đại khái cũng biết được thân phận bọn họ.
“Lạc Hà, nghe nói chưa? Chúng ta đánh thắng trận !” Đại nương bán đồ
ăn nhìn thấy nàng,vội vàng gọi nàng tới,“Nghe nói chúng ta đánh trận này cực hay, đánh cho thiên tử cực kỳ vui mừng,cô nói xem có phải là do Cưu thiếu gia đánh không?”
Thẩm Lạc Hà cười nói:“Đó là Thương tướng quân dẫn quân,tính cũng không đến lượt hắn !”
“Vậy thì không đúng,Thương tướng quân có thể một mình đánh hơn mười
vạn người sao? Người ta là tướng quân chính là muốn có người hầu, sau đó chủ ý đều là người phía dưới đưa ra, ta phỏng chừng đây là công lao của Cưu gia,nghe nói đánh xong triều định triệt binh, Vậy Cưu thiếu gia có
phải cũng trở về hay không?”
“Không biết, đó cũng đâu phải trường học đánh chuông tan liền về, làm sao nói trở về là trở về .” Thẩm Lạc Hà cười cười, tiếp tục đi về phía
trước.
Đang chào hỏi người làm ăn Hổ Lục nhìn thấy Thẩm Lạc Hà, cũng chạy
đến kéo nàng sang một bên,“Thủ lĩnh! Nghe nói trong kinh thành phái đến
một người!”
“ƯM, nói là hôm nay đến.”
Thái Hợp Trấn ngày càng trở nên phồn hoa, thật ứng với câu Thương Thủy Dao từng nói,“Nơi này cần người cai quản ”.
Không hiểu tại sao Triều đình lại chút ý đến cái trấn nhỏ này, nói là phải phái Huyện lão gia đến quản lý một chút, nha môn trấn bọn họ không phải để bài trí.
“Biết tới đây là người nào sao?”
“Tới khi đến sẽ biết? Như thế nào, ngươi không thích người mới đến sao?” Nàng cười hỏi.
“Chúng ta cực khổ hai năm,bây giờ lại bị huyện lão gia gì đó quản,ta không muốn bị hắn ta quản!”
“Vậy cậu muốn quản?”
“Còn thủ lĩnh gì nửa, bắt đầu lại từ đầu thôi!”
Thẩm Lạc Hà cười ha ha,nếu bắt nàng làm mã tặc một lần nửa nàng cũng không làm! Thấy nàng cười,Hổ Lục cũng ngây ngô nở nụ cười.
Bất quá huyện lão gia mới tới là ai ,dáng vẻ thế nào?
Lòng hiếu kỳ dâng lên mọi người đều đi theo cổ kiệu,nghĩ muốn một
đường theo tới nha môn để xem huyện lão gia là ai,mà lão gia này cũng
không phiền,phía sau cổ kiệu một đám người dài đi theo, nhìn qua hơi có
chút buồn cười.
Khi cỗ kiệu đi qua bên người Thẩm Lạc Hà,nàng củng tò mò nhìn qua, ai ngờ vừa nhìn thế nhưng cổ kiệu ngừng lại.
Kiệu của huyện lão gia dừng ở trên đường lớn,như vậy còn thể thống gì ? Thẩm Lạc Hà đang nghĩ ngợi,màn kiệu được vén lên,bước ra là một nam
tử trẻ tuổi một thân quan phục.
Trên đường nhỏ phát ra tiếng kinh hô,những người đó hai năm trước
cũng ở Thái Hợp trấn, mà nhiều hơn chính là nhìn tân quan gia xuống
kiệu,đi đến trước mặt vị cô nương kia,trên mặt đầy nụ cười.
Đợi quan gia đi đến trước mặt nàng,nàng từ dưới nhìn lên đánh giá hắn cuối cùng nhìn hắn mỉm cười.
“Chàng đến cũng không nói.” Nàng nhìn hắn, nở nụ cười.
“Có ý gì ?”
“Quan này làm sao có thể làm ?” Nàng lại hỏi.
“Bọn họ thiếu ta.” Hắn nói:“Nhà của nàng chính là nhà của ta, lòng
của nàng ở tại nơi này,ta cũng sẽ làm tất cả để có nàng, cho nên liền
đòi chức quan này,chẳng qua có chút phiền toái.”
“Làm sao phiền toái?”
“Nàng sau này muốn ở đâu? Hay là muốn vào phủ của ta?”
“A…… Đây thật sự là một vấn đề, ta còn nghĩ phòng ở .”
“Vậy chờ sau khi nàng gả cho ta mới tiếp tục nghĩ đi!” Hắn nâng vai
của nàng lên, diện mạo cùng hai năm trước một chút biến hóa cũng không
có,“Lạc Hà, ta rất nhớ nàng,đã để nàng đợi lâu,ta đã trở về.”
Thẩm Lạc Hà cho mình là không có nước mắt,chuyện vui như vậy tại sao
phải rơi nước mắt ?Nhưng tầm mắt của nàng mơ hồ,nếu không phải hắn thân
quan phục đi đến,nàng cho là mình đã nằm mơ!
Nàng nhào vào trong ngực hắn, thuận tiện hung hăng cho hắn một
quyền,“Hỗn đản! Muốn lấy ta trước hết phải cầu hôn,tự nhiên lại xuất
hiện,thì tính sao !”
Trên đường yên tĩnh giằng co hai giây,sau đó vang lên vô số người
tiếng hoan hô,có người phát ra từ nội tâm, có người đi theo vô giúp vui.
Nhưng chuyện đó có quan hệ gì , tất cả mọi người hạnh phúc không phải đã đủ sao?
HẾT