Bát Gia Tái Thế

Chương 433: Chương 433: Bộ Kinh Phong đến




Người thứ hai là một gã đàn ông trung niên hơn 40 tuổi theo sát đằng sau, trông có vẻ như là cấp dưới hay người hầu của hắn ta...

"Bộ... Bộ Kinh Phong?", Mục Lâm vừa thấy hai người kia thì lập tức bật thốt lên một cái tên!

Người đi đằng trước không phải ai khác chính là Bộ Kinh Phong mà Trần Đức đã gặp lúc trước!

"Bộ Kinh Phong? Cậu chủ lớn nhà họ Bộ?", nhìn thấy hắn ta, dù là quỷ lùn Hắc Vân thì sắc mặt cũng hơi thay đổi: "Tại sao cậu lại ở chỗ này?"

Cậu chủ lớn nhà họ Bộ - Bộ Kinh Phong!

Vừa 30 tuổi đã xếp thứ 10 trên bảng xếp hạng thanh niên tài tuấn ở Côn Luân Hư!

Tuy là thứ 10, nhưng đó là kết quả trong đại hội võ đạo Côn Luân Hư vào 3 năm trước. Sau 3 năm, hắn ta cũng mạnh hơn.

Linh Căn kỳ đỉnh phong!

Thực lực cỡ đó ít nhất cũng có thể lọt vào top 5 trong bảng xếp hạng thanh niên tài tuấn.

Trong lòng quỷ lùn Hắc Vân kinh ngạc không thôi, lớp trẻ có tư chất cực mạnh này rất có khả năng sẽ vượt qua đám già cả như họ!

Bộ Kinh Phong cũng không để ý tới họ, ánh mắt hắn ta chỉ nhìn chòng chọc vào con sư tử cao lớn, uy vũ, hung dữ bên kia: "Là con súc vật này hả?"

"Vâng thưa cậu Bộ!", tên tôi tớ bên cạnh hắn ta gật đầu đáp: "Nó đã ăn A Cam!"

"Được!"

Ngay sau đó, cơ thể Bộ Kinh Phong chợt bùng nổ, nắm tay giống như một ngọn núi Thái Sơn đấm thẳng vào đầu Truy Phong Sư.

"Bốp!"

Thoáng chốc, một tiếng trầm đục chợt vang lên, Truy Phong Sư nặng mấy trăm kí tựa như một ngọn núi nhỏ chưa kịp gào lên một tiếng đã đổ ầm xuống đất, bắn lên một lớp bụi bặm, chết tươi!

Rõ ràng có thể thấy được, vị trí bị đánh trúng trên đầu của nó xuất hiện một cái lỗ to, một quyền của Bộ Kinh Phong đã đấm xuyên qua đầu Truy Phong Sư!

Máu tươi nhuộm đẫm nắm tay Bộ Kinh Phong, từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất, mùi tanh nồng nặc lập tức tản ra xung quanh, xộc thẳng vào khoang mũi của mọi người.

Mục Lâm ngơ ngác, gã hoàn toàn không ngờ Bộ Kinh Phong sẽ ra tay với Truy Phong Sư. Mãi đến khi nó ngã xuống đất, chết đi, gã mới hoàn hồn, hoảng sợ nhìn về phía Bộ Kinh Phong hỏi: "Anh Bộ, tại sao anh lại giết nó?"

Mục Lâm vừa nói xong, Bộ Kinh Phong đã lập tức nhìn thẳng vào gã: "Chủ nhân của nó là mày?"

Không biết sao, Mục Lâm chợt rùng mình, nhưng vẫn cố can đảm đáp: "Đúng vậy, tôi tên Mục Lâm, là cậu chủ nhà họ Mục. Truy Phong Sư là do bố tặng cho tôi, anh Bộ, sao anh lại giết nó?"

"Ha ha... mày đã muốn biết thì tao sẽ rủ lòng thương nói cho mà biết", Bộ Kinh Phong lạnh giọng, âm u nói: "Tao có một người hầu, mấy ngày trước vào núi hái thuốc cho tao, kết quả, ngày hôm qua đã bị nó ăn".

"Hả?", Mục Lâm thoáng cái ngơ ngác.

Đúng là mới đây Truy Phong Sư có ăn một người!

Lúc đó, gã cũng không để ý, chẳng phải chỉ là ăn một người thôi sao? Dù gì ăn cũng ăn rồi!

Vốn, Truy Phong Sư cũng là ăn thịt người, chẳng có gì là lạ cả.

Nhưng gã không ngờ người bị ăn lại là tôi tớ của Bộ Kinh Phong!

Bộ Kinh Phong hoàn toàn là người mà gã không thể trêu vào!

Chẳng những không thể trêu vào Bộ Kinh Phong, mà còn không thể trêu vào nhà họ Bộ!

