“ Két......”
Tiếng xe thắng một cách gấp gáp vang lên, xe của Tống Cận Trạch đã đến trước cửa căn nhà hoang.
Chỉ vừa dừng xe anh đã nghe thấy tiếng la hét tuyệt vọng của Tần Nguyệt, trái tim Tống Cận Trạch như có mảnh thủy tinh cứa vào đau đến không thể thở nổi.
Tống Cận Trạch gấp gáp xuống xe xông thẳng vào trong.
Lúc này, Bạch Khuynh vừa ra đến cửa căn nhà hoang đã thấy bóng dáng Tống Cận Trạch đang vội vàng lao vào thì không khỏi hoảng hốt liền nấp vào sau tường nhà. Ánh mắt Bạch Khuynh lộ rõ vẻ bất ngờ vì không nghĩ đến Tống Cận Trạch lại biết được nơi này. Nhận thầy tình hình không ổn Bạch Khuynh liền sợ hãi nếu để anh thấy thì cô sẽ không còn đường sống.
Hiện tại, Bạch Khuynh đã không còn đường nào để chạy trốn, nghe tiếng bước chân dồn dập đang đến gần cô rối rắm, mồ hôi đã xuất hiện đầy khuôn mặt, lúc này, ánh mắt Bạch Khuynh vô tình nhìn thấy một cái lỗ lớn dưới tường không suy nghĩ nhiều Bạch Khuynh chui xuống chiếc lỗ thoát chạy theo hướng rừng tìm thoát thân. Mặc cho bọn bắt cóc có xảy ra chuyện gì Bạch Khuynh chỉ lo cho bản thân giữ toàn tính mạng mà chạy đi.
Vừa chạy đến trước cửa Tống Cận Trạch đã chứng kiến cảnh Tần Nguyệt đang nằm dưới
mặt đất, đôi tay bị chói đang cố gắng chống cự trong vô vọng bị tên đại ca nằm đè lên người, một tên đang lắp đặt máy quay những tên còn lại thì vây xung quanh xem trò vui.
- “ Đồ khốn! Tránh ra..... mau tránh ra...... “
Tống Cận Trạch với khuôn mặt hung tợn tràn đầy lữa giận, đáy mắt hiện lên tia máu, toả ra sát khí, cả người toả ra hơi lạnh. Không một chút do dự anh bắn một phát súng vào tên đang nằm đè lên Tần Nguyệt.
Đột nhiên tiếng súng vang lên làm cho tất cả mọi người đều hoảng hốt, xoay đầu nhìn hướng về tiếng súng nổ.
Viên đạn bắn thẳng vào đầu của tên đại ca, hắn trợn mặt, há miệng trong bất ngờ, thân thể trần truồng ngã lăn xuống mặt đất trước mặt Tần Nguyệt chết ngay tức khắc.
Giải quyết xong tên cầm đầu, ánh mắt của Tống Cận Trạch liền nhìn sang những tên bắt cóc còn lại nhưng cuối cùng mắt anh lại dừng ngay tên đang cầm máy quay phim. Nhìn thấy ánh mắt độc ác của Tống Cận Trạch nhìn hắn, cơ thể liền hắn run rẫy tay chân trở nên vô lực bất giác làm rơi máy quay phim xuống đất.
Thấy khí thế của Tống Cận Trạch bọn bắt cóc sợ hãi mà lùi lại. Rất nhanh trong số bọn chúng có phản ứng nói lớn. Truyện Hài Hước
- “ Sợ cái gì chứ?? Hắn chỉ có một mình, chúng ta đông hơn lo gì không đánh được hắn “.
Do tên đại ca cầm đầu đã bị phát súng của anh giết chết hiện tại bọn bắt cóc như rắn mất đầu, bọn chúng nhìn nhau chần chừ suy nghĩ, ngìn cây súng trên tay anh bọn chúng lại sợ có kết cục giống như tên đại ca cuối cùng vẫn xông về phía Tống Cận Trạch.
Tống Cận Trạch dùng ánh mắt căm phẫn nhìn từng tên bắt cóc đang xông về phía mình đầy nguy hiểm, anh vẫn đứng yên một chỗ hạ gục từng tên một.
Từng tên bắt cóc ngã gục xuống, nằm quằn quại trên mặt đất, bọn chúng khiếp sợ nhìn Tống Cận Trạch không ngờ anh lại có thể dễ dàng hạ gục như vậy.
Toàn thân của anh tỏa ra sát khí đằng đằng làm cho không khí trong căn nhà hoang cũng vì anh mà trở nên ngưng đọng. Ánh mắt Tống Cận Trạch lại một lần nữa nhìn về phía tên cầm máy quay, nhớ lại lúc vừa vào đến căn nhà hoang anh đã thấy hắn cầm máy quay, quay sát vào khuôn mặt, cơ thể của Tần Nguyệt anh nhìn hắn lộ ra một nụ cười nguy hiểm, nhưng ánh mắt lại hiện lên sự độc ác.
Hắn liền sợ hãi lết cơ thể đau đớn của mình lùi lại đằng sau mún trốn chạy, miệng không ngừng nói:
- “ Đừng đến đây….. xin tha mạng….. đừng giết tôi…. Đừng giết tôi…. Tôi không biết gì cả….. chỉ… chỉ làm theo mệnh lệnh…. làm ơn tha cho tôi ’’.
Nhìn vẻ mặt sợ hãi của hắn Tống Cận Trạch cũng không một chút động lòng thương xót, anh nhấc lên đá mạnh liên tục vào hạ thân của hắn cho đến khi dưới đất đã xuất hiện máu tươi thì mới dừng lại khiến tên bắt cóc phải ngã quỵ đau đớn.
Chứng kiến cảnh này, tất cả tên bắt cóc liền kinh hãi, lúc này mới cảm thấy hối hận. Bọn chúng lồm cồm bò dậy bỏ chạy ra ngoài như mún tìm một con đường sống sót.
Cùng lúc này bên ngoài xuất hiện một đám người mặc đồ màu đen đã bao vây chung quanh dưới sự chỉ đạo của thư ký Hứa, bọn bắt cóc vừa ra liền bị bắt giữ.
Trong cơn tức giận Tống Cận Trạch đã đánh mất lý trí anh muốn xông lên trừng trị từng tên một.
Thấy vậy, thư ký Hứa đã ngăn cản anh lại.
- “ Chủ tịch để tôi giải quyết hắn, ngài mau đi xem Tần tiểu thư “.
Nghe thư ký Hứa nhắc đến Tần Nguyệt thì lúc này Tống Cận Trạch mới chịu dừng lại nhanh chóng chạy lại chỗ cô.
Toàn thân Tần Nguyệt không còn một chút sức lực nằm yếu ớt dưới mặt đất nhưng ánh mắt cô vẫn luôn không rời khỏi người Tống Cận Trạch, Tần Nguyệt không ngờ đến anh sẽ đến cứu cô.