Bát Gia Tái Thế

Chương 421: Chương 421: Ai bảo tôi giỏi đánh đấm?




Trần Đức chỉ có tám ngày, anh không hề trì hoãn. Sau khi đến Hương Giang, đi theo con đường trên bản đồ đến núi Côn Luân, tiến vào sâu bên trong núi, sau khi đến chỗ tiếp giáp Côn Luân Hư, anh cảm thấy rõ ràng nồng độ linh khí ở đây đích thị cao hơn rất nhiều so với thế tục!

Gấp hơn mười lần!

Dọc theo đường đi anh còn nhìn thấy rất nhiều hoa, cây cối và thảo dược mình chưa từng gặp qua, thậm chí đi sâu vào còn thấy một vài động vật tướng mạo kỳ quái.

Dưới sự bồi dưỡng của linh khí, dã thú thông thường ngày xưa rõ ràng đã xuất hiện biến dị ở các mức khác nhau.

Rất dứt khoát.

Trên người Trần Đức tản ra khí tức cường giả, mặc dù dã thú mạnh, nhưng nó cũng không dám tập kích anh.

Dù đường núi gập ghềnh, nhưng Trần Đức giống như đi trên đất bằng, đêm trăng sáng, Trần Đức không dừng lại nghỉ ngơi, tốc độ còn ngày càng nhanh, đồng thời anh cũng nâng cao cảnh giác chuẩn bị đón một vài tình huống bộc phát bất cứ lúc nào.

Đây là thói quen nhiều năm từ khi anh nhập ngũ, chỉ cần đến một nơi không hiểu biết gì, bất cứ lúc nào anh cũng sẽ quan sát tỉ mỉ và tìm hiểu tình hình xung quanh.

Đột nhiên.

Bước chân của anh dừng lại.

Bởi vì.

Anh nhìn thấy hai người trước mặt.

Cầm đầu là một tên đàn ông khoảng chừng ba mươi tư ba mươi lăm tuổi, đầu cắt ngắn, người cơ bắp, giống như thường tập luyện ở phòng gym, trông vô cùng có sức lực.

Sau lưng có một người đàn ông giống y vậy, khoảng chừng bốn mươi tuổi.

Tốc độ của bọn họ rất nhanh, đấu đá bừa bãi. Trần Đức vừa nhìn thấy bọn họ thì tên đàn ông cầm đầu lại chạy thẳng về phía anh, đụng vào người anh.

Hai người liền lùi lại hai bước.

Còn chưa kịp nói gì, tên hầu hơn bốn mươi tuổi trợn tròn mắt nhìn anh tràn đầy sát ý, trông cực kỳ khó chịu, hắn ta lấy ra một cái búa bổ về phía đầu Trần Đức.

Trần Đức nhanh tay nhanh mắt, thuận thế né tránh kịp.

Cũng may bất cứ lúc nào anh cũng duy trì cảnh giác.

Nếu không rất có thể sẽ bị một búa kia bổ trúng.

“Mẹ nó, tránh nhanh đấy”, tên hầu mặt đầy ngang tàng, gã nổi giận nói: “Mẹ kiếp mày không có mắt hả? Còn không mau xin lỗi cậu chủ Bộ đi!”

“Được rồi, gấp rút lên đường mới quan trọng”.

Người đàn ông cầm đầu mở miệng, giọng nói hùng hậu và trầm thấp, hắn ta không hề liếc nhìn Trần Đức.

Hắn ta dẫn theo người hầu tiếp tục lên đường, cũng không biết muốn đi nơi nào.

Nhìn bóng lưng của hai người, Trần Đức cau mày, sát ý trong mắt dập dờn.

Vừa rồi,

Rõ ràng là cái tên đàn ông hơn ba mươi tuổi kia đụng vào anh. Thực tế sau khi phát hiện ra hai người anh liền dừng lại, sao anh có thể đụng vào người ta chứ?

Không ngờ cái tên hầu kia lại muốn giết anh!

“Côn Luân Hư tàn khốc như vậy sao?”, Trần Đức lẩm bẩm, anh thu hồi ánh mắt, không có nhiều thời gian trì hoãn, anh phải gấp rút chạy tới Thiên Kiếm Phong.

“Đứng lại!”

Đột nhiên,

Anh vừa chuẩn bị đi,

Hai người kia chợt dừng lại.

Người đàn ông cầm đầu nhìn chằm chằm anh, hắn ta trầm giọng nói: “Vừa rồi trong mắt mày xuất hiện sát ý? Muốn giết tao?”

Trần Đức dừng lại.

Đúng là vừa rồi anh xuất hiện một chút sát ý, người ta không nói hai lời liền nhấc búa muốn bổ vào anh, anh có thể không xuất hiện sát ý sao?

Huống chi anh cũng chỉ xuất hiện sát ý mà thôi, không hề có ý muốn ra tay.

