Mang theo sự tức giận Tần Nguyệt bước vào Tần Thị. Bước chân đi vào Tần thị rất vội, cô không đi vào phòng làm việc mà đi vào phòng vệ sinh, lúc dùng xong bữa cô không có vào nhà vệ sinh của nhà hàng Tần Nguyệt muốn rữa tay, thêm một chút son lên môi.
Vừa rữa tay Tần Nguyệt vừa nhìn xem môi của mình trong gương trong mắt cô liền hiện lên sự khó chịu, cô dùng tay lấy nước rồi chà sát vào môi của mình, cô muốn xoá những dấu vết còn sót lại của Tống Cận Trạch.
Làm xong tất cả cô mới thoa một lớp son rồi thong thả rời nhà vệ sinh trở về phòng làm việc của mình.
Ngồi vào bàn làm việc, như một thói quen hằng ngày Tần Nguyệt nhìn vào chiếc đồng hồ được đặt ngay góc trái trên bàn. Kim ngắn chỉ 10 kim dài chỉ 30 đã là 10 giờ 30, rất trễ rồi mà một công việc cô vẫn chưa đụng tay đến càng nghĩ Tần Nguyệt càng cảm thấy tức giận tại bữa sáng của ai mà cô phải mất bao nhiêu thời gian quý báu.
Tần Nguyệt bắt đầu lao đầu vào công việc, cô mở tập tài liệu bên trong là hợp đồng sắp cùng khách hàng kí kết một dự án, cô muốn kiểm tra lại có chỗ nào sai sót cần chỉnh sửa lại hay không.
Còn rất nhiều công việc cần Tần Nguyệt xử lý trong ngày hôm nay nên cô tập trung cao độ vào công việc.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, thoáng chốc đã đến giờ nghĩ trưa nhưng công việc của Tần Nguyệt vẫn chỉ vơi đi một ít trên bàn vẫn còn rất nhiều tài liệu cần cô xem qua và kí kết. Tần Nguyệt vẫn đang tập trung xem tài liệu xong sau đó chuyển tầm mặt sang máy tính trước mặt cô vẫn không ý thức đến thời gian nghĩ trưa.
Trong căn phòng không một tiếng động ngoài tiếng gõ máy “lạch cạch” thì không có bất cứ tiếng động nào làm cản trở.
Đột nhiên tiếng chuông thông báo điện thoại của vang lên, cũng vì vậy đã phá vỡ đi sự tập trung của Tần Nguyệt, điều này khiến cho cô khó chịu. Cô liếc mắt nhìn chiếc điện thoại kế bên đôi mày không khỏi nhíu chặt lại.
Trên màn hình hiển thị một đoạn tin nhắn nội dùng là: “ Nhớ ăn trưa “ người gửi không ai khác chính là người cô không muốn nhìn thấy cái tên lẫn khuôn mặt Tống Cận Trạch.
Lần này, Tần Nguyệt vẫn chọn cách không quan tâm đến, cô lại bắt đầu xem tài liệu nhưng chưa được bao lâu bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa:
Nhìn ra phía cửa nói:
- “ Vào đi “.
Được sự cho phép người bên ngoài mở cửa đi vào.
- “ Trợ lý Lâm có việc gì sao.... “
Lâm Thục Quyên đặt phần thức trong hộp xuống bàn trả lời:
- “ Tôi mang phần thức ăn lên cho cô “. Nói xong liền rời đi.
Tần Nguyệt nhìn phần thức ăn trên bàn, cô đặt nó lúc nào sao cô lại không biết.
Lúc này, điện thoại trên bàn lại reo lên một lần nữa. Thoáng nhìn qua điện thoại Tần Nguyệt liền biết phần thức ăn này là do Tống Cận Trạch đặt và mang đến đây.
Tống tổng rảnh rổi đến mức có thời gian đặt phần thức ăn đến cho cô sao. Cô còn đang nghĩ ngợi thì chiếc điện thoại lại vang lên một lần nữa, lần này không phải tin nhắn mà là có người gọi đến.
