Bát Gia Tái Thế

Chương 208: Chương 208: Bẽ mặt




Thật sự là tìm thằng ranh đó?

Mạc Thiếu Dương càng thộn ra, xấu hổ đỏ mặt tía tai.

Giọng nói của Hạ Thiên Tuyết giống như thôi miên, khiến hắn gần như vô thức né sang một bên.

“Cảm ơn!”

Hạ Thiên Tuyết nhẹ nhàng cảm ơn.

Sau đó.

Trong ánh mắt đầy thắc mắc của mọi người, đôi chân dài của Hạ Thiên Tuyết uyển chuyển sải bước trên giày cao gót, đi đến trước mặt người đàn ông đang khuất trong bóng tối không quá bắt mắt.

Và rồi…

Hạ Thiên Tuyết đỏ mặt thẹn thùng như thiếu nữ, giọng nói đầy mong chờ: “Không biết anh Trần Bát Hoang có thể vui lòng nhảy một bản với em không?”

Vừa nói…

Hạ Thiên Tuyết vừa vươn bàn tay ngọc ngà vừa dài vừa mảnh…

Làm động tác chờ đợi…

Trong nháy mắt.

Hết thảy mọi người dang dán mắt vào diễn biến kia đều kinh ngạc tột độ.

Thật sự là… chọn người đó sao?

Đê ma ma!

Không phải chứ????

Ngoài việc hơi dễ coi một chút thì còn có ưu điểm gì chứ? Rất nhiều người nhận ra đó là người ngồi ngoài rìa nhóm Mạc Thiếu Dương.

Hạ Thiên Tuyết, bà chủ quán bar Thiên Tuyết, sao lại chọn hắn ta?

Lục Tầm Dạ, Dương Hoan, Mạnh Đức Long càng trợn trừng hai mắt, mặt mày thộn ra, quả thật không thể tin vào mắt mình.

Chẳng lẽ…

Hạ Thiên Tuyết nhận nhẩm người?

Không…

Không hề nhận nhầm!

Bọn họ đứng cách đó rất gần, nhìn rất rõ, nghe rất rõ, rõ ràng Hạ Thiên Tuyết gọi tên của Trần Bát Hoang.

Trần Đức và Hạ Thiên Tuyết đứng ngay trước mặt Diêm Mộng.

Lúc này, nhìn cảnh tượng trước mắt, cả người Diêm Mộng cũng ngẩn ra, biểu cảm trên mặt vô cùng phong phú…

Ngồi trên ghế, nhìn Hạ Thiên Tuyết vươn tay chờ Trần Bát Hoang nắm lấy.

Diêm Mộng đỏ bừng mặt, cảm thấy hai bên má nóng cháy, giống như bị ai đó vả cho mấy bạt tai.

Vừa mới một phút trước, cô ta còn khuyên Trần Bát Hoang ngồi xuống, khuyên anh không nên mơ mộng hão huyền, khuyên anh đừng tiếp tục bẽ mặt trước bao nhiêu người.

Bây giờ mới biết, ngay từ đầu Trần Bát Hoang đã biết Hạ Thiên Tuyết sẽ tìm đến mình.

Cho nên…

Anh mới đứng lên.

Cũng chẳng phải mơ mộng trèo cao gì.

Mà là mọi thứ đều được dự liệu từ trước!

Cách đó không xa, Mạc Thiếu Dương đứng ngây ra tại chỗ, trong mắt tràn ngập ghen tức và dữ dằn!

Dựa vào cái gì?

Hắn mới là người chi tiền bạc triệu cơ mà!

Hắn mới là người đuổi Hoa Ban Hổ đi cơ mà!

Dựa vào cái gì mà Hạ Thiên Tuyết chọn Trần Bát Hoang chứ không phải là hắn?

Hắn không chấp nhận!

Chỉ tiếc là…

Chịu không chịu buộc chịu!

Hạ Thiên Tuyết là bà chủ của nơi này, xét về thân phận, hắn ta chỉ là con của đại gia, xét về tiền bạc, càng không so được với người ta.

Mạc Thiếu Dương vừa giận dữ, vừa xấu hổ, cảm thấy mặt mũi mất sạch, hắn ngượng chín người ngồi xuống, nốc một tợp rượu vang, toét miệng cười để giấu đi khó chịu trong lòng.

“Nhanh lên nào, mọi người đều đang chờ kìa”, Hạ Thiên Tuyết nháy nháy mắt, rèm mi dài xinh đẹp rung rung, giọng nói nhỏ nhẹ: “Nhiều người nhìn như vậy, chẳng lẽ anh muốn từ chối người ta sao?”

