Bát Gia Tái Thế

Chương 281: Chương 281: Cá cược




Sau khi giải quyết xong Tạ Cường Đông, Trần Đức đảo mắt, quay sang tông sư Hoàng.

Trong tích tắc, một loại khí thế cực kỳ lớn lao thẳng về phía tông sư Hoàng.

Sắc mặt ông ta tái nhợt, vô cùng kinh hãi, cánh tay cầm kiếm không khỏi run lên.

"Keng!"

Cuối cùng, ông ta cũng không chịu nổi áp lực, buông thanh kiếm trong tay, đột nhiên quỳ xuống: "Lão nô Hoàng Đài Ngọc, xin Hoang gia tha mạng, tôi nguyện đi theo chủ nhân mãi mãi!"

Hoàng Đài Ngọc vô cùng quyết đoán.

Khi thanh kiếm đó chém vào không trung, ông ta liền biết thực lực của người thanh niên trước mặt đã vượt qua ông ta, không, phải là vượt xa ông ta!

Cuối cùng ông ta cũng hiểu tại sao người kiêu ngạo như Giang Hồ Hải, cũng cam tâm tình nguyện làm nô bộc của Trần Bát Hoang!

Một người trẻ tuổi như vậy, chỉ cần không chết, thành tựu sau này nhất định sẽ vượt qua Hàn Huyền Tông!

“Nói, các người bắt những người kia đi đâu rồi”, Trần Đức nhặt Thanh Phong lên đi tới chỗ Hoàng Đài Ngọc, trong lời nói không có một tia cảm xúc, cả người bình tĩnh như mặt hồ.

“Đi rồi, Tạ Cường Đông đã phái người đưa bọn họ đến Hàn viên trong đêm, Hàn Huyền Tông sẽ dùng bọn họ để dụ chủ nhân qua đó!”, đối mặt với sinh tử, Hoàng Đài Ngọc không dám nói mấy lời vô nghĩa.

"Ừm, tôi biết rồi”.

"Ngoài ra, ông... không xứng làm nô lệ của tôi”.

Trần Đức vừa dứt lời, Thanh Phong trong tay anh đột nhiên lao ra.

Sắc mặt Hoàng Đài Ngọc kinh hãi, không ngờ Trần Bát Hoang lại đột ngột ra tay, ông ta bất giác muốn tránh.

Chỉ là tốc độ của thanh kiếm quá nhanh, giống như một con rắn vậy, trong nháy mắt đã đâm thẳng vào tim ông ta, đâm xuyên qua cả lưng, ông ta hoàn toàn không có cơ hội trốn tránh!

"Phặp!"

Trần Đức rút Thanh Phong ra, Hoàng Đài Ngọc quỳ trên mặt đất, ánh mắt đầy sự không cam tâm, chết ngay tại chỗ.

Võ giả cấp tông sư cứ như vậy mà chết rồi.

Chết dưới kiếm Thanh Phong, không có một chút cơ hội phản kháng!

Cách đó không xa, Giang Hồ Hải bị thương nặng ngây người nhìn cảnh tượng này, tim đập thình thịch.

Chủ nhân của ông ta, dường như mạnh hơn những gì ông ta tưởng tượng!

“Đứng dậy đi”, Trần Đức bước đến gần Giang Hồ Hải, đỡ ông ta dậy, lấy ra hai viên Phục Nhan Đan: “Nuốt đi”.

"Đây là...”, Giang Hồ Hải cầm lấy hai viên thuốc màu đen, nuốt xuống rồi mới hỏi: "Chủ nhân, đây là gì vậy?"

“Nói chung Phục Nhan Đan là thứ mà phụ nữ hay uống, nhưng… hiện tại tôi không có loại đan nào khác, dùng tạm vậy”, Trần Đức nhẹ nói.

Phục Nhan Đan tiến vào cổ họng, Giang Hồ Hải rõ ràng cảm nhận được đau đớn trên người giảm bớt rất nhiều, thậm chí những chỗ sưng vù và vết thương trên người cũng dần dần biến mất, ông ta kinh ngạc nói: "Cái này... cảm ơn chủ nhân!"

"Có gì phải cảm ơn chứ, loại thuốc này chỉ chữa được chấn thương ngoài da, xương cốt của ông cần một khoảng thời gian nhất định”.

Giang Hồ Hải thở dài vô cùng chán nản: "Chỉ tiếc là vòng xoáy đan điền của tôi đã bị tên khốn đó phá hủy. Sau này không thể đi theo làm việc cho chủ nhân rồi!"

"Không cần lo lắng”.

Trần Đức kiên định nói: "Người của Trần Bát Hoang tôi sẽ không trở thành phế nhân đâu, cho dù vòng xoáy bị phá hủy tôi cũng có thể giúp ông khôi phục”.

"Thật... thật sao?”, sắc mặt Giang Hồ Hải lộ vẻ xúc động.

“Tôi có khi nào gạt ông chưa, đợi ông hết bệnh, nhất định sẽ mạnh hơn bây giờ nhiều, cái này… ông cầm lấy”, Trần Đức lại một lần nữa đưa kiếm Thanh Phong cho Giang Hồ Hải: “Nếu lần sau còn bị người khác đoạt mất thì ông phải tự mình lấy lại!"