Giờ phút này, trong lòng Mục Lâm uất ức, tức giận muốn chết. Truy Phong Sư là vật cưỡi bảo bối của gã, giết nó chẳng khác nào vả vào mặt mình. Nhưng, Mục Lâm lại không có cách nào, vì người giết Truy Phong Sư là Bộ Kinh Phong!

Cho dù gã có tức giận đến nỗi muốn giết người, cũng chỉ có thể nhịn, không dám tỏ ra khó chịu dù chỉ một chút!

"Mày là chủ nhân của con súc vật này, thực tế, cũng đáng chết...", Bộ Kinh Phong âm u nói.

Với tính cách của hắn ta, đầu tiên sẽ giết Truy Phong Sư, rồi giết Mục Lâm. Nhưng, cậu Trần đang ở đây, mà hắn ta vừa tới nên vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra.

Lỡ Mục Lâm là bạn của cậu Trần thì sao?

"Anh, anh Bộ, con súc vật kia không liên quan đến tôi. Tuy nó là của tôi, nhưng tôi cũng không quản lý được nó!", Mục Lâm lập tức luống cuống, vội vàng nói: "Nó đáng chết, chết đáng lắm, nhưng cũng không liên quan đến tôi..."

Mục Lâm nhìn về phía Lục Phúc, quỷ lùn Hắc Vân với ánh mắt xin giúp đỡ.

Thế nhưng, hai người kia đều ăn ý đứng cách xa gã ra một chút.

Thậm chí, Lục Phúc còn bồi thêm một câu: "Người này không có quan hệ gì với tôi hết!"

Chỉ là, Bộ Kinh Phong lại hoàn toàn chẳng thèm để ý đến Lục Phúc.

Lục Phúc là cái đinh gì? Đừng nói Lục Phúc, dù là cả nhà họ Lục thì hắn ta cũng chẳng thèm để vào mắt nữa là. Bộ Kinh Phong chỉ nể phục và kính trọng kẻ mạnh.

Hắn ta quay sang nhìn Trần Đức, nhấc chân đi về phía anh.

Thoáng chốc, Mục Lâm đang có chút kích động chợt sửng sốt, lẽ nào Bộ Kinh Phong định giết tên nhóc Trần Bát Hoang kia? Vẻ hoảng sợ trong mắt gã lập tức trở thành chờ mong.

Trần Đức sắp chết!

Lục Phúc cũng khinh bỉ, giễu cợt nhìn chằm chằm Trần Đức, cái loại ngu ngục như cậu ta khi gặp phải cao thủ như Bộ Kinh Phong thì chắc chắn sẽ chết nhỉ?

"Hử?", quỷ lùn Hắc Vân cũng hơi khó hiểu, Bộ Kinh Phong làm gì vậy? Tại sao lại đi về phía một con kiến?

Hai người đều là võ giả Linh Căn đỉnh phong nên đương nhiên hiểu biết lẫn nhau. Quỷ lùn Hắc Vân biết rõ Bộ Kinh Phong kiêu ngạo, ngông cuồng cỡ nào, suy cho cùng cũng sẽ không ra tay giết chết cái loại con kiến như Trần Đức, dù sao... hắn ta cũng ngại dơ tay.

Người bình thường không biết Bộ Kinh Phong ngông cuồng cỡ nào, nhưng quỷ lùn Hắc Vân lại biết rất rõ. Là một sát thủ nên gã ta đã từng tìm hiểu những ai có cảnh giới cao và thực lực mạnh mẽ.

Với tính cách của Bộ Kinh Phong, muốn giải quyết loại rác rưởi như Trần Bát Hoang thì sẽ không tự mình ra tay.

Xung quanh im lặng như tờ, không ai nói chuyện.

Lục Thư Tuyết thấy Bộ Kinh Phong bước tới bèn siết chặt chuôi kiếm, chuẩn bị liều mạng với hắn ta: "Trần Bát Hoang, đợi lát nữa tìm được cơ hội thì anh hãy chạy ngay đi, đừng lo cho tôi, biết không?"

"Cô Lục, cô đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô", Lục Thư Tuyết rất tốt bụng, trong lòng Trần Đức không khỏi xúc động, nhưng mặt mày vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt như cũ. Anh và Bộ Kinh Phong cũng coi như mới quen, chưa phải bạn bè nên không biết đối phương muốn làm gì. Vì vậy, anh cũng không đứng ra nói chuyện.

Có điều, Trần Đức lại chắc chắn là Bộ Kinh Phong sẽ không dám ra tay với mình.

Dù sao thì có ai lại tự tìm đường chết chứ?

Trong bầu không khí áp lực ấy, Bộ Kinh Phong bước từng bước một, dẫn theo người hầu của mình đi đến trước mặt Trần Đức, thái độ kính cẩn, dè dặt, nghiêm túc nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.