Hai tên võ giả hét lên một tiếng, sau đó lao về phía đám vệ sĩ của Trương Thiên Dương. Bọn họ không nói một lời nào, trực tiếp ra tay.
Hai mươi, ba mươi tên vệ sĩ cùng xông lên, có điều, còn chưa đến mười nhịp thở, tất cả đã bị đánh bay. Trong đó có ba người chết ngay tại chỗ, máu chảy ròng ròng.
“Cút!”
Một võ giả thét to, giọng của hắn ta vô cùng chói tai.
Vệ sĩ do Trương Thiên Dương dẫn đến liếc nhìn nhau, sắc mặt bọn họ tái nhợt, đám người đứng gần hai tên võ sĩ kia vô thức lùi bước.
Đành chịu thôi!
Ba đồng nghiệp đã chết ngay trước mặt bọn họ.
Tuy biết rằng hai tên kia muốn giết gà dọa khỉ, thế nhưng bọn họ chỉ là người bình thường, đã khi nào trải qua trận chiến đáng sợ như thế này đâu chứ? Cảm giác sợ hãi ập đến khiến chân bọn họ bất giác run lên.
Những vệ sĩ mà Trương Thiên Dương dẫn đến vẫn chỉ là người bình thường.
Bọn họ có cuộc sống bình thường, trong một thế giới bình thường. Đối với bọn họ, giết người là phạm pháp, đó là chuyện mà chỉ những kẻ cực kỳ hung ác mới làm ra được.
Vậy mà bây giờ đã có ba người chết trước mắt bọn họ.
Sao bọn họ có thể không sợ cho được?
Lại nói, bọn họ cũng không biết sự tồn tại của võ giả, bản lĩnh cùng sự tàn nhẫn của hai người trước mắt đã vượt khỏi tầm hiểu biết của những người này.
Cả đám bàng hoàng lo sợ, mặt mày trắng bệch, nhìn thấy máu chảy lên láng trên mặt đất, một vài người nhịn không được nôn thốc nôn tháo.
Hai tên võ giả cầm vũ khí nhìn chằm chằm đám vệ sĩ từ trái qua phải, không ai dám ngăn bước bọn họ, tất cả đều hoảng hốt lui về sau.
“Không, tôi không làm được nữa!”
“Đi, chúng ta đi thôi, điên hết rồi, đám người này đều là kẻ điên!”
Cuối cùng, có vài người không chịu nổi áp lực lập tức quay đầu bỏ chạy.
Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai, người thứ ba…
Binh bại như núi đổ.
Ban đầu, Trương Thiên Dương dẫn theo 300 người đến, nhưng thoáng cái chỉ còn lại mười người, tất cả đều đã bỏ trốn.
Phía ngoài, bởi vì đứng quá xa, cho nên đám lưu manh đi theo Tiêu Mạn Y – bà trùm thế lực ngầm - không hề hay biết chuyện vừa xảy ra. Đối mặt với gần 300 người đột ngột xông đến, cả bọn rơi vào hỗn loạn.
“Để bọn họ đi đi!”, Tiêu Mạn Y lạnh lùng nói với đám người Phì Tứ. Sau khi nhìn thấy thực lực của hai tên kia, cô ta hiểu rõ một điều, có nhiều người hơn nữa cũng không có tác dụng, chỉ khiến mọi việc càng thêm phức tạp mà thôi.
Mấy người Phì Tứ không chút do dự, lập tức ra hiệu cho đám du côn bên ngoài tản ra. Quảng trường vốn đang ồn ào náo nhiệt thoáng cái đã quay về trạng thái lúc đầu, chỉ còn lại mười mấy vị tai to mặt lớn.
Bọn họ cũng không quá ngạc nhiên, bởi vì tình huống vừa xảy ra vốn nằm trong dự liệu.
Nhà họ Tạ xét cho cùng vẫn là nhà họ Tạ, dù hai võ giả kia không t
ra tay thì đám vệ sĩ và du côn cũng không dám tiến lên một bước.
Thử hỏi, nhà họ Tạ triệu tập nhiều ông lớn như vậy để làm gì?
Chấn nhiếp!
Chỉ để chấn nhiếp!
