Đến giữa trứa Cưu Minh Dạ đều đi theo Thẩm Lạc Hà đổi tới đổi lui
các nơi trấn trên, kỳ thật chuyện ghi nợ không tốn bao nhiêu thời gian
nhưng Thẩm Lạc Hà luôn không thể thuận lợi về nhà.
Người bán rau và người bán trái cây gây lộn ầm ĩ lên,cả hai đều
thuận tay rút đao ra, không quản ngươi sống hay ta chết, nàng tới cũng
rút đao ra, hai người kia đều ngừng tay.
Chị dâu nhà họ Vương bệnh nặng mới khỏi nàng muốn đi xem,con dâu Trần gia nháo muốn về nhà mẹ đẻ nàng cũng muốn đi khuyên, nàng nói năm đó
khi cha nàng mang theo những người này đi vào Thái Hợp trấn, Thái Hợp
trấn chính là trấn nhỏ bị người ta vứt bỏ cái gì cũng không có, những
người này đi theo cha nàng bọn họ đều là người nhà của ông.
Đợi đến mặt trời sắp lặn xuống,Thẩm Lạc Hà loay hoay giống như con quay đột nhiên dừng lại, ngược lại đổi hướng đi về nhà.
Nàng đi rất nhanh nhưng phía sau cũng không có ai đuổi theo,Cưu Minh
Dạ đi theo nàng trở về nhà, hắn đều đã quên bản thân vốn tính toán lúc
nàng không chú ý thì bỏ trốn , kết quả thấy nàng đi trước hắn còn liều
mình đuổi theo, sợ đuổi theo không kịp sẽ bị lạc!
Sải bước qua chổ ở của hắn, Thẩm Lạc Hà phân phó người coi hắn, bản thân cũng vội vàng trở về phòng.
Nửa đêm càng sâu, Cưu Minh Dạ ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, trong đầu nghĩ đến tình cảnh ban ngày.
Cộng thêm những ngày qua sống ở đây, ấn tượng hắn đối với mã tặc
trong trấn đã hoàn toàn đổi mới, bọn họ từng thật là mã tặc không sai
nhưng sau khi đi theo phụ thân Thẩm Lạc Hà đã không làm chuyện xấu nữa,
cũng từng bị quan phủ bao vây diệt trừ,trong lúc đào tẩu cũng không tạo
thành quá lớn thương vong.
Phụ thân Thẩm Lạc Hà mang theo huynh đệ rời khỏi vào cứ điểm trong
núi, biết quay về là không được, mặt khác muốn tìm một chỗ ẩn thân tốt
không phải là dễ tìm, ngay lúc đó ông đã manh động giải tán tám huynh
đệ,mạnh ai đều tự đi tìm nghề nghiệp đứng đắn, cứ sống như vậy không
phải kế lâu dài.
Vào lúc này bọn họ phát hiện có một trấn nhỏ bị vứt bỏ, lúc ấy quan
phủ còn chưa tu bổ đường mới, trấn nhỏ lại cách xa mảnh đất cho nên
không thích hợp trồng trọt,người trấn trên đều dời đi nơi khác.
Mã tặc ở trong này một lần nữa dàn xếp xong ,Thẩm phụ cho rằng đó là một cơ hội do ông trời ban tặng.
Trải qua ba năm cố gắng, mã tặc tập tính không đổi nhưng rất nhiều
người đã dần dần thích ứng , loại này không cần thịt cá mỗi bửa nhưng ít nhất có thể ấm no, không cần cả ngày lo lắng mình mất mạng không thể về nhà gặp lão bà, nhưng sau đó phụ thân của Thẩm Lạc Hà bệnh cũ tái phát, vào một buổi vô thanh vô tức ra đi.
Thẩm Lạc Hà từ nhỏ chịu sư phụ hun đúc,một cách tự nhiên tiếp nhận vị trí “thủ lĩnh”, nhưng vai vế của nàng không đủ,trong bang rất nhiều
người nói thúc thúc bá bá nhân tại sao lại phục nàng? Những người bất
mãn đa số là tiểu dân phố phường,gần đây người cầm đầu vừa chết, những
người này bất mãn cũng đi theo kích phát ra.
Thẩm Lạc Hà là một cô nương tuổi còn trẻ, một mình lại dám dẫn đầu, ngẫm lại thật đúng là làm người bội phục.
Cưu Minh Dạ nghĩ đến cô nương này tương lai phải ứng phó một đống chuyện này như thế nào, nghĩ đến hắn mất ngủ……
Thật sự là quái! Hắn từ trên giường trở mình ngồi dậy, nhìn bên ngoài đã gần đến giờ tý,bản thân vẫn không một tí buồn ngủ, ngược lại cảm
thấy nôn nóng.
Hắn đứng dậy uống một chén nước, càng thấy thanh tỉnh.
Chuyện của nàng có liên quan gì đến hắn? Hắn khi nào thì trở nên biết quan tâm như vậy, chẳng lẽ thật sự là rãnh rỗi đến có vấn đề?
Đẩy cửa ra, hai người canh giữ ở ngoài cửa ngủ gật nheo mắt nhìn hắn.
“Nhà vệ sinh.” Hắn nói
Bọn họ gật gật đầu lại tiếp tục ngủ.
Nói cho cùng hắn cũng không phải địch nhân bọn họ, nói là khách nhân
còn kém không nhiều lắm, những người đối với việc trôi coi hắn như hình
thức,Cưu Minh Dạ cũng không đi nhà vệ sinh, được những người trông coi
tín nhiệm, hắn thấy lúc này không chạy thì đợi khi nào nha, nếu còn ở
chổ này mọi chuyện sẽ không ổn, cụ thể không ổn như thế nào hắn cũng
không biết, tóm lại chính là có loại cảm giác này.
Hắn vốn định đi đến phòng ngựa nhưng nhảy ra khỏi viện đột nhiên dừng lại.
Tại sao có thể như vậy? Hắn ngẩng đầu nhìn trời, sau đó nhìn thẳng
gian phòng đối diện hắn, lúc này trong phòng Thẩm Lạc Hà còn đèn sáng?
Trong cửa sổ lộ ra ánh sáng
“Thật sự là một cô nương chăm chỉ.”
Hắn vốn nên quan tâm chính là cô nương này không ngủ, sẽ ảnh hưởng
đến đại kế bỏ trốn của hắn, nhưng trên thực tế càng hấp dẫn hắn chính là trong phòng cô nương đó tại sao lại phát ra tiếng rên rỉ?
Thanh âm kia rất nhẹ rất nhẹ, nếu nhĩ lực hắn không tồi hơn nữa lúc này đủ tĩnh, sao cách như vậy hắn vẫn chú ý được.
Giọng rên rỉ rất nhỏ mơ hồ mang theo thống khổ, chẳng lẽ đây là
nguyên nhân nàng mỗi đêm đều trở về phòng rất sớm? Cưu Minh Dạ tự nhận
lòng hiếu kỳ của mình đang tăng lên, nhưng hắn vẫn nhịn không đi đến
trước phòng Thẩm Lạc Hà.
Tiếng rên rỉ kia càng phát ra rõ ràng, đứng ở trước cửa phòng nàng, cho dù không cần tâm cũng có thể nghe được rõ ràng.
“Ai ở bên ngoài?”Giọng nói sắc bén khiển trách truyền ra.