“Ừ”, Trần Đức thành thật trả lời, giọng rất nhạt, không có bất kỳ chữ thừa.

“Ha ha ha, cậu chủ Bộ, hắn muốn giết cậu?”, tên hầu của hắn ta đột nhiên bật cười, giống như nghe thấy truyện cười: “Thằng nhóc, màu không quen cậu chủ nhà tao à?”

“Tôi cần phải biết sao?”, Trần Đức hỏi ngược lại.

“Đúng, đúng là nên biết!”, tên hầu kia cao giọng, gã lớn tiếng nói: “Cậu chủ nhà tao họ Bộ, tên Kinh Phong!”

Dường như,

Cái tên Bộ Kinh Phong này Trần Đức phải nghe qua là chuyện đương nhiên!

Tên hầu nói xong, mặt gã đầy cao ngạo nhìn chằm chằm Trần Đức.

Trần Đức cau mày,

Anh im lặng.

Cảm giác tự cho mình hơn hẳn người khác của một tên hầu ở Côn Luân Hư cũng cao như vậy sao?

“Xin lỗi, tôi từ thế tục mới đến Côn Luân Hư, thật sự không biết Bộ Kinh Phong là ai”, Trần Đức nói thật lòng, không hề nói linh tinh. Thời gian cấp bách, anh không muốn lãng phí thời gian nên xoay người chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này!

Đột nhiên Bộ Kinh Phong mở miệng, hai tay hắn ta khoanh trước ngực, mắt nhìn xuống Trần Đức:

“Hóa ra là con kiến hôi của giới thế tục. Loại kiến hôi như mày tao cũng lười giết, chỉ là… vừa rồi mày không nên xuất hiện sát ý. Tao cho mày một cơ hội, nói xin lỗi và nhận sai, tự hủy đôi mắt rồi rời đi”.

Bộ Kinh Phong rất kiêu ngạo.

Hắn ta ghét nhất võ giả khác xuất hiện sát ý với mình.

Nếu vào ngày thường, loại người như này hắn ta đều trực tiếp giết chết.

Người muốn giết hắn ta, chưa bao giờ hắn ta giữ lại.

Đáng tiếc... Trần Đức quả thực quá mức thấp kém, quá mức đáng cười.

Giới thế tục?

Ha ha!

Giới thế tục trong mắt Bộ Kinh Phong giống như thiên thần khinh thường người phàm, giết loại người như vậy, hắn ta ngại phiền toái và bẩn tay.

Vả lại.

Con kiến hôi có thể đến thế giới của con voi cũng không dễ dàng gì, hắn ta rất vui lòng cho đối phương một con đường sống.

“...”

Trần Đức lười để ý đến hắn ta, anh làm như không nghe thấy, xoay người rời đi.

Vừa tới Côn Luân Hư, anh muốn khiếm tốn không muốn ra tay, hơn nữa thời gian có hạn, quả thật anh không muốn lãng phí.

“Cậu chủ Bộ, nhìn dáng vẻ cũng chỉ là con rùa đen rụt cổ”, tên hầu của Bộ Kinh Phong giễu cợt nói: “Cậu không cần lãng phí thời gian với loại rác rưởi này, để tôi đi làm thịt hắn”.

“Giữ lại cho hắn một mạng”, Bộ Kinh Phong nhàn nhạt nói: “Khoét cặp mắt của hắn là được”.

“Dạ!”

Nhận được sự cho phép, tên hầu không do dự, trực tiếp ra tay.

Búa màu đen trong tay cắt qua bầu trời đêm, bay như tên bắn về phía Trần Đức. Trong nháy mắt đã đến sau lưng anh.

“Rác rưởi của thế tục, ha ha!”

Tên hầu cười lạnh, trông cực kỳ âm u, một búa không một chút kiêng kỵ nào bổ trực tiếp về phía bả vai Trần Đức. Một chiêu này của gã hết sức tùy ý, gã thấy giết chết một con kiến không cần quá phí sức.

“Rác rưởi?”

Trần Đức dừng bước, anh nâng tay lên, chìa một ngón tay nhẹ nhàng bắn ra.

“Vù!”

Nhất thời,

Búa trong tay tên hầu run rẩy, bả vai gã truyền tới từng trận tê tái, sắc mặt thay đổi lớn, thật sự gã không dám tin: “Sao có thể?!”

Từ lúc nào,

Người của giới thế tục lại lợi hại như vậy?

Chẳng lẽ,

Là người đứng hàng top trong ba mươi sáu tộc địa sát?

Trong lòng gã sợ hãi đến mức rợn cả tóc gáy.

“Ầm!”

Cùng lúc đó,

Giữa lúc gã sợ hãi, Trần Đức giơ một quyền lên dứt khoát và nhanh nhẹn đánh vào trên đầu búa đen.

Rắc rắc!

Tiếp đó,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.