“Haiiizzzz…”

Trần Đức tỏ ra miễn cưỡng, xưa nay anh vẫn không thích khiêu vũ, nhưng nếu Hạ Thiên Tuyết đã bày lắm trò như thế thì cũng không tiện làm mất mặt cô: “Được rồi, chiều lòng cô vậy”.

Nhân tiện…

Khóe miệng anh cong lên một nụ cười, anh đưa tay, nắm lấy mấy ngón tay của Hạ Thiên Tuyết.

Cảnh tượng này…

Khiến cho bao nhiêu người chung quanh xuýt xoa không ngớt!

Đó là tay của nữ thần đấy!

Được tiếp xúc gần gũi với nữ thần như Hạ Thiên Tuyết là mơ ước của không biết bao nhiêu đàn ông đấy!

Ánh đèn tập trung vào hai người, Trần Đức lịch sự nắm tay Hạ Thiên Tuyết, khóe môi vẫn mỉm cười, bước nhanh ra giữa sàn nhảy.

“Đậu xanh rau má, sao lại là nó chứ!”, Lục Tầm Dạ chửi thề: “Thằng lỏi đó có chỗ nào bì được với cậu Mạc của chúng ta, bà chủ bị mù rồi à?”

“Tao nghĩ hai người họ có quen biết trước”, Dương Hoan nói: “Bà chủ rõ ràng gọi tên thằng đó mà”.

“Chắc chắn là có quen từ trước rồi, nếu không sao lại chọn nó chứ, ha ha ha, con ả Hạ Thiên Tuyết chẳng qua cũng chỉ có mẽ ngoài, gặp dịp thì chơi, chẳng phải là để được người ta chú ý sao?”, một cô gái giọng chua loét: “Nữ thần hả, tôi thấy giống con đàn ông thì có”.

“Nói hay lắm! Cậu Mạc của chúng ta đẹp trai như vậy không chọn, đi chọn con cóc ghẻ”.

Mạng giao thiệp nhỏ hẹp của Mạc Thiếu Dương tại nơi này ai nấy đều cụt hứng, dù sao trước đó bọn họ cũng đá đểu Trần Đức không ít, bây giờ sao có thể ngoan ngoãn chịu thua, nhưng cũng chỉ biết chửi vài câu cho đỡ nhục.

“Diêm Mộng, cô cũng thật là, hắn là do cô mang đến, chẳng lẽ cô không biết hắn và Hạ Thiên Tuyết quen biết nhau à? Sao không nhắc bọn này trước?”

“Đúng đó Mộng Mộng, sao không chịu nói sớm?”

Bạn gái của Dương Hoan và Mạnh Đức Long rất khó chịu, nếu như Diêm Mộng chịu nói sớm một chút, bọn họ sao có thể mất mặt đến thế?

“Tôi…”

Diêm Mộng muốn giải thích, nhưng lại không biết giải thích như thế nào, trong lòng lại càng căm ghét Trần Đức.

“Rõ ràng biết Hạ Thiên Tuyết tìm mình sao không nói sớm, hại tôi mất mặt như thế chứ!”

Diêm Mộng vặn vẹo đôi bàn tay trắng như phấn, trong lòng rất không vui.

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa”, Mạc Thiếu Dương giả vờ thản nhiên nói: “Chẳng phải chỉ là một người đàn bà sao? Chả ra làm sao cả”.

“Phải đó cậu Mạc, còn có bọn em mà”, Nữ Báo Hoa liếc trộm: “Chẳng lẽ người ta không bằng hạ Thiên Tuyết sao?”, đệt mợ! Mạc Thiếu Dương liếc Nữ Báo Văn, nói cũng lười nói.

Cô có chỗ nào so được với Hạ Thiên Tuyết nhà người ta?

Dáng vóc cũng tạm đi, nhưng nhìn kiểu gì cũng không cân đối hài hòa như Hạ Thiên Tuyết, vừa nhìn đã biết là thẩm mỹ mà ra.

Còn có mặt mũi nói thế?

Mạc Thiếu Dương ngoài mặt cười hề hề, trong lòng liên tục chửi thể mẹ nó mẹ nó mẹ nó.

“Thằng ranh nhà quê một cục đó, mấy người nói xem nó biết nhảy không hả? Nếu vậy thì đẹp mặt rồi, hề hước cực”, Lục Tầm Dạ hớn hở đợi xem kịch vui.

Nhưng mà…

Hiện thực lại khiến hắn thất vọng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.