“Tôi nói cho cô biết, đừng nói cô trốn ở Hoa Hạ, dù cô có ra nước nào thì tôi cũng có thể bắt cô về được”.
“Thành Kỳ Văn!”, mắt Đồ Thanh Thanh ngân ngấn nước, hạ giọng cầu xin: “Tôi đã nói rồi, chúng ta không hợp, anh đừng nên cố chấp như vậy. Tôi chỉ là một hầu gái của nhà họ Đồ mà thôi, không xứng với anh, sao anh cứ bám theo tôi làm gì”.
“Hừ, cô biết mình là hầu gái thì được rồi, một hầu gái như cô có thể với cao, trở thành người của tôi đã là phước đức ba đời rồi, má nó, cô còn dám đào hôn? Gả cho ông đây, cô sẽ được hưởng vinh hoa phú quý cả đời, sao cô lại đào hôn hả? Cô có biết mặt mũi của tôi đã bị ả chết tiệt như cô làm mất hết rồi không?”
Giọng Thành Kỳ Văn ngày càng âm u.
Quả thật là vậy, Đồ Thanh Thanh chỉ là một hầu gái nho nhỏ trong một gia tộc lánh đời.
Hơn nữa, với vóc dáng cùng vẻ ngoài của cô ta thì cũng không được xem là hầu gái cực phẩm.
Thành Kỳ Văn có bản lĩnh, cũng có quyền thế, muốn tìm một cô gái xinh đẹp hơn cô ta, vóc dáng mê người hơn cô ta, thậm chí có hương vị phụ nữ hơn cô ta là một chuyện cực kỳ dễ dàng.
Hoặc là nói, dù hắn ta không đi tìm thì chỉ cần gợi ý một chút thôi, lập tức sẽ có vô số phụ nữ thương yêu nhung nhớ hắn ta.
Tuy nhiên, nửa năm trước, Thành Kỳ Văn vô tình biết được một bí mật, nói chính xác hơn là một bí mật động trời mà không một ai hay biết.
Huyết thống của Đồ Thanh Thanh rất cao quý, cao quý đến mức dù là các gia tộc lánh đời ở Hoa Hạ cũng không có một nhà nào với tới được.
Cô ta chính là con của gia chủ một gia tộc tại Côn Luân Hư.
Côn Luân Hư đấy!
Đó chính là thiên đường của võ giả.
Chỉ một gia tộc tại đó thôi cũng đủ để giẫm ba mươi sáu tộc Địa Sát dưới chân.
Chính vì lẽ đó, hắn ta mới dùng tất cả thủ đoạn để theo đuổi Đồ Thanh Thanh, phải nói là dốc toàn lực, thậm chí còn đưa tặng rất nhiều lễ vật cho gia tộc lánh đời mà cô ta đang làm hầu gái.
Đáng tiếc, Đồ Thanh Thanh lại không thích hắn ta. Nhưng việc đó cũng chẳng sao, cô ta không biết thân phận của mình, suy cho cùng cũng chỉ là một hầu gái, mà hầu gái thì sao có thể tránh thoát được vận mệnh.
Cuối cùng, Đồ Thanh Thanh vẫn phải chấp nhận sự thật.
Hôn lễ của hai người vẫn được cử hành.
Vỗn dĩ, Thành Kỳ Văn dự tính kết hôn với Đồ Thanh Thanh, sau đó sinh con, đợi đến khi thời cơ chín muồi, hắn ta sẽ nghĩ cách để người của Côn Luân Hư biết được tin tức về cô ta, từ đó mượn Côn Luân Hư kéo nhà họ Thành một bước lên mây.
Thế nhưng, có ai ngờ ngay ngày kết hôn, hắn ta đang ở quán rượu vui vẻ với bốn ả phù dâu thì bị ả Đồ Thanh Thanh chết tiệt này phát hiện.
Cũng ngay hôm đó, Đồ Thanh Thanh bỏ trốn.
Hôn lễ thiếu mất cô dâu khiến Thành Kỳ Văn mất sạch thể diện, cũng may có rất ít người biết mặt Đồ Thanh Thanh, thế nên hắn ta đã dùng một cô gái khác thế vào vị trí cô dâu, nhờ vậy mới lấy lại được một ít thể diện.
Bắt đầu từ hôm đó, hắn ta vẫn luôn tìm kiếm Đồ Thanh Thanh.
Cuối cùng thì cũng đã tìm được.
Lần này, hắn ta nhất định phải bắt Đồ Thanh Thanh về bằng mọi giá, sau đó giam cô ta lại, nhất quyết không cho cô ta có cơ hội trốn thoát lần nữa, dù có chạy thì cũng phải chinh phục cho bằng được, để cô ta sinh con cho hắn ta.
Đồ Thanh Thanh im lặng vài giây, sau đó thấp giọng nói: “Chúng ta chưa có gì với nhau cả, hơn nữa, bắt đầu từ ngày đó, đã xem như chia tay, trở thành người lạ. Chẳng lẽ anh không biết mình đã làm những gì à?”
Vốn dĩ, Đồ Thanh Thanh quyết định đổi tên đổi họ là vì muốn thoát khỏi Thành Kỳ Văn. Sau đó, cô ta quen biết Trương Tử Đằng, phát hiện người đàn ông này thật sự đối tốt với mình, bằng lòng thay đổi vì mình, thậm chí từ bỏ tất cả.
Đồng thời, cô ta cũng yêu Trương Tử Đằng, bằng lòng kết hôn, sinh con và ở bên cạnh anh ta suốt quãng đời còn lại.
Tuy rằng anh ta chỉ là người thế tục.
Thế nhưng, việc này cũng chẳng quan trọng bằng việc… cô yêu Trương Tử Đằng, và anh ta cũng yêu cô.
Vậy là đủ rồi!
“Chia tay? Cô gọi việc đó là chia tay à? Đó là đào hôn đấy, huống hồ, một hầu gái nho nhỏ như cô thì có tư cách gì nói chia tay với tôi?”, Thành Kỳ Văn tức giận nói: “Biết điều thì mau cởi áo cưới ra, đi cùng tôi”.
“Anh Thành!”
Thình lình, Trương Tử Đằng bước ra.
Những lúc như thế này, dù là vì nhà họ Trương hay vì người phụ nữ anh ta yêu thì anh ta cũng phải ra mặt: “Nơi này là nhà họ Trương, là tỉnh Hoa Bắc và Đồ Thanh Thanh là người phụ nữ của tôi”.
“Thứ nhất, mong anh đừng tiếp tục dây dưa với cô ấy. Thứ hai, anh dám giết người ở đây, còn đánh bố tôi, mong anh cho tôi một lời giải thích!”
Thành Kỳ Văn liếc nhìn Trương Tử Đằng, sau khi đánh giá một phen, hắn ta nói bằng giọng đầy khinh miệt: “Mày từ đâu chui ra thế? Muốn tao giải thích à? Được, ta sẽ giết chết mày, sau đó giết hết cả nhà mày, như vậy có xem là giải thích không?”
Thành Kỳ Văn thản nhiên nói.
Kế đó, hắn ta chỉ tay về phía Trương Tử Đằng: “Lôi Thái, đám người này quá ngông cuồng, dọn dẹp chúng cho tôi, đem thằng ngốc Trương Tử Đằng kia khai đao”.
“Vâng”, Lôi Thái híp mắt lại, ngay sau đó, gã chuẩn bị ra tay.
“Láo xược!”
Trương Thiên Dương vẫn luôn im lặng bỗng hét to một tiếng.
Ông ta biết lai lịch của Thành Kỳ Văn bất phàm, thế nhưng đã đến nước này thì không còn để tâm được nhiều việc như vậy.
Thể diện của nhà họ Trương chẳng xá gì, mạng của Trương Tử Đằng mới quan trọng, bất kể thế nào, Trương Tử Đằng cũng là con ông ta. Ông ta không thể nhìn con mình chết được.
“Người đâu, giết hết bọn họ cho tôi, không tha bất kỳ kẻ nào”.
Trương Thiên Dương đã thật sự nổi giận.
Sát ý khủng bố tràn ngập trong mắt và lồng ngực ông ta, khí thế của kẻ đứng trên cao bộc lộ hoàn toàn. Ông ta gào lên một tiếng, âm thanh tựa như dã thú gào thét quanh quẩn khắp hội trường.
Ngay lập tức, có mười hai người đàn ông bước ra, những người này khá lớn tuổi, nhỏ nhất cũng độ 40, lớn thì tầm 60, 70 tuổi.
Những vệ sĩ này đều là võ giả.
Nửa tháng trước, ông ta đã bỏ ra một số tiền lớn, đồng thời thông qua các mối quan hệ để mời những người này đến nhà họ Trương làm môn khách.
Mười hai võ giả tập hợp mang đến áp lực khá lớn.
“Soạt!”
Chỉ trong một nhịp thở, mười hai người đã trực tiếp ra tay.
Cả bọn ngông nghênh xông thẳng về phía ba người Thành Kỳ Văn.
“Ha ha, rác rưởi!”
Lôi Thái mở miệng bỡn cợt, kế đó, gã hóa thành một luồng sáng luồn lách giữa mười hai người, ra tay cực kỳ tàn nhẫn.
Một giây sau, tiếng kêu gào thảm thiết liên tục vang lên, mười hai võ giả ngã quỵ, máu tươi chảy lênh láng trên mặt đất. Mùi máu xộc lên vô cùng gay mũi.
Lôi Thái quá mạnh, thậm chí mười hai võ giả không thể đụng đến một cọng lông của gã.
“Chết đi!”
Gã từ trên cao nhìn xuống một võ giả, chuẩn bị ra tay lấy mạng.
Dao găm trong tay gã lóe lên tia sáng âm u, hướng thẳng vào mi tâm võ giả kia.
Tuy nhiên, ngay lúc đó…