Tài sản mà bọn họ nắm trong tay gần như chiếm 80% thành phố Tần, có bao nhiêu người không biết bọn họ? Không nghe kể về bọn họ?
Người bình thường có thể không biết Độc Nhãn Tiết, nhưng không ai là không biết những vị đại gia này, ở thành phố Tần này, có ai dám đụng đến bọn họ chứ?
Trừ phi kẻ đó không muốn sống nữa.
Ai dám đắc tội nhiều nhân vật lớn như vậy, chấp nhận hủy hoại tương lai của mình chỉ vì một tên Trương Thiên Dương?
Không một ai làm được điều đó, đó chính là nhân tính!
“Thằng nhóc kia, mày rất may mắn, ông chủ và cậu Tạ đều muốn tận mắt nhìn thấy mày chết, đó chính là phúc phận của mày”, Độc Nhãn Tiết không chút để tâm đến những chuyện vừa xảy ra, hắn mở laptop ra và bắt đầu thực hiện cuộc gọi video.
Kế đó, hai tên võ giả khiêng một cái ghế đến, hắn liền đặt laptop lên đó.
Một lát sau, trên màn hình laptop xuất hiện hai người.
Một trong số đó là Tạ Cường Đông, người mà Trần Đức đã gặp trước đó.
Người còn lại là một thanh niên độ khoảng 20 tuổi, mặc một thân âu phục màu xanh da trời.
Hai người cùng ngồi trên sofa, gã thanh niên mặc âu phục kia ngồi ở giữa, còn Tạ Cường Đông thì ngồi chếch sang một bên.
“Ông chủ, cậu Tạ!”
Cách màn hình, Độc Nhãn Tiết cùng mười tên võ giả cúi chào: “Chúng tôi đã tìm được tiểu thư!”
“Tốt lắm, để tôi xem hôm nay kẻ nào dám không tuân theo mệnh lệnh của tôi, không đến cứu viện”, Tạ Cường Đông hút xì gà, chiếc nhẫn Càn Long màu vàng trên ngón cái vô cùng bắt mắt.
Nghe Tạ Cường Đông nói vậy, hai tên võ giả lập tức nhấc cái ghế lên, hướng camera về phía đám đông, chiếu thẳng vào mặt những ông trùm của giới kinh doanh.
Tạ Cường Đông rít một hơi thuốc rồi bật cười ha hả: “Tốt lắm, xem ra Tạ Cường Đông này vẫn có chút mặt mũi, tên Trần Bát Hoang kia đâu?”
Camera lập tức hướng về phía Trần Đức.
“Thế nào, biết cái gì gọi là nhân vật lớn chưa?”, Tạ Cường Đông liếc nhìn Trần Đức và những người bạn của anh, nói: “Tuy nhiên, mày cũng khiến tao cảm thấy bất ngờ đấy, không ngờ Trương Thiên Dương lại đứng về phe mày”.
Trần Đức không lên tiếng.
Anh chẳng muốn nhiều lời.
“Bố!”, Tạ Lan chạy đến trước camera: “Bố nhất định phải báo thù cho con gái, tay và mặt con đều bị hắn hủy hoại!”
“Con gái, con cứ yên tâm, bố sẽ báo thù cho con!”, thoáng cái, Tạ Cường Đông sầm mặt, ông ta không ngờ Tạ Lan lại bị thương nghiêm trọng như vậy.
Tạ Cường Đông âm trầm nói: “Độc Nhãn Tiết, anh biết nên làm gì rồi chứ?”
“Ông chủ cứ yên tâm, tôi sẽ để ông tận mắt nhìn thấy đám người này chết, sau đó quay về tạ tội!”, Độc Nhãn Tiết đáp.
Kế đó, hắn ta quay đầu nói với mười một tên võ giả phía sau: “Ngoại trừ cô Lâm – Lâm Dao, không tha cho bất kỳ kẻ nào, chém hết cho tôi!”
Mười một tên võ giả cầm trong tay đủ loại vũ khí đồng loạt ra tay.
Thân hình bọn họ uyển chuyển, linh hoạt như rồng như hổ, bước chân vững chãi, vũ khí lóe lên tia sáng lạnh, phút chốc, cả đám phân ra, tập trung vào bốn người Trần Đức, Trương Thiên Dương, Tiêu Mạn Y và Tống Ngữ Yên.