“Vâng, chủ nhân!”, mặc dù Giang Hồ Hải đang bị thương nhưng tâm trạng lại vui sướng khôn cùng, ông ta tin tưởng Trần Bát Hoang hai trăm phần trăm, Trần Bát Hoang nói có thể chữa khỏi cho ông ta thì nhất định sẽ chữa khỏi!

Vốn dĩ Giang Hồ Hải đã tính trước, sau khi chuyện này kết thúc sẽ tìm nơi không có người để tự sát.

Dù sao đối với ông ta mà nói, không thể tiếp tục làm võ giả, chỉ có thể là phế nhân thì thà làm người chết còn hơn!

Bây giờ lại bắt đầu nhìn thấy hy vọng, ý nghĩ muốn tự sát trong lòng Giang Hồ Hải cũng hoàn toàn tiêu tan.

"Trần Bát Hoang...”, Diệp Khánh Ngôn bước tới trước, vẻ mặt phức tạp, cô ấy nhìn thấy rõ ràng hai viên thuốc Giang Hồ Hải vừa nuốt, chính là viên thuốc mà Tống Ngữ Yên đã đưa cho cô ấy.

"Mọi người không...”

Ngay khi Trần Đức định nói gì đó thì Diệp Khánh Ngôn bỗng nhiên bước tới trước mặt anh, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, đột ngột hôn Trần Đức.

Trong phút chốc…

Lâm Dao, Tống Ngữ Yên và Giang Hồ Hải đều ngây người.

Ngay cả Trần Đức cũng khá kinh ngạc, cảm nhận được xúc cảm lạnh băng như vậy, anh sững sờ một lúc.

Sau mười giây, Diệp Khánh Ngôn mới buông ra và lùi lại hai bước.

Cảm nhận được ánh mắt ngạc nhiên và bầu không khí kỳ lạ xung quanh, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Khánh Ngôn hơi ửng đỏ, tim cô ấy đập nhanh hơn.

Tuy nhiên, ngoài mặt cô ấy lại tỏ ra mạnh mẽ và điềm tĩnh, giải thích bằng một giọng điệu khá chuyên nghiệp và bình tĩnh: "Lần trước tôi cược thua rồi, anh đã thắng, Diệp Khánh Ngôn tôi có chơi có chịu”.

“...”, Diệp Khánh Ngôn nói đến đây, Trần Đức mới nhớ đến vụ cá cược ngày hôm đó. Anh không ngờ người phụ nữ này lại có thể dứt khoát đến thế, trong hoàn cảnh như này mà vẫn có thể làm được.

Ánh mắt Tống Ngữ Yên lóe lên, cô ấy có nghe Diệp Khánh Ngôn nhắc đến vụ cá cược này, nhưng lúc đó cả cô ấy và Diệp Khánh Ngôn đều không hề để tâm.

Sau khi Diệp Khánh Ngôn bị thương, cô ấy đã bỏ ra rất nhiều tiền để mời chuyên gia, cố gắng hết sức chữa trị vết thương trên mặt Diệp Khánh Ngôn, nhưng kết quả lại không thể khôi phục hoàn toàn, vẫn để lại sẹo.

Chuyện mà ngay cả chuyên gia cũng không làm được, nếu không tận mắt chứng kiến và đích thân trải nghiệm thì ai tin Trần Đức có thể làm được?

Mặc dù đã biết lý do của sự việc, nhưng ánh mắt Tống Ngữ Yên vẫn có chút kỳ quái.

Cô ấy và Trần Bát Hoang đã có giấy đăng ký kết hôn, từ đó đến giờ còn chưa từng nắm tay, vậy mà Diệp Khánh Ngôn lại nhanh chân đến trước, cảm giác này rất kỳ quái, hình như là... hơi ghen?

Lâm Dao thì nghĩ thoáng, không hề để ý chuyện này, cô xuất thân từ một gia đình giàu có, cô hiểu rõ người đàn ông ưu tú không thể nào chỉ có một người phụ nữ.

Không cần nói đâu xa, ngay cả bố cô cũng có đến bốn người vợ!

Những vệ sĩ bị thương xung quanh đều khá ghen tị, Diệp Khánh Ngôn thuộc cấp bậc nữ thần, nếu có thể nhận được nụ hôn của cô ấy, cho dù mất hai ba năm tuổi thọ bọn họ cũng sẵn lòng!

Sau vài giây, Trần Đức lảng sang chuyện khác nói: "Ngữ Yên, em đưa Tiểu Dao và những người anh em này đến bệnh viện, ổn định vết thương trong cơ thể trước, nhớ kỹ, tìm nơi kín đáo một chút, ngày mai trước khi trời tối, đừng có bất kỳ hành động nào”.

“Vâng!”

Tống Ngữ Yên nhẹ nhàng gật đầu, việc khẩn cấp trước mắt là xử lý thương tích của Giang Hồ Hải và nhóm vệ sĩ của cô ấy, nụ hôn đó của Diệp Khánh Ngôn cũng nhanh chóng bị lãng quên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.