Số điện thoại này rất lạ. Tần Nguyệt dự tính sẽ không nghe máy nhưng hết lần này đến lần khác nó đều không ngừng đỗ chuông hết cách cô đành phải nghe máy.
Người gọi này đúng là giai như đĩa mà.
Vừa nghe máy bên kia liền truyền đến một giọng nói rất quen thuộc khiến Tần Nguyệt chán ghét.
- “ Thức ăn tôi đặt đến chỗ em đã dùng chưa “.
Lại là Tống Cận Trạch làm sao anh ta biết số điện thoại của cô chứ, anh ta không thể nào để cho cô yên sao.
- “ Cảm ơn lòng tốt của ngài Tống đây tôi đảm bảo sẽ ăn rất ngon miệng “.
Bên kia Tống Cận Trạch cười khẽ một tiếng:
- “ Đừng chỉ có biết mỗi công việc, em cũng nên cho bản thân được nghĩ ngơi “.
- “ Cảm ơn Tống tổng đã nhắc nhở tôi sẽ không chết được đâu “.
Dứt lời Tần Nguyệt liền cúp máy, cô không muốn nghe thêm bất cứ lời nói nào của Tống Cận Trạch.
Ăn hay không ăn là việc của cô liên quan gì đến anh, cô chỉ muốn có một chút yên tĩnh để giải quyết ôn thoã mọi việc thôi khó đến vậy sao.
Điện thoại lại một lần nữa vang lên, Tần Nguyệt không thèm xem ai đang gọi mà trực tiếp nhấc máy lên nghe với thái độ bực dọc.
- “ Anh có thôi cái việc làm phiền tôi đi hay không “.
Dù là không có Tống Cận Trạch ở đây nhưng hết lần này đến lần khác anh đều có thể làm phiền, làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Nhưng giọng nói trầm khàn của người bên kia khiến Tần Nguyệt im lặng ngay lập tức...
- “ Tần Nguyệt là ba... “ giọng nói quen thuộc này là ba sao.
Từ sau việc hôm đó cô không cùng ông nói chuyện.
- “ Ba... gọi cho con là có việc gì sao “.
Tần Quốc Khiêm ôn tồn nói:
- “ Gần đây, ba có nhìn trúng cậu thiếu gia nhà họ Lý, con sắp thời gian, công việc ngày mai đến nhà hàng Trạch Viên một chuyến đi....”
Với quyết định này của Tần Quốc Khiêm, Tần Nguyệt nhíu mày, không vu. Tại sao ba lại không hỏi ý kiến của cô trước mà lại tự mình quyết định mọi việc của cô.
- “ Ba chuyện hôn sự của con, con có thể tự mình quyết định, còn ngày mai con sẽ..... “.
Chưa kịp nói dứt câu Tần Quốc Khiêm đã chen ngang vào.
- “ Không được từ chối, ba đã hẹn với bên đó 9 giờ sáng con lo mà sắp xếp công việc “.
- “ Ba con không....''
- “ Con cũng đã trưởng thành trước sau cũng sẽ lấy chồng, đi lần này có thể con sẽ thích cậu ấy “.
Hết cách, Tần Nguyệt không có cơ hội để từ chối bởi vì cô biết dù nói thế nào cũng không thay đổi được ý định của ba nên đành đồng ý.
- “ Được rồi. Xem mắt thì xem mắt con sẽ sắp công việc của ngày mai “.
Tần Quốc Khiêm đồng ý sau đó cũng đã cúp máy.
Cuộc sống hiện tại của cô đang rất tốt đâu càn phải tìm đối tượng cho cô xem mắt chứ.
Tần Nguyệt vứt mọi chuyện ra sau đầu rồi lại tiếp tục làm việc, chỉ có làm việc sẽ giúp cô thoải mái hơn.