Lâu Tinh Hải lớn tiếng quát mắng, sau đó sải bước tới chỗ Trần Đức, dừng lại cách anh khoảng một mét.
Tiếp đó, hắn đánh giá Trần Đức từ trái qua phải, từ trên xuống dưới, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, huênh hoang nói: "Quỳ xuống, liếm sạch giày cho tao”.
Trần Đức không nói, đứng yên bất động.
Từ trước đến nay, trước khi động thủ, anh không thích nói chuyện.
“Không nghe thấy tao nói gì à?”, thấy Trần Đức không nhúc nhích, đột nhiên, Lâu Tinh Hải gầm lên, giống như tiếng gầm của sư tử, cực kỳ chói tai, dường như cây cối và hoa cỏ xung quanh đều đang run rẩy.
Tuy nhiên, Trần Đức vẫn không hề có động tĩnh gì.
Anh luôn cảm thấy người đàn ông trước mặt trông hơi quen quen, anh đang nghĩ không biết có phải đã từng gặp nhau hay không. Đáng tiếc, sau một hồi suy nghĩ cuối cùng vẫn không thể nhớ ra đã từng gặp người này ở đâu.
Ưng Thanh Vũ đã bất giác trốn ở sau lưng anh, một tia sợ hãi hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.
"Cậu chủ Lâu!"
Đạm Đài Nguyệt vẫn luôn im lặng, lúc này đột nhiên trầm giọng gọi một tiếng, bước về phía Trần Đức, thân hình thon thả hiên ngang đứng chắn trước mặt hai người Trần Đức, kiên quyết nói: “Cậu chủ Lâu, xin hãy bỏ qua cho bọn họ!"
"Hả?"
Lâu Tinh Hải không ngờ Đạm Đài Nguyệt lại lên tiếng vào thời điểm quan trọng như vậy! Còn nói giúp một thằng nhóc như này? Hắn rất khó chịu nhìn về phía tổ cô của Đạm Đài Nguyệt: "Bà già kia, trông người của bà cho kỹ vào!"
Bà ta bị ánh mắt của hắn làm cho sợ hết hồn, sau lưng toát lên một luồng khí lạnh: "Cậu chủ Lâu, thực xin lỗi, tôi thay mặt Đạm Đài Nguyệt xin lỗi cậu!"
Sau đó, bà ta đi đến trước mặt Đạm Đài Nguyệt, kéo tay áo cô ta: " Nguyệt, con làm gì vậy, nhanh tránh ra đi!”
“Không!”, Đạm Đài Nguyệt kiên quyết từ chối, vì cô ta nên Lâu Tinh Hải mới tìm được nơi này, cô ta rất tự trách, đồng thời cũng rất ghét Lâu Tinh Hải.
Cô ta tuyệt đối không thể giương mắt nhìn hai người Trần Bát Hoang cứ như vậy mà chết!
"Nguyệt, con...”
"Thôi bỏ đi”.
Tổ cô của Đạm Đài Nguyệt đang định nói gì đó thì đột nhiên, Lâu Tinh Hải mỉm cười, một nụ cười gian xảo hiện rõ trên khuôn mặt: “Từ nhỏ đến giờ, kẻ dám ngăn cản tôi chẳng được mấy người, Đạm Đài Nguyệt, nếu như cô thích khoe sức khoe tài, vậy thì tôi cho cô một cơ hội".
"Nào, đến liếm sạch giày của tôi đi! Ông đây cũng rất muốn xem một người cấp bậc nữ thần quỳ xuống liếm giày sẽ là cảnh tượng đặc sắc như thế nào!"
"Nếu như cô không liếm thì chết cùng bọn chúng, tự chọn đi...”
Lâu Tinh Hải cười khẩy, nhìn xuống trêu đùa Đạm Đài Nguyệt, cũng khó trách Chung Ly có thể yêu thích một người phụ nữ như vậy, với vẻ đẹp của Đạm Đài Nguyệt, khắp Côn Luân Hư này có mấy ai đẹp bằng cô ta.
Dung mạo xinh đẹp, dáng người thanh tú, hoa nhường nguyệt thẹn, đặc biệt là dáng vẻ bướng bỉnh không chịu khuất phục này rất dễ khiến người khác, nhất là đàn ông trỗi dậy ham muốn chinh phục.
“Đạm Đài Nguyệt, tôi cho cô mười giây, nếu không quỳ tôi sẽ đích thân mời cô quỳ xuống”, thần thái của Lâu Tinh Hải cực kỳ bá đạo và cường thế, không cho Đạm Đài Nguyệt bất kỳ cơ hội hối tiếc hay thời gian thương lượng.
“Nguyệt, mau quỳ xuống!”, sự lo lắng và sợ hãi tràn ngập trên khuôn mặt già nua của tổ cô của Đạm Đài Nguyệt: “Có thể quỳ gối trước cậu chủ Lâu là vinh dự của con, cũng là vinh dự của nhà Đạm Đài”.
"Còn có, sau này con không được quan tâm đến thằng nhóc kia nữa, hắn và con cùng với nhà Đạm Đài chúng ta không có quan hệ gì cả!"
Bà ta vô cùng thất vọng với Đạm Đài Nguyệt, mặc dù cô ta có thiên phú tu võ không tệ nhưng tính tình trẻ con, tốt bụng và dễ xúc động như thế này không hợp với Côn Luân Hư!
Cũng may là phụ nữ, là một phụ nữ xinh đẹp, tương lai còn có thể gả đi dựa thế cường giả. Nếu là đàn ông mà như thế này thì nhà Đạm Đài coi như bỏ!
Cả người Đạm Đài Nguyệt run lên, nhịp tim tăng nhanh điên cuồng, cô ta không ngờ tổ cô lại bảo mình quỳ xuống? Còn bảo quỳ xuống là vinh dự?
Cháu trai của người bảo vệ Côn Luân Hư thì có thể huênh hoang như vậy sao?
"Trần Đức, nhanh đưa cô gái này chạy đi, tôi giúp anh giữ chân anh ta, anh ta...không dám giết tôi”.
"Đệt, không dám giết cô? Đạm Đài Nguyệt, cô nói không sai, Chung Ly thích cô, tôi quả thực sẽ không giết cô, nhưng...tôi có thể giày vò cô!"
Trong mắt Lâu Tinh Hải lóe lên tia tức giận: “Mười giây đã hết rồi, nếu cô không quỳ xuống, thì tôi giúp cô vậy!"
Ngay sau đó, một bàn tay lớn của hắn đè xuống, giống như núi Thái Sơn đè lên người Đạm Đài Nguyệt!
Khoảnh khắc đó, sắc mặt của Đạm Đài Nguyệt trở nên tái nhợt, cơ thể cô ta giống như một cái đinh, bị đè lún sâu xuống mặt đất!
Vậy cũng đủ biết bàn tay đó của Lâu Tinh Hải mạnh đến mức nào!
Nhưng, Đạm Đài Nguyệt vẫn không quỳ xuống!
Cho dù nửa bàn chân của cô ta đã lún xuống đất, cô ta vẫn đứng vững như cũ!
Quỳ trời, quỳ đất, quỳ bố mẹ.
Dựa vào cái gì mà cô ta phải quỳ trước Lâu Tinh Hải?
Nhìn thấy cảnh này, Trần Đức khá tán thưởng, một người phụ nữ có thể làm đến mức này đã khiến không ít đàn ông cảm thấy xấu hổ toát mồ hôi rồi.
Cô ta xứng đáng để Trần Đức ra tay.
Sau đó, anh lạnh lùng lên tiếng, nhìn chằm chằm Lâu Tinh Hải: "Cho mày năm giây, bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra”.
"Hả?"
Lâu Tinh Hải hết sức kinh ngạc, không ngờ tên rác rưởi này lại dám mở miệng ngay lúc này, hắn giả vờ không nghe rõ, hỏi: "Mày vừa nói cái gì? Tao nghe không rõ".
“Cậu chủ Lâu, hắn nói cho cậu năm giây, bảo cậu bỏ tay ra”, Lương Khâu đứng một bên, trong lòng cười muốn nội thương, nhìn thấy Trần Đức vẫn huênh hoang như vậy, thật là tự tìm đường chết mà!
Hắn ta vô cùng phấn khích và mong chờ được chứng kiến cảnh tượng Lâu Tinh Hải đè bẹp, giết chết Trần Bát Hoang!
“Ồ, thì ra là vậy”, bàn tay Lâu Tinh Hải không những không bỏ ra khỏi người Đạm Đài Nguyệt, ngược lại, hắn lập tức tăng thêm sức mạnh: “Răng rắc!
Cùng lúc đó, cơ thể Đạm Đài Nguyệt càng lún xuống sâu hơn, dưới sức mạnh kinh khủng đó, cô ta đã bị nội thương, từ đôi môi đỏ mọng phun ra một ngụm máu, khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch, khó khăn nói:
"Trần Đức, anh ngốc à? Đừng quan tâm đến tôi, mau chạy đi, dẫn cô gái đó chạy đi!"
Toàn thân cô ta gần như đang run bần bật, thật sự sắp không chịu nổi nữa, đã đến cực hạn rồi, chỉ cần Lâu Tinh Hải tăng thêm chút sức mạnh nữa thì xương chân của cô sẽ hoàn toàn gãy nát!
Trần Đức chạy rồi ư?
Anh tất nhiên sẽ không chạy, đối mặt với một võ giả yếu ớt như Lâu Tinh Hải, tại sao anh phải bỏ chạy?
“Năm giây đã hết rồi, nếu mày không bỏ ra vậy thì để tao giúp mày”, Trần Đức chậm rãi nói, sau đó nhanh chóng đặt lòng bàn tay lên cánh tay của Lâu Tinh Hải.
Lâu Tinh Hải mỉm cười, một nụ cười đáng sợ.
Đây thực sự là một chuyện nực cười nhất mà hắn từng nghe trong suốt hai mươi năm qua. Một tên võ giả bọ chét vậy mà dám bảo hắn bỏ